Kiêu Phong

Chương 347

Đường Hoàng gật đầu, sau đó sai sáu gã Thiên Ngưu cận vệ đến Thường Châu tra hỏi. Ba ngày sau Thiên Ngưu Vệ trở về mang theo cả thư trần tình của Cố tướng quân và phong thư xin lệnh của Lục Thiên Phong. - Bẩm bệ hạ, nhận được tin báo nguy cạn lương thực của Lục đại nhân, thần hết sức hoảng sợ, cũng có nghi ngờ, nên đã cố tình sai thân tín đến huyện Tấn Lăng thu mua lương thực. Kết quả, tướng sĩ hóa trang thành bình dân chỉ có thể mua được rất ít lương thực, mà tướng sĩ mặc quân giáp đích thân đi mua, thật sự là hoàn toàn không mua được lương thực. Thần sợ hãi phẫn nộ, càng sợ các tướng sĩ biết được chuyện ở huyện Tấn Lăng, khiến quân tâm sinh oán giận, dẫn đến tan tác. Thần bèn vận dùng quyền của Bệ hạ giao cho điều đi quan binh và ba ngàn Đoàn luyện binh huyện Tấn Lăng đến huyện Vô Tích tham chiến. - Thần điều quân, một là sợ mối họa cạn lương thực, hai là để lòng quân phấn chấn và tăng thêm quân lực. Hiện tại, chiến sự huyện Vô Tích đang vô cùng thảm thiết, mấy vạn Trung Ngô quân điên cuồng vồ đến, quân địch tổn hại hơn vạn binh, quân ta cũng thương vong sáu ngàn người. Nhưng thần có lòng tin có thể tiếp tục phòng ngự kháng chiến, chắc chắn sẽ không phụ lòng Bệ hạ. Nhìn thư trần tình của Cố tướng quân, rồi lại nhìn thư xin lệnh của Lục Thất, cùng với Thiên Ngưu Vệ hồi báo Lục Thất là ngồi xe bò, dẫn theo một ngàn thương binh có thể đi lại đi tiếp quản huyện thành Tấn Lăng. Hơn nữa, bố cáo của Lục Thất cũng được sao chép về. Cũng điều tra ra việc Lục Thiên Phong giết người là thật, tuy nhiên những người bị giết đều là người của các cửa hàng Tiêu Thị kháng cự, đồng thời đã đoạt về lương thực của cửa hàng gạo. Nhưng nghe nói Thứ sử Thường Châu vì tức giận những gì Lục Thiên Phong làm đã nổi cơn thịnh nộ, ban đêm đột nhiên đột tử mà chết. Hơn nữa, ngay ngày mà Lục Thiên Phong nhận thánh chỉ nhậm chức liền dời khỏi huyện Tấn Lăng. Ngày hôm sau liền dẫn theo một ngàn Trung Phủ Dũng dời khỏi Thường Châu, đi Mao Sơn tĩnh dưỡng. Hiện giờ đã ở Mao Sơn được hơn hai ngày rồi. . . . . - Lục Thiên Phong này, làm liều giết chết Huyện Úy huyện Cú Dung xong, lần này lại xằng bậy bức chết Thứ Sử Thường Châu. Bản tính dữ dằn như vậy để hắn ở Mao Sơn tu dưỡng tâm tính cho tốt đi. - Truyền chỉ Tiết Độ Sứ Giang Âm quân. Lệnh đem ba nghìn Đoàn luyện binh và quan binh bị điều đi lên biên chế nhập vào quân ngũ, không cần trở về huyện Tân Lăng nữa. Trẫm sẽ để cho quan lại tiếp quản huyện Tấn Lăng. - Gia chủ Tiêu Thị huyện Tấn Lăng tâm địa hiểm ác, mưu đồ chặt đứt nguồn quân lương, có tâm thông đồng với địch bán nước, cho Tam Ti cùng hội thẩm, sai người đi truy bắt mang đến kinh thành. Tịch thu tài sản của Tiêu Thị Thường Châu, chuẩn tấu cho người trong tộc giải tán về quê nương nhờ họ hàng. . . . . Đường Hoàng không truy tội Lục Thất. Sở dĩ Đường Hoàng điều Lục Thất đi Mao Sơn tĩnh dưỡng, một là để Lục Thất dời khởi Thường Châu, hai là làm giảm tầm ảnh hưởng chiến công của Lục Thất. Nếu Lục Thất mang thân thể trọng thương về đến Kinh Thành, vậy sẽ khiến cho cả Kinh Thành trên dưới đều sùng bái hắn. Hiện giờ, Anh Vương mới là đại công thần lớn nhất trong đại chiến Thường Châu, đương nhiên không thể để Lục Thất cướp đi quá nhiều hào quang hình tượng được. Còn điều khiến Lục Thất không thể ngờ đó là, hắn tàn nhẫn đối phó với Tiêu Thị Thường Châu, lại làm liên lụy đến La Trưởng Sử của Ung Vương Phủ. Tên gia chủ của Tiêu Thị Thường Châu bị tập nã đến kinh thành, trong sự tuyệt vọng, vì muốn được sống sót đã tiếp nhận sự cám dỗ của Hạ đại nhân, làm chứng tố giác La Trưởng Sử tội danh mưu phản. Kết quả, La Trưởng Sử bị bắt giữ thẩm tra, chịu tử tội. Nếu như Lục Thất biết sẽ liên lụy đến La Trưởng Sử thì hắn tuyệt đối không làm, có lẽ không làm quá tuyệt tình, mà sẽ đàm phán với gia chủ Thường Châu. Dù sao, hắn có thể làm quan đến bước này, La Trưởng Sử cũng là đóa mây xanh đầu tiên của hắn. Mà thực tâm hắn cũng không muốn hại La tam phu nhân phải tan cửa nát nhà. Đương nhiên, Lục Thất tiến quân vào huyện Tấn Lăng là cách làm chính xác. Một lần hành động liền phá hủy được thế lực quan lại cường bá cũ ở Thường Châu. Thay vào đó sẽ có được thời gian quý báu cho phủ Công Chúa bắt rễ, khiến cho thế lực của phủ Công Chúa trở thành quan thế được lòng dân Thường Châu tin phục nhất. Để sau này, quan lại do Đường Hoàng bổ nhiệm sẽ không thể trở thành quan thế chủ đạo của Thường Châu. Còn chuyện sau đó, Lục Thất cũng không thể tiên tri được. Hắn hiện giờ đang sống cuộc sống nhàn nhã của một người phàm tục, chìm đắm trong cảnh non xanh, nước biếc, khí hậu trong lành, núi non trùng điệp của Mao Sơn. Đương nhiên, trên đường từ Thường Châu đến Mao Sơn không tránh khỏi có tù binh mộ binh chạy trốn. Mới ra Thường Châu đã có mười ba người chạy trốn. Có báo danh cho Lục Thất, hắn phản ứng rất bình thản, chỉ nói một câu: - Lấy chiến bại của thế tử Tín Vương, cho dù có trốn về Việt Quốc được, cũng đừng mong không bị gán tội. Lục Thất vừa nói câu này, không một ai trốn đi nữa, thậm chí còn có năm người quay về, hẳn là về để thông đồng làm phản, thế nhưng không ai muốn đi. Nghe Lục Thất nói xong mới hiểu, trốn về Việt Quốc chỉ bằng vào có mấy người, vậy chắc chắn sẽ trở thành con quỷ dưới lưỡi đao tiết hận của Tín Vương. Ngược lại, không bằng theo Lục Thất còn có tương lai tốt đẹp hơn. Lục Thất không truy tội năm người trở về, mà im lặng để họ dời khỏi đội ngũ. Đối với Võ Lâm Vệ do quan tướng Việt Quốc tổ thành này, đương nhiên Lục Thất vô cùng cảnh giác. Cho nên ngoại trừ việc phân phát quân hưởng và quan áp ngân khế, vũ khí hắn chỉ cho quân đao. Lý do là quân giáp của Việt Quốc không thể mặc khỏi Thường Châu, phải cải tạo đánh dấu một chút rồi mới có thể sử dụng. Không có quân giáp trên người, bản tâm của những tướng sĩ này tất nhiên là thiếu đi rất nhiều sự tự tin của một quân nhân. Sau khi đến Mao Sơn, Lục Thất cố tình tỏ ra tin tưởng. Hắn phân Vũ Lâm Vệ ra làm năm chia ra đóng quân, chỉ cần một đội thay phiên bảo vệ hắn. Hơn nữa hắn cho phép từng nhóm luân phiên đi huyện Kim Đàn và huyện Cú Dung thả lỏng xả hơi. Cũng cho phép viết thư về cho người thân, nhưng mỗi bức thư phải do đích thân thám vệ của Lục Thất đi gửi, không cho phép lén gửi thư. Hắn còn đồng ý qua một thời gian nữa sẽ cho thuộc hạ phân thành từng nhóm nhỏ đi Thường Châu xem ruộng đất hoặc thăm người thân của mình. Nhìn thì có vẻ cuộc sống thảnh thơi, bình tĩnh nhưng thực ra Lục Thất đang âm thầm cảnh giác. Hắn giống như đang cùng nhảy múa với một đàn sói. Hắn có thể trở thành Lang Vương được bầy sói công nhận hay không, chỉ có thể dựa vào cách dụ dỗ, đồng hóa từng ngày một. Nếu hắn có thể trở thành Lang Vương chân chính, vậy thì tương lai Võ Lâm Vệ này cùng với hai vạn Trung Dũng Phủ sẽ rất khó bị quân lệnh của triều đình Đường Quốc khống chế. Thời gian thấm thoắt đã mười ngày trôi qua. Lục Thất bắt đầu ra ngoài vãn cảnh. Hắn cố tình đi đến những vùng sâu, vùng xa của Mao Sơn. Mục đích chính là đóng giả đi du sơn, trên thực tế hắn sẽ âm thầm lẻn về Thường Châu, cùng Ngư Hoa Viên đi đến Giang Âm quân, sau đó rời bến vòng đi Việt Quốc. Quý Ngũ Thúc hiện là Ưng Dương Lang Tướng của Võ Lâm Vệ, đương nhiên chỉ là nhậm chức tạm thời, Lục Thất không có khả năng để cho Qúy Thúc rời khỏi hắn đi Hồng Châu được. Qúy Ngũ Thúc không tán thành sự mạo hiểm của Lục Thất, chi bằng để cho y đi. Nhưng Lục Thất đang rất hiếu kỳ, hắn muốn đích thân đi tìm hiểu về thủy quân Giang Âm, tự mình lĩnh hội các vùng biển rộng lớn trong truyền thuyết. Sau bốn ngày ở trong Mao Sơn, Lục Thất quay về nơi dừng chân, lại khiến hắn bất ngờ lớn. Không ngờ gặp được các ái thiếp của mình ở huyện Thạch Đại, Tiểu Vân, Tiểu Thanh, Trần Tuyết Nhi, Trần Trúc Nhi, Băng Ngọc, Vũ Nhi, còn cả Tiêu Hương Lan cùng với nô tì tùy tùng. Gặp mặt bất ngờ, vui sướng nói mới biết được, hóa ra là Tân Cầm Nhi bảo các nàng đi Thường Châu hỗ trợ, chủ yếu là tiếp quản rất nhiều cửa hàng. Tiểu Vân là phụ tá cho Tân Cầm Nhi xử lý các chuyện của Thường Châu. Tiểu Thanh là theo Lục Thất xuất hành. Chào đón một lúc, Lục Thất để các ái thiếp khởi hành. Chuyện của Thường Châu không thể chậm trễ, nhóm ái thiếp đã đợi hắn hai ngày rồi. Lục Thất tiễn thẳng ra địa giới Mao Sơn mới chia tay lưu luyến. Điều khiến Lục Thất không ngờ chính là Lãnh Nhung sai hai trăm quan binh hộ tống, đó gần như là hơn nửa số thuộc hạ của Lãnh Nhung rồi. Sáng sớm ngày thứ hai sau khi các ái thiếp đi rồi, Lục Thất lại đi du cảnh, thực ra là đi đường vòng rời khỏi Mao Sơn, hóa trang thành một người dắt lừa bán dạo chạy đến Thường Châu. Dọc đường Lục Thất có vẻ kinh ngạc, có rất nhiều người đi về phía Thường Châu, đa số đều là gấp rút lên đường. Vừa hỏi thì biết đều là người nhà của Ninh Quốc quân, khẩn cấp đi Thường Châu để được lấy ruộng đất. Tình hình mất đất của người dân Đường Quốc vô cùng nghiêm trọng, bình dân làm nông có đến chín phần là tá điền cho các nhà giàu có. Cho nên, vừa nghe có được ruộng tốt của riêng mình, hơn nữa lại còn được miễn thuế một năm, lập tức vội vàng chạy về Thường Châu. Cho dù không phải là thật thì cùng lắm là lại trở về. Hơn nữa điều lạ là quan phủ địa phương không hề cản trở người dân đến Thường Châu. Bởi vì Ninh Quốc quân đang đánh giặc, quan địa phương sợ phạm phải tội danh gây ảnh hưởng đến chiến sự. Trên thực tế, đại danh của Lục Thất đã rất nổi. Không phải Lục Thất nổi tiếng gan dạ, dũng mãnh ở Thường Châu, hay là dũng mãnh, gan dạ trên chiến trường, mà là chuyện Lục Thất làm xằng bêu đầu Huyện Úy huyện Cú Dung, làm bậy ép Thứ sử Thường Châu tức chết. Thành tựu đó trong chốn quan trường là vô cùng hiếm thấy, khiến cho tiếng ác của Lục Thất bay xa. Đương nhiên chuyện Lục Thất lật đổ Tiêu Thị Thường Châu cũng đủ khiến người ta chú ý. Lục Thất lẫn vào dòng người chuyển nhà, ung dung tiến vào huyện Vũ Tiến Thường Châu. Một mình hắn đi rất dễ bị người khác chú ý, ở Thường Châu đương nhiên hắn là một nhân sĩ rất nổi tiếng