Kiêu Phong

Chương 370

Vừa trông thấy Lục Thất, đám đông chen chúc ở trước cửa hàng liền rối rít nhường đường, để cho Lục Thất thuận lợi một đường đi vào cửa tiệm dường như hơi chật hẹp. Lập tức có một người trung niên mặc áo dài vội vàng ra nghênh tiếp. - Quan gia đến mua gạo phải không ạ? Người trung niên chắp tay cung kính hỏi. - Đến xem thôi. Chủ sự của phủ Công chúa ở nơi này là ai? Lục Thất hỏi với vẻ mặt hòa nhã. Người trung niên ngẩn ra, nhanh chóng đánh giá Lục Thất một cái, lại cung kính nói: - Mời quan gia chờ một chút, tiểu nhân đi thông báo ngay. Lục Thất gật đầu, người trung niên xoay người vội vàng đi. Lục Thất quay đầu quan sát việc buôn bán trong cửa tiệm. Mười mấy tiểu nhị mặc áo ngắn làm nhiệm vụ khuân vác và cân đong. Có ba người mặc áo dài ngồi ở bên cạnh chỗ cân đong, nhất nhất ghi chép. Ở lối vào còn có một người làm nhiệm vụ thu chi đang thu bạc. Một lát sau, người trung niên dẫn theo một mỹ nữ mặc váy màu lam đến. Vừa thấy Lục Thất, mỹ nữ váy lam lập tức bước nhanh hơn, gần như chạy tới. Lục Thất mỉm cười, mỹ nữ đi tới chính là Uyển Ngọc. - Nô tì bái kiến Phò mã. Khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Ngọc vừa có hơi hoảng hốt vừa có thẹn thùng vui sướng, hành nữ lễ bái kiến. - Gặp ta rồi còn chạy cái gì? Coi chừng té ngã đấy. Ngữ khí Lục Thất khiển trách, nhưng cũng ngầm quan tâm ôn nhu. - Lần sau nô tì sẽ không chạy. Uyển Ngọc khẽ đáp, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn Lục Thất. Lục Thất cười, tự nhiên bước lên nói: - Tới phía sau đi. Uyển Ngọc dịu dàng đáp ứng, xoay người cùng Lục Thất đi vào trong, để lại người trung niên giật mình đứng lặng dõi mắt theo hồi lâu. Sau đó, tin tức Lục Thiên Phong đến cửa hàng gạo lập tức được truyền ra, tửu lâu Túy Vân ở đối diện cũng nhanh chóng biết được, là bởi có phân nửa số tiểu nhị trong cửa hàng gạo được điều từ tửu lâu Túy Vân qua. Qua cửa đi đến một cái sân ở hậu trạch, Lục Thất nhìn lướt qua, thấy trong sân chất đống rất nhiều bao gạo, có năm sáu tiểu nhị đang ở trong đó khuân vác vận chuyển, nơi này rõ ràng đã trở thành kho lương thực. - Lão gia, Thường Châu đã vận chuyển đến năm chuyến gạo, nơi này không còn đủ chỗ để chứa nữa, nghe nói về sau sẽ chở đến Trì Châu. Uyển Ngọc ôn nhu nói. Lục Thất gật đầu. Mặc dù Thường Châu liên miên gặp thảm họa chiến tranh, nhưng hai năm qua rất được ông trời chiếu cố, lúa Việt quốc treo trồng rất được mùa, cũng tiện nghi cho phủ Ngô Thành công chúa. Thương phẩm chủng loại gạo này không thích hợp trữ lâu, để lâu dễ bị hư hỏng. Gạo hư ăn không tốt, cho nên phải tận lực không tồn trữ quá lâu, vả lại tồn gạo cũng cần phí tổn giữ gìn, chẳng bằng bán gạo mới còn có lợi hơn. Lục Thất dĩ nhiên biết, cho nên chỉ vận chuyển có một thành gạo Thường Châu đem bán, nhưng như vậy cũng đã thu được tám chín vạn bạc tiền lợi, đó là kết quả của việc bán với giá thấp. Lương thực Đường quốc thiếu thốn, thành ra giá cả lương thực cao, bằng không nạn trộm cướp cũng sẽ không hoành hành. Từ đó suy ra, chỉ bằng lương thực Thường Châu liền kiếm được trăm vạn bạc mỗi năm, ngày sau sẽ không chỉ có Đường Hoàng nóng mắt thèm thuồng, mà cả quyền quý cũng sẽ ghen ghét và nhớ thương tài nguyên Thường Châu. Đối với việc đem gạo vận chuyển ra khỏi Thường Châu bán lấy tiền, Tân Cầm Nhi giải thích với Tiểu Phức thế này, một là gạo cần phải bán với số lượng lớn, hai là có thể dùng tiền bán gạo để mua các khí cụ bằng sắt cần thiết, vật liệu gỗ, tơ sống v.v..., các loại nguyên liệu dùng trong việc chế tạo. Tân Cầm Nhi muốn chế tạo thuyền, muốn cho bến tàu Tô Châu có được thương đội thủy quân của riêng mình. Hai là cho vạn dân bên ngoài Thường Châu được hưởng lợi ích thiết thực. Gạo Thường Châu xuất hiện, sẽ nhiều ít hóa giải được vấn đề lương thực khan hiếm, cố nhiên cũng sẽ rước lấy ganh ghét và lòng tham của đại địa chủ và đại quan liêu. Tuy nhiên, có thể khiến cho đa số vạn dân được nếm ngon ngọt, sẽ có càng nhiều người muốn di dời đến Thường Châu, càng nhiều người sẽ càng có lợi cho việc phát triển lớn mạnh thế lực Thường Châu. Trên thực tế, Thường Châu chính là thiếu người, nguyên nhân đương nhiên là vì chiến loạn dẫn đến số lượng lớn dân chúng trốn chạy hoặc bỏ mạng. Ba là ngày sau một khi triều đình muốn cướp đoạt đất đai Thường Châu, Thường Châu khởi binh sẽ dẫn tới giá lương thực ở bên ngoài Thường Châu tăng vọt trên diện rộng. Lương thực giảm giá thì nơi nơi vui mừng, nhưng khi tăng vọt sẽ lập tức làm cho người dân khủng hoảng. Khủng hoảng sẽ tích trữ lương thực, tích trữ lương thực sẽ làm cho lương thực càng trở nên khan hiếm, lương thực quá cao giá sẽ khơi lên tiếng oán than dậy đất. Khi đó đa số dân chúng sẽ chỉ biết oán trách triều đình không nên đi chiếm đoạt đất đai của phủ Công chúa. Tin tức trong thư Tân Cầm Nhi gửi cho Tiểu Phức, Tiểu Phức chọn ra những điểm mấu chốt, trong lúc hầu hạ Lục Thất thay y phục và dùng cơm thì kể ra. Tiểu Phức tán thưởng trí tuệ của Tân Cầm Nhi tuyệt đối có thể đảm đương chức Tể tướng, nói rằng một đám đại nhân trên triều đình hiện nay căn bản chẳng có chút kiến thức trị quốc, chỉ biết hoang tưởng chiêm bao, chẳng hề làm được hành động thiết thực nào cả. Lục Thất cũng chịu phục Tân Cầm Nhi. Hắn biết tranh đấu giành thiên hạ khó, thống trị nắm giữ giang sơn càng khó. Nếu như không có Tân Cầm Nhi phụ tá, coi như là hắn tập kích bất ngờ chiếm được Tô Châu, cũng sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Hắn thật sự không tìm được loại nhân tài có trí tuệ như Gia Cát có thể tín nhiệm, bởi vì hắn còn quá trẻ, lại không có căn cơ của đại tộc thế gia chống đỡ. Nam nhân duy nhất mà hắn tín nhiệm nhất hiện nay chính là Quý Ngũ thúc, đáng tiếc với năng lực của Quý Ngũ thúc có lẽ chỉ thích hợp làm thống lĩnh thân quân thị vệ, không thể giống như Chu Vũ, có thể làm một Thống Soái thiện chiến trên đầu gió đỉnh sóng. Cùng Uyển Ngọc đi qua cái sân chứa lương thực, vào đến sân trong, trước mắt là mười mấy nữ nhân mặc áo vải thô đang bận rộn giặt giũ túi đựng gạo, chà rửa giỏ đựng gạo. Uyển Ngọc dẫn Lục Thất tới một gian sương phòng thanh tĩnh. Vào đến sương phòng, vừa ngồi xuống Lục Thất liền giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Uyển Ngọc, kéo mỹ nhân ngồi vào lòng, cánh tay choàng quanh eo, nghiêng đầu hôn một cái lên bờ má lúm xinh đẹp của Uyển Ngọc. Uyển Ngọc ngượng ngùng cúi đầu, ngã người dán sát lên lồng ngực Lục Thất, bàn tay ngọc ngà đan vào tay trái Lục Thất. Lục Thất yêu thương dịu dàng thơm lên mái tóc nàng. - Uyển Ngọc, có thích công việc quản sự ở nơi này hay không? Lục Thất dịu dàng hỏi. - Nô tì chỉ là lâm thời đến giám thị thôi. Uyển Ngọc nhẹ giọng trả lời. - Ta hỏi nàng có thích làm quản sự ở đây hay không? Nếu thích, ta sẽ cho nàng ở lại đây lâu dài. Lục Thất ôn nhu đáp lại. - Nô tì không biết. Trước đây cùng Băng Nhi quản lý Ti trù ở phủ Công chúa, ngày ngày trôi qua rất bình lặng, đến nơi này thì gặp nhiều rối ren, tuy nhiên cảm giác rất chân thật. Thời gian nô tì ở phủ Công chúa, thường xuyên tưởng niệm lo lắng cho lão gia, đến đây rồi, bởi vì công việc bận rộn, ưu tư cũng tan biến theo, dù là trở về phủ Công chúa, cũng ngủ được rất say. Uyển Ngọc nhẹ nhàng trả lời. Lục Thất mỉm cười, ôn nhu nói: - Vậy là nàng ưa thích nơi này rồi. - Không phải vậy. Nếu lão gia ở kinh thành, nô tì muốn trở về phủ Công chúa, cùng Băng Nhi tiếp tục quản lý Ti trù. Uyển Ngọc khẽ bác bỏ. Lục Thất yêu thương ôm chặt nàng, ôn hòa nói: - Mấy năm này có lẽ ta không rỗi rãnh được. Qua ít ngày nữa ta sẽ rời kinh trở về huyện Thạch Đại thỉnh an mẫu thân, nàng cũng đi cùng đi, đến dập đầu với mẫu thân. Công việc giám thị quản lý nơi này về sau sẽ giao cho nàng, ta sẽ nói với Công Chúa Lệnh. - Cảm tạ lão gia cho phép nô tì đi dập đầu với mẫu thân. Uyển Ngọc sung sướng đáp lại, được làm lễ dập đầu với nương thân của Lục Thất có ý nghĩa rất trọng đại. - Sau này, nàng và Băng Nhi phải có hài nhi của mình làm bạn mới tốt, tuy nhiên các nàng và con của các nàng, vẫn như trước đều thuộc về phòng của Ngọc Trúc. Lục Thất cười nhẹ nói lời hứa hẹn, nhưng vẫn duy trì lời cam kết trước đây. Hắn biết Ngọc Trúc có lẽ không sinh được con cái, cho nên, hắn tuyệt sẽ không làm thương tổn đến trái tim của Ngọc Trúc tỷ tỷ. An bài của hắn chỉ rõ, con cái do Uyển Ngọc và Băng Nhi sinh sẽ gọi Ngọc Trúc là mẫu thân, còn Uyển Ngọc và Băng Nhi chỉ được xưng hô là di nương. - Cảm tạ lão gia, nô tì cả đời đều là người của Ngọc Trúc chủ mẫu. Uyển Ngọc vui mừng ngượng ngùng đáp. Lòng Lục Thất rung động, cúi đầu khẽ nói: - Uyển Ngọc, hiện tại ta cho nàng. Không ngờ Uyển Ngọc lắc đầu, khẽ nói: - Nô tì không thể hầu hạ lão gia. Nô tì ở bên ngoài làm việc, phải y theo quy củ mặc hộ trinh y. Hộ trinh y, chỉ khi nô tì trở lại phủ Công chúa, mới có thể cởi bỏ. Nếu hộ trinh y có tổn hại, nô tì sẽ không thể thanh minh. Lục Thất ngẩn ra, im lặng cười cười, rồi lại nghe Uyển Ngục nhẹ giọng nói: - Sở dĩ có quy củ mặc hộ trinh y, là vì Tiểu Mai tỷ đã có thai rồi, nghe nói là lão gia lúc ở tú trang cho nàng ấy hầu hạ đấy. Lục Thất ngây ra, kinh ngạc nói: - Tiểu Mai có thai ư? - Đúng vậy, không phải là lão gia sao? Uyển Ngọc kinh sợ đáp. - Ồ, là ta, chỉ là không ngờ mới có một lần đã làm nàng ấy mang thai rồi. Lục Thất có chút vui vẻ cười nói, lần hắn cho Tiểu Mai hầu hạ là vào ngày tâm trạng hắn hết sức sung sướng. - Hù chết nô tì rồi. Bàn tay ngọc ngà của Uyển Ngọc xoa xoa ngực, yêu kiều nói. Lục Thất cười, ôn hòa nói: - Tiểu Mai có còn ở tú trang không? - Có ở. Tuy nhiên Công chúa... Lệnh đã gán tội cho nàng ấy, nói là chờ nàng ấy sinh con rồi, sẽ nhận hình phạt mười hai roi, mỗi tháng đánh một roi, mãi cho tới khi đánh hết mới thôi. Uyển Ngọc nhỏ giọng nói. Lục Thất ngẩn ra, nói: - Không thể trách Tiểu Mai. - Công Chúa Lệnh nói rằng, ở bên ngoài một mình mà thụ thai, thì có hiềm nghi là con hoang, phủ Công chúa không chấp nhận cung nhân ở bên ngoài làm xằng làm bậy. Uyển Ngọc nhẹ giọng nói. Lục Thất nghe xong im lặng. Hắn không ngu xuẩn, đương nhiên hiểu được Tiểu Phức trừng phạt Tiểu Mai không phải nhằm vào hắn, mà là có ý tứ ngầm lập uy, để giữ gìn uy nghiêm quy củ của phủ Công chúa.