Kiêu Phong
Chương 426
Lục Thất gật đầu hiểu ý, Ngư Hoa Hiên chợt quay sang Yến Khôi Sơn nói:
- Yến tướng quân, trận chiến Vụ Châu có lẽ khó tránh khỏi có quân Việt trốn chạy. Ta yêu cầu tướng quân có thể không nên vội chỉ huy quân chặn lại lập công, bởi vì quân Việt bỏ chạy nếu ít, chặn lại cũng không thể có được công lớn gì. Nhưng, nếu quân Việt bỏ chạy quá nhiều, Yến tướng quân nếu đi chặn lại, hậu quả là đại công biến thành đại tội. Bởi vì, quân Việt có thể bỏ chạy tất nhiên là quân tinh nhuệ của quân Võ Thắng, chính là mấy ngàn tướng sỹ, cũng không phải là thuộc hạ của Yến tướng quân có thể địch nổi.
Yến Khôi Sơn giật mình, liền đáp:
- Thuộc hạ nhớ rồi.
Lục Thất liền cười nói:
- Yến tướng quân chỉ cần trấn thủ Đài Châu chính là đại công, nhưng đừng quên lời dặn dò của Ngưu tướng quân. Tướng sỹ quân Tấn An ít được rèn luyện và vũ khí, nếu bị chém giết nhiều, đó không chỉ là chuyện thành bại, mà là hậu quả sau này, sẽ hao tổn rất nhiều ngân lượng. Tấn quốc mới lập, tiền bạc hao phí giống như nước chảy.
Yến Khôi Sơn sững người, tiếp tục gật đầu nói:
- Chủ thượng yên tâm, thuộc hạ biết nuôi dưỡng quân lực nhiều như vậy, rất khó khăn. Thuộc hạ không thể vội lập công mà liều lĩnh được.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Chờ quân lực trở thành quân nhân chân chính, ngươi và Trương Kích sẽ có rất nhiều cơ hội chiến đấu.
Yến Khôi Sơn và Trương Kích gật đầu đáp lại, Lục Thất lại hỏi:
- Hai người các ngươi, ai có thể tiến cử chủ soái của quân Bình Hải, phải thông thuộc Phúc Châu.
Yến Khôi Sơn liền nhìn sang Trương Kích. Trương Kích lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không quen quan tướng xuất thân Phúc Châu.
Lục Thất gật đầu, bỗng Yến Khôi Sơn lên tiếng:
- Cứ phải là xuất thân Hưng Hóa quân sao? Kiến Châu không được sao?
Lục Thất cười, nhìn Yến Khôi Sơn nói:
- Người khác tiến cử xuất thân Kiến Châu, ta nói không được.
Yến Khôi Sơn cũng cười, nói:
- Anh họ của thuộc hạ, tên Yến Khôi Hải, rất có khả năng quân võ, vốn là đội trưởng trong Mân quân, đã từng đóng quân ở cửa tây Phúc Châu, cho nên cũng thông thạo phòng ngự Phúc Châu.
Lục Thất gật đầu nói:
- Nếu là đội trưởng thì để Yến Khôi Hải dẫn quân tương ứng, trở thành chủ soái quân Bình Hải.
- Tạ Chủ thượng tín nhiệm.
Yến Khôi Sơn đứng dậy chào theo quân lễ.
Lục Thất xua tay để hắn ta ngồi xuống, nói tiếp:
- Kiến Châu có văn nhân nổi tiếng và nhân vật quan tốt, ngươi cũng có thể tiến cử với Trung phủ sứ.
- Có văn nhân nổi tiếng, thuộc hạ có thể tiến cử, quan thì miễn đi, không có người tốt.
Yến Khôi Sơn thẳng thắn đáp.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, lại quay sang hỏi:
- Ngưu tướng quân có kiến giải gì về chuyện của Phúc Châu và Tuyền Châu không?
Ngư Hoa Hiên nói:
- Phúc Châu và Tuyền Châu, thần không thông thuộc, nhưng hai nơi đó quả thực nên đóng quân lực mạnh.
Lục Thất gật đầu, chợt quay đầu lại nhìn Tân Cầm Nhi, nói:
- Cầm Nhi, nàng đi hỏi người ở đây xem, đánh giá về Yến Khôi Hải thế nào?
Tân Cầm Nhi giật mình, gật đầu đứng dậy đi. Lục Thất nhìn Yến Khôi Sơn, mỉm cười nói:
- Yến đại ca là người ta hiểu, cho nên muốn cùng phú quý. Chủ soái của Yến Khôi Hải tín nhiệm, ta cũng phải tìm hiểu chút, bởi vì Phúc Châu rất quan trọng.
Yến Khôi Sơn ban đầu hơi giật mình, sau khi nghe xong liền gật đầu, nói:
- Cách của Chủ thượng rất đúng, thuộc hạ không dám nghi ngờ.
Lục Thất bật cười, Ngư Hoa Hiên liền nghiêm mặt nói:
- Dùng người không khách quan sẽ khiến cho lòng người bất bình, chỉ có tuyền tài mà dùng mới là căn bản của cường quốc an trị. Chủ thượng có thể công tư phân minh là phúc của Tấn quốc.
Lục Thất gật đầu, quay sang hỏi:
- Ngưu tướng quân, nếu có thể đánh bại quân Vụ Châu, vậy Việt quốc sẽ có phản ứng thế nào? Là chiếm đóng hay điều quân đánh tới?
- Có lẽ là chiếm đóng cầu hòa. Nếu Vụ Châu bại, quân lực Việt quốc vẫn còn năm mươi nghìn Y Cẩm quân, ba mươi nghìn Đông Phủ quân trấn thủ Việt Châu, ba mươi nghìn Tây Phủ quân trấn thủ Hàng Châu, bên phía Minh Châu còn có hai mươi nghìn quân thủy, ngoài ra chính là sáu bảy mươi nghìn Gia Hưng quân.
Ngư Hoa Hiên đáp.
- Còn có gần hai trăm nghìn quân lực rất mạnh nữa.
Lục Thất gật đầu nói.
- Hai trăm nghìn quân lực, thiện chiến thực sự đã có một trăm nghìn rồi, Đông Phủ quân và Tây Phủ quân trên thực tế đều là quan tướng quý tộc, thối nát vô cùng. Là quân huân quý của Việt quốc nuôi dưỡng. Ngoài ra, bất lợi cho Việt quốc là Việt quốc không nuôi dưỡng được hai trăm nghìn đại quân, chủ yếu là mất đi Tô Châu. Bây giờ lại mất đi mấy châu lương thực phía tây.
Ngư Hoa Hiên phân tích.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Nếu Việt quốc cầu hòa, chúng ta nên ứng phó thế nào?
- Thần thấy có thể đồng ý cầu hòa, để Việt quốc cắt nhường Thuận Châu, sau này khi Việt quốc cầu hòa, để Việt quốc xưng hầu với Tấn quốc.
Ngư Hoa Hiên đáp.
Lục Thất gật đầu, chợt Yến Khôi Sơn lên tiếng:
- Chủ thượng, nếu có thể chiếm cứ Thuận Châu, vậy hà tất phải đồng ý cầu hòa, trực tiếp tiến quân Hàng Châu há chẳng phải càng tốt hơn sao? Có thể thông nhau với Tô Châu.
Lục Thất nhìn Yến Khôi Sơn, nói:
- Ta cũng muốn tiến quân Hàng Châu, nối liền biên giới. Côhỉ là chúng ta chưa khống chế được Việt quốc. Một khi chiến sự rơi vào thế giằng co, sẽ rơi vào hai chiến tuyến giữa Sở quốc và Việt quốc.
Yến Khôi Sơn lắc đầu, nói:
- Thuộc hạ thấy không đúng, đánh rắn nếu không đánh chết, sẽ bị cắn lại. Nếu tấn công Vụ Châu thắng sẽ tạo thành khí thế tiêu diệt Việt quốc. Việt quốc bị tiêu diệt rồi, Tô Châu được nối liền, có lợi cho việc ứng phó với Sở quốc.
Lục Thất cười, nói:
- Xét tổng thế chiến lược mà nói, sự tồn tại của Việt quốc, rất tốt.
Yến Khôi Sơn sững người, chần chừ một lát, nói:
- Chủ thượng có thể nói rõ hơn một chút được không? Thuộc hạ biết là bí mật quân đội, tuyệt đối không truyền ra ngoài.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Chính là nói xét tổng thể chiến lược mà nói, Việt quốc bị tiêu diệt, chẳng khác nào chúng ta đã tuyên chiến với Chu quốc. Biên cương Tấn quốc một khi đã thông với Tô Châu rồi, sẽ bại lộ bí mật Tô Châu và Tấn quốc là một nhà. Hậu quả sẽ khiến cho Đường quốc liên hợp với Chu quốc.
Yến Khôi Sơn gật đầu, hỏi:
- Bây giờ chúng ta tiến công Việt quốc, chẳng phải là đã tuyên chiến với Chu quốc rồi sao?
- Khác nhau, đối với Chu quốc mà nói, hy vọng muốn nhìn thấy nhất là Đại Nam lấy các nước phía nam san sát, bất kỳ nước nào có hy vọng thống nhất phía nam đều sẽ trở thành kẻ địch số 1 của Chu quốc. Cho nên, chúng ta phải cố ý chia ra thành hai thế lực, Tô Châu và chúng ta là một nhà bí mật, có thể giữ bí mật được càng lâu càng tốt.
Lục Thất giải thích.
- Chủ thượng, quân Tô Châu hiện giờ nhiều như vậy ở phía tây, chỉ e là không giấu được bao lâu nữa.
Yến Khôi Sơn nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Thì rất khó giấu được quá lâu, nhưng do vì chiến sự của Sở quốc nổi lên, cho nên Đường quốc và Việt quốc cứ xem như đã nhận được tin, cũng là nửa tin nửa ngờ, không thể khảo chứng được. Hơn nữa chúng ta sẽ dùng hành vi thực tế, phủ định mối quan hệ với Tô Châu. Đó chính là đáp ứng cầu hòa của Việt quốc rồi, chỉ để Việt quốc xưng thần là được. Việt quốc chỉ cần xưng thần với Tấn quốc, chẳng khác nào phản bội lại Chu quốc. Sau này sẽ quay lại ý đồ dễ dàng hơn.
Yến Khôi Sơn gật đầu, Ngư Hoa Hiên liền lên tiếng:
- Chỉ dựa vào quân lực để tấn công tiêu diệt Việt quốc, chúng ta sẽ phải trả cái giá rất lớn. Cái gì mà đưa lính mưu phạt, lính không chiến đấu mà rút lui chính là có trí tuệ mưu lược toàn bộ. Chỉ dựa vào võ dũng công phạt thì không thể có được thiên hạ.
Yến Khôi Sơn mỉm cười, Ngư Hoa Hiên nhìn y, mỉm cười nói:
- Ta biết Yến tướng quân không phục, vậy ta hỏi Yến tướng quân, Chủ thượng muốn đồng ý Việt quốc cầu hòa, ý đồ thực sự là gì?
Yến Khôi Sơn ngẩn người ra, nói:
- Chủ thượng không phải đã nói rồi sao?
Ngư Hoa Hiên lắc đầu, lại nhìn sang Trương Kích, hỏi:
- Trương tướng quân có biết không?
Trương Kích suy nghĩ một hồi, đáp:
- Không biết, xin đại nhân chỉ giáo.
Ngư Hoa Hiên bình thản nói:
- Ta có thể nói, nhưng ta muốn hỏi một câu, Chu Vũ tướng quân ở trong lòng các ngươi là nhân vật thế nào?
Yến Khôi Sơn và Trương Kích ngẩn người ra, Yến Khôi Sơn đáp:
- Chu Vũ, người đó hiệu xưng Võ Gia Cát, chẳng phải là rất thân cận với Chủ thượng sao?
Trương Kích cũng nói:
- Tướng tài Chu Vũ rất nổi danh, ý đồ thực sự của đại nhân muốn nói, Chu Vũ có thể thấy rất rõ, về mặt võ lược thuộc hạ tự biết không sánh được với Chu Vũ.
Ngư Hoa Hiên gật đầu, nói:
- Các ngươi quả thực không bằng Chu Vũ. Chu Vũ là đại soái có tài. Tài của các ngươi cũng chính là chủ soái của đoàn quân ba nghìn lính, thích hợp với minh đấu ngoài chiến trường.
Truyện khác cùng thể loại
251 chương
5 chương
66 chương
41 chương
162 chương
79 chương