Kiêu Phong
Chương 314
- Khởi bẩm bệ hạ, lần này thần tự mình dâng thư cho bệ hạ, sau này sẽ không truyền ra ngoài nửa câu, bởi vì thần không có quyền khoe thành tích, nhưng các tướng sĩ đã huyết chiến với Mao Sơn phỉ, là do thần dẫn dắt, thần không bẩm, thì khó mà an lòng.
Kế hoạch dẫn dụ phỉ của thần, may mắn đã thành công, trận chiến ngoài thành Cú Dung, các tướng sĩ tử chiến đến cùng, tình hình vô cùng tàn khốc, đột kích Mao Sơn phỉ có hơn 3500 người, trong chiến đấu giết hơn hai ngàn tên phỉ, bắt hơn chín trăm tù binh.
Nhưng tướng sĩ Tiễu phỉ quân cũng tổn thất nghiêm trọng, hơn tám trăm vị bỏ mình, hơn hai trăm vị tàn tật, Chung Hải Lữ soái bỏ mình, mặt khác quan tướng bỏ mình, vì thần không nhận biết, nên không thể biểu dương thành tích.
Quan binh huyện Cú Dung lần này tiêu diệt phỉ, cũng dốc nhiều sức lực, nhưng lúc phỉ đánh úp, Tả Huyện Úy huyện Cú Dung cự tuyệt chống phỉ, nhất quyết trở vào trong thành, thần vì ứng phó với tập kích của bọn phỉ, nhằm ổn định lòng quân, thần liền tự tiện giết hắn rồi bêu đầu, ra lệnh người nào dám không chiến đấu mà bỏ chạy, sau này đều xử tội diệt tộc vì thông đồng với phỉ, từ đó, không một người người nào bỏ chạy.
Giết Tả Huyện Úy huyện Cú Dung, thần tự biết có tội, xin bệ hạ xử tội theo quốc pháp.
Đầu lĩnh Mao Sơn phỉ, không ngờ là bị một gã thống binh đội trưởng chém chết, tên là Tần Hạo, thần không biết bối cảnh của hắn, nhưng hắn quả là một người dũng mãnh gan dạ, sau khi đầu lĩnh thổ phỉ bị giết, khiến cho Mao Sơn phỉ như rắn mất đầu, trở nên tan tác, nên công đầu thuộc về Tần Hạo.
Ngoài ra Tương Ngu Hầu Trình Diễm mà Thái tử điện hạ tiến cử, tính tình trầm mặc ít nói, trong chiến đấu, thần mới biết Trình Diễm vô cùng dũng mãnh, huy động đại thương. Giết phỉ hơn trăm tên, khiến thần vô cùng bất ngờ, tự thẹn không bằng.
Hiện công lao trận chiến với phỉ quân, thần tự biết mình lỗ mãng vượt quyền, không dám kể công, chỉ có điều tướng sĩ chiến đấu quên mình là sự thật, thần thỉnh cầu bệ hạ, có thể dùng ruộng của Tề gia để động viên thân nhân của những binh sĩ đã bỏ mình, có thể ở huyện Cú Dung lập bia biểu dương.
Thần cũng đã thẩm vấn qua bọn phỉ, biết được hang ổ Mao Sơn còn có hơn năm trăm dư nghiệt, nhưng kế hoạch dẫn dụ phỉ của thần đã là vượt quyền, không thể lại phát binh tấn công Mao Sơn, tướng sĩ Tiễu phỉ quân thụ thương, cũng khó có thể lập tức xuất chiến, thần xin bệ hạ điều thêm Tiễu phỉ quân, nhất định phải nhanh lên, nếu không bọn dư nghiệt có thể sẽ ôm vàng đào tẩu.
Mặt khác khi thần hành quân qua Bảo Hoa Sơn, thấy sơn tự đã cũ nát, thần đề nghị ở Bảo Hoa Sơn mở đàn siêu độ cho vong linh tướng sĩ, chấn hưng Phật giáo nơi đây.
Nếu bệ hạ có thể phát binh tiêu diệt Mao Sơn phỉ, thần thỉnh cầu bệ hạ bảo vệ đạo giáo ở Mao Sơn, Mao Sơn đạo là chính thần đại đạo, nâng đầu ba thước có thần minh (ánh sáng của thần, ý nói linh thiêng), thần cảm thấy, nếu vì chiến tranh mà bị hủy tất có hậu quả không hay.
Thần thông bút, ngô hoàng phúc khang.”
Lục Thất dùng lối viết thông thường viết tờ trình xong, lại viết một phong thư cho người nhà báo tin bình an, sau đó giao cho Diêu Tùng trong đêm chuyển tới kinh thành, y là người tốt nhất để giao việc này, lúc này đây mình thể hiện tài năng quá mức, lộng quyền nghiêm trọng, có lẽ Đường Hoàng sẽ kết thúc con đường diệt phỉ của mình.
*****
Buổi sáng ở Hoàng cung Đường quốc, trong Bài Vân Các, Đường Hoàng toàn thân mặc gấm vàng ngồi ở trên trường kỷ, vẻ mặt lạnh nhạt nghe đại thần tấu sự, Hộ bộ Thị lang, Binh bộ Thị lang, Hình Bộ Thị lang, ba vị đại thần cùng nhau buộc tội Lục Thiên Phong, còn có Tể tướng và Thượng thư đứng nghe.
Tội danh thì có rất nhiều, nào là kết bè đảng khi đang cầm quyền, nào là tự tiện bắt quan lại và tra xét nhà, tra xét xong còn cả gan tịch thu tài sản, đáng sợ hơn nữa, không ngờ lại dám chém mệnh quan triều đình.
- Hàn Tướng, khanh thấy thế nào?
Ánh mắt Đường Hoàng nhìn về một vị Hữu tướng hơn 60 tuổi, Hàn Hi Tái, còn là một nguyên lão trọng thần.
Hàn lão tướng quân lễ phép nói:
- Bệ hạ, trận chiến diệt phỉ ở huyện Cú Dung có thể nói là đại thắng.
- Đúng là đại thắng, Tiễu phỉ quân chỉ có hơn hai ngàn tướng sĩ, lại tiêu diệt hơn ba nghìn phỉ quân, hơn nữa đầu lĩnh Mao Sơn phỉ Mao Sơn Đại thánh, bị Đội trưởng Tiễu phỉ quân Tần Hạo chém chết.
Đường Hoàng thản nhiên trả lời.
- Nếu là đại thắng, đương nhiên là có công tiêu diệt phỉ, Mao Sơn phỉ là đám phỉ lâu năm và ngoan cố, có thể nói là mối đe dọa lớn nhất cho kinh thành, hiện giờ có thể tiêu diệt hết bọn chúng, là may mắn lớn của triều đình, theo thần thấy, Tiễu phỉ quân đúng là vượt quyền nhiều lần, nhưng phần lớn là vì tiêu diệt phỉ mới làm vậy, hiện giờ đã thành công xóa sổ nạn trộm cướp, vậy không nên xử tội quá nặng tay, nếu không sẽ ảnh hưởng tới quân tâm, còn khiến thần dân chê triều đình không quyết tâm tiêu diệt phỉ.
Hàn Tướng nói rõ quan điểm của mình.
Đường Hoàng gật đầu, Binh bộ Thị lang chợt nói:
- Bệ hạ, thần cho rằng cách giải thích của Hữu tướng đại nhân không ổn, quốc có quốc pháp, quân có quân quy, nếu là có công mà không trị tội, là phá bỏ luật pháp của triều đình, là mối họa lớn.
Không đợi Đường Hoàng trả lời, Hàn Tướng lạnh nhạt nói:
- Vinh đại nhân, huyện Cú Dung cách đây không xa, nghe nói Lục Thiên Phong có thể điều động Tiễu phỉ quân, là do Vinh Xương tướng quân ban cho quyền Đô úy, hơn nữa Tề gia cất giấu hơn hai ngàn vũ khí, cũng là sự thật, về việc chém đầu Tả Huyện Úy huyện Cú Dung, hắn thân là võ quan, lâm trận dám bỏ chạy, theo quân pháp trong chiến tranh thì nên xử thế nào.
Binh bộ Thị lang sắc mặt trở nên khó coi, không biết nói gì, chợt Hộ bộ Thị lang nói:
- Bệ hạ, Lục Thiên Phong dám vượt quyền bắt giữ quan lại và xét nhà, nhất định là lừa gạt chủ soái mà làm việc đấy, tội hắn không thể dung túng, nếu không sẽ làm tổn hại quốc pháp.
Đường Hoàng im lặng, một lát sau mới nói:
- Lục Thiên Phong vượt quyền làm bậy là sự thật, nhưng nhờ có công diệt phỉ, tước chức Trí quả Giáo úy, không được đảm nhiệm quyền Đô Úy nữa.
Hàn Tướng nghe xong nhíu mày, muốn nói nhưng lại thôi, Đường Hoàng tiếp tục nói:
- Diệt Mao Sơn phỉ, Vinh Xương làm chủ soái, kiến công là sự thật, rút xuống Tuyên Uy tướng quân. Đội trưởng Tần Hạo dũng giết Đầu lĩnh Mao Sơn phỉ, có công đầu trong trận chiến, ban cho Chiêu Võ Giáo Úy tứ phẩm, chức Ti Nam Nha Quả Nghị Đô Úy, thuộc Tiễu phỉ quân doanh, có quyền Đô úy, phò tá chủ soái. Còn công lao các tướng sĩ còn lại, do Binh bộ xem xét.
Đường Hoàng ngừng một chút, thản nhiên nhìn lướt qua mọi người, nói:
- Các khanh nghĩ thế nào?
Ba Thị lang nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt cung kính nói:
- Bệ hạ anh minh.
Đường Hoàng gật đầu, ôn hòa nói:
- Trẫm mệt rồi, các khanh lui đi.
Các đại thần liền thi lễ, sau đó rút lui.
Trong các chỉ còn Đường Hoàng và Hạ đại nhân, Đường Hoàng khẽ quay đầu, sau đó hỏi:
- Việc bảo hộ Mao Sơn, đã làm xong chưa?
- Bệ hạ yên tâm, tự mình nô tài đi thông báo, Hoàng Phủ tướng quân sẽ không làm tổn hại Mao Sơn đâu.
Hạ đại nhân nhỏ giọng trả lời.
Đường Hoàng gật đầu, hạ giọng nói:
- Nâng đầu ba thước có thần minh, Lục Thiên Phong hắn vậy mà cũng dám dâng thư nói.
- Lục Thiên Phong dâng thư như vậy, hẳn là sợ khinh nhờn thần linh, võ tướng mà tin thần kính phật, cũng không nhiều lắm.
Hạ đại nhân nhỏ giọng nói.
Đường Hoàng im lặng, một lát sau, Hạ đại nhân lại nói:
- Bệ hạ, nô tì xem Hữu tướng đại nhân, lúc nãy dường như muốn nói gì đấy.
- Trẫm biết Hữu tướng quân muốn nói gì, hắn hẳn là cảm thấy nên trọng thưởng cho Lục Thiên Phong, và nên mượn cơ hội này để tăng lòng trung thanh của võ tướng đối với triều đình, đồng thời chèn ép ảnh hưởng của thế gia đối với vị thế trong quân, hắn trước kia cũng đã nói qua phải coi trọng võ công.
Đường Hoàng thản nhiên đáp lại.
Hạ đại nhân gật gật đầu, Đường Hoàng lắc đầu, nói:
- Trẫm không thể trọng thưởng Lục Thiên Phong, chuyện Lục Thiên Phong gây nên nếu dung túng, sẽ tạo tâm lý võ tướng muốn kiến công cầu may, Lục Thiên Phong vượt quyền bắt Tề gia, nếu ta tán thành chuyện đó, ngày sau tất có võ tướng cũng dám làm như vậy, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Hạ đại nhân gật đầu, Đường Hoàng lại nói:
- Tuy nhiên Lục Thiên Phong tiêu diệt được Mao Sơn phỉ, đã vì triều đình giải quyết đại họa, cho nên trẫm chỉ xử nhẹ là tước quan giai. Mà trẫm trọng thưởng cho võ quan Tần Hạo coi như đã coi trọng võ công, người làm bậy thì xử tội, người kiến công thì được thưởng, vậy là lưỡng toàn.
- Về phần Vinh Xương, hắn là không muốn lưu lại kinh thành nên không kiến công, trẫm sẽ không để khiến hắn được như ý nguyện, hắn không muốn lưu, cũng phải lưu.
Đường Hoàng giọng điệu lạnh lùng nói.
Hạ đại nhân gật đầu, lại nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, tin tình báo tới rồi.
Đường Hoàng gật đầu, Hạ đại nhân phẩy tay, lập tức có người áo đen từ bên ngoài đi vào, hai tay cầm hộp gỗ đi đến gần Hạ đại nhân, Hạ đại nhân đưa tay cầm hộp gỗ, mở ra nhìn trước một chút rồi mới đưa cho Đường Hoàng, người áo đen yên lặng rời khỏi.
Đường Hoàng lấy trong hộp ra mấy phần tin tình báo, xem xét cẩn thận, gật gật đầu nói:
- Chiến đấu quả thật thảm thiết, cũng không có người dám trốn.
- Vinh Xương không ngờ thật sự ở trong thành không xuất binh tham chiến, hắn làm chủ soái quả là sống vô cùng yên ổn.
Đường Hoàng xem xong, lạnh giọng nói.
- Tần Hạo xuất thân tướng môn Đường quốc, châu Tịch Nhuận huyện Đan Đồ, 5 năm trước dùng mười ngàn bạc lễ để xin gia nhập quân của Ung Vương Phủ, trở thành Dực Vệ Ung Vương Phủ, vẫn không có tiếng tăm gì, gần đây trở thành đội trưởng thuộc Ung Vương Phủ. Tiếp tục điều tra.
Đường Hoàng hạ giọng nói.
Hạ đại nhân cung kính tiếp chỉ, Đường Hoàng bỏ tin tình báo qua một bên, hỏi:
- Anh Vương đang làm cái gì?
- Hồi bẩm bệ hạ, Anh Vương điện hạ luôn ở trong phủ tập võ đọc sách, rất ít ra ngoài, xuất hành cũng chỉ là đi lên núi một chút.
Hạ đại nhân trả lời.
- Truyền hắn đến, trẫm bắt hắn đi ra ngoài một chút.
Đường Hoàng ôn hòa nói, Hạ đại nhân cung kính làm theo.
Truyện khác cùng thể loại
251 chương
5 chương
66 chương
41 chương
162 chương
79 chương