Kiêu Phong

Chương 418

Hơn một vạn tướng sĩ Hưng Hóa quân trốn chạy, khiến Chu Chính Phong giận tím mặt, trong đó có ba nghìn tướng sĩ dưới quyền ông ta, ông ta tức giận muốn suất quân truy sát, nhưng Chu Phong đã hết lời khuyên nhủ, rằng nếu đuổi giết, chỉ sợ sẽ càng khiến nhiều tướng sĩ hoang mang chạy trốn, tốt nhất là không nên có hành động gì, chỉ cần thuận lợi tiếp quản số tướng sĩ không chạy trốn, đã là kết quả tốt đẹp nhất rồi. Chu Chính Phong nghe lời khuyên, các chủ soái các quân cũng tới gặp ông ta, sau khi trao đổi, cùng ký tên dâng thư, bọn họ không biết Tấn quốc đã thành lập, cho nên cho rằng hơn vạn binh lính Hưng Hóa quân đã phản bội đầu hàng Sở quốc. Trong khi Chu Chính Phong chuẩn bị dâng thư, người đưa tin của Lục Thất cũng quay về từ Tấn quốc, mang theo danh sách gia quyến các quan tướng trực thuộc bị sách động, Lục Thất giao cho Vương Trọng Lương, bảo Vương Trọng Lương lập tức tìm kiếm và tập trung một chỗ, rồi đưa đến Tín Châu, để quân đội Tấn quốc tiếp nhận. Trên thực tế, Tín Châu cũng bị quân Sở chiếm cứ, nhưng bởi vì Tín Châu đã trở thành một đống đổ nát, quân Sở chỉ đồn trú ở Tín Châu rất ít, quân Sở cũng thiếu lương thực, phân nửa là dựa vào lương thực tại địa phương. Lục Thất rất cẩn thận, lại viết mật thư cho Vương Dũng, nói rõ nguyên do cuộc binh biến lần này và tình hình Tấn quốc, nói hắn chỉ muốn sách động Yến Khôi Sơn tới Kiến Châu, không ngờ là Yến Khôi Sơn lại giật dây cho hơn một vạn tướng sĩ chạy trốn. Hắn viết thư cho Vương Dũng, thứ nhất là tránh việc Vương Dũng hiểu lầm, hơn nữa là biểu lộ sự thân cận đối với Vương Dũng, sắp đặt trước một thế lực ngầm cho tương lai, thứ hai là về việc hơn một vạn tướng sĩ chạy tới Tấn quốc, sau khi Vương Dũng biết rõ đầu đuôi, miễn là y ghi nhớ tình nghĩa và đường lui, sẽ ngầm giúp hắn phản bác là các tướng sĩ không chạy tới Tấn quốc. Sau khi nhận được mật thư của Lục Thất, Vương Dũng vui vẻ mỉm cười, y đã đoán biết việc các tướng sĩ binh biến có liên quan tới Lục Thất, bởi vì người khởi xướng binh biến là Trương Kích và Yến Khôi Sơn, bây giờ hai người đó đến được kinh thành, trong Hưng Hóa quân có rất nhiều người được Lục Thất tiến cử. Cũng như các tướng soái khác, Vương Dũng không làm gì liên quan đến binh biến, chỉ lặng lẽ quan sát, tinh thần của tướng sĩ Hưng Hóa quân còn chưa bị dao động, lúc này không ai muốn bán rẻ chiến hữu của mình, để lấy lòng chủ soái ở kinh thành, cũng không dám bán đứng các tướng sĩ trốn đi lúc binh biến, gần như tất cả đều có tâm trạng vui sướng khi người khác gặp họa và chờ xem náo nhiệt. Lục Thất đã gửi thư giải thích, đương nhiên Vương Dũng biết phải làm gì, y viết một phong thư tiến cử, sau đó gọi hai mươi ba quan tướng trong doanh tới, bảo người đứng đầu cầm mật thư của Lục Thất và thư tiến cử của y, theo một vạn tướng sĩ chạy tới Tấn quốc, cũng kịp lúc hội quân. Tân Cầm Nhi vừa nhìn thấy đại ca của Lục Thất, đương nhiên không dám chậm trễ tiến cử, cho người dẫn đầu trở thành chủ soái của đoàn quân ba nghìn tướng sĩ, số quan tướng còn lại cũng lần lượt trở thành quan tướng của đoàn quân đó. Có thể nói phản ứng của Vương Dũng hết sức thông minh, vừa biểu lộ sự thân cận với Lục Thất, cũng vừa thể hiện sự ủng hộ hắn, sau này khi Lục Thất thật sự đạt được đế nghiệp, thì sự tiến cử của y ngày hôm nay, sẽ trở thành nền tảng để giành được địa vị cao, ngược lại, nếu Lục Thất thất bại, thì y cũng không bị liên lụy, mà các tướng sĩ được y tiến cử, sau này sẽ được báo cáo lên cấp trên là đã mất tích trong chiến sự ở Sở quốc. Ở hoàng cung kinh thành, trong Bài Vân Các. Lúc này vẻ mặt Lý quốc chủ rất khó coi, trông tiều tụy đi rất nhiều, Chu quốc ngang ngược uy hiếp, Sở quốc làm phản tấn công, khiến Lý quốc chủ chịu đả kích rất lớn, hôm nay phía tây lại dâng thư làm ông ta rất bất ngờ, đưa mắt nhìn cựu thần hữu tướng với vẻ xấu hổ. - Hàn khanh, là trẫm nóng nảy, đã không nghe theo lời khuyên của khanh. Lý quốc chủ xin lỗi một cách chua xót. Trước kia ông ta khăng khăng thực hiện phương pháp xé lẻ quân đội, hữu tướng đã hết sức phản đối, nói chiến tranh với Sở quốc, đặc biệt cần đội quân có sức chiến đấu mạnh mẽ như Hưng Hóa quân, một khi thực hiện phương pháp xé lẻ quân, sẽ khiến sức chiến đấu của tướng sĩ giảm sút rất nhiều, thậm chí sẽ bị bất ổn. Nhưng xé lẻ Hưng Hóa quân là tâm bệnh đã lâu của Lý quốc chủ, từ lâu ông ta đã chuẩn bị chia nhỏ Hưng Hóa quân ra, cũng cho rằng chiến sự ở miền tây, sẽ là cơ hội tốt để sắp xếp tướng soái ở kinh thành, vì vậy ông ta vẫn làm theo ý mình, bất chấp sự phản đối của hữu tướng, rốt cuộc là chủ soái của bọn Chu Chính Phong tới dâng thư, bẩm báo rằng trong lúc phân chia quân lực, đột nhiên hơn một vạn quân âm thầm nổi loạn, trốn về phía Tín Châu, có thể là đã đầu hàng Sở quân. Vẻ mặt Hữu tướng hơi u ám, y thật sự rất thất vọng đối với sự khăng khăng cố chấp của Lý quốc chủ, căn bản cũng không biết tình hình quân lực và lòng quân phức tạp đến thế, tuy nhiên việc hơn một vạn quân chạy tới Sở quân, cũng khiến y rất bất ngờ. Điều làm y luôn lo lắng, đó là nhà Vũ Văn sẽ nhân cơ hội có binh biến, có thể khiến cho tướng sĩ Hưng Hóa quân chạy tới quy phục Giang Châu. - Hàn khanh, khanh xem bây giờ nên làm như thế nào? Lý quốc chủ lại hạ mình hỏi. - Bệ hạ, hơn một vạn tướng sĩ trốn đi, cho thấy lòng quân không ổn định, rất có thể lại có thêm quân lính bỏ trốn, kế sách trước mắt là sai Vương Văn Hòa thống lĩnh quân đội, nếu như bệ hạ không muốn dùng Vương Văn Hòa, thì chỉ có thể chậm lại việc phản kích Sở quân, để tân quân đóng quân ở huyện Dư Kiền để chỉnh quân, còn nếu vội vàng xuất chinh, sẽ gặp bất lợi. Hữu tướng đè nén sự oán trách, đáp. Lý quốc chủ im lặng, hồi lâu sau mới nói: - Trẫm điều người nguyên là Tiết độ phó sứ Hưng Hóa quân đến thống lĩnh quân đội, khanh thấy được không? - Thần có biết nguyên Tiết độ phó sứ Hưng Hóa quân Triệu đại nhân, người này tài trí bình thường, không có uy danh ở Hưng Hóa quân, gọi về rất có thể hỏng việc. Hữu tướng trả lời thẳng thắn. Lý quốc chủ ngẩn người, vẻ mặt càng trở nên mất tự nhiên, nguyên viên Tiết độ phó sứ vốn là quan văn này là do ông ta phái đến kìm chế Vương Văn Hòa, ông ta điều Tiết độ phó sứ Hưng Hóa quân đến Khang Hóa quân, là muốn giáng chức Vương Văn Hòa làm Tiết độ phó sứ, không ngờ Vương Văn Hòa lại chủ động cáo bệnh rời quân như vậy. Lý quốc chủ ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: - Chiến sự ở Tây bộ không thể kéo dài, trẫm sẽ sai người mời Vương khanh đến Tây bộ. Nửa ngày sau, Hạ đại nhân phúc đáp cho Lý quốc chủ, Vương Văn Hòa bị chứng ngất xỉu, không thể ra trận, sợ không làm tròn việc nước, xin Lý quốc chủ thứ lỗi. Nghe tin Vương Văn Hòa từ chối, Lý quốc chủ ngẩn người hồi lâu, ông ta chợt có cảm giác lo sợ bất an vì bầy tôi có tài xa lánh, suy nghĩ có nên đích thân đến mời Vương Văn Hòa hay không, cân nhắc hồi lâu, lại nghĩ mình làm như vậy là không sai, nếu như lại để Vương Văn Hòa nắm Hưng Hóa quân, nếu y lại đánh bại Sở quân lập công lớn, thì có thể sẽ mộ quân tạo thanh thế, chiếm Tây bộ mà tự lập. Ý chỉ của Lý quốc chủ được truyền tới huyện Dư Kiền, ra lệnh cho bọn Chu Chính Phong chỉnh quân ở huyện Dư Kiền, tạm thời giữ thế giằng co với Sở quân, đợi đến lúc lòng quân ổn định, sẽ lại tiến quân lấy lại những vùng đất đã mất. Ý chỉ của Lý quốc chủ vừa được truyền đi, ngày hôm sau sứ thần Tấn quốc đến bái biệt, trước đó Lý quốc chủ đã tiếp sứ thần Tấn quốc một lần, lễ nghi đón tiếp chỉ mang tính ứng phó, lần này gặp lại, Lý quốc chủ hỏi rất nhiều, chẳng hạn như Tấn quốc có dân số bao nhiêu, Tấn vương bao nhiêu tuổi v.v..., Ngư Hoa Hiên ung dung lần lượt trả lời, không quên tăng thêm cho Lục Thất mười tuổi. Sau đó, Ngư Hoa Hiên trở về Hồng Lư Tự, chuẩn bị lên đường, trong lòng thoải mái vì mọi việc đều thuận lợi. Lần này, với tư cách là quốc sứ, y đã hoàn thành sứ mệnh, có thể nói là có lợi cho việc được phong quận vương về sau, Lục Thất đã hứa với y, nhưng nếu muốn mọi người đều phục khi được phong tước, thì phải dựa vào công trạng. Ngư Hoa Hiên đang muốn nhanh chóng rời khỏi Giang Ninh như chạy trốn, bỗng Hình thái giám tìm tới, nói với y, quốc chủ bệ hạ muốn có quan hệ hữu hảo lâu dài với Tấn quốc, sẽ gả một cô gái trong hoàng tộc cho Tấn vương, muốn Ngư Hoa Hiên chủ động đứng ra làm lễ hòa thân (kết thông gia).