Kiêu Phong
Chương 285
Lục Thất gật đầu nhưng lại hỏi:
- Bình thê Tân Vận Nhi của ta ở Huyện Thạch Đại cũng sẽ là cung nhân sao?
Tiểu Phức cười nhẹ nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Bình thê của huynh, sao có thể là cung nhân được?
Lục Thất ngẩn ra nhìn Tiểu Phức. Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Bình thê của huynh thì có thể làm tỷ muội thật sự với Công chúa rồi, sau này có thể nhận được Cáo mệnh huyện quân. Tỷ tỷ ruột của huynh cũng có thể nhận được Cáo mệnh huyện quân, mẫu thân huynh có thể nhận được Cáo mệnh quận quân.
Lục Thất nghe giật mình, lại nghe Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Nhưng cáo mệnh của nữ nhân cũng chỉ là một vinh dự thôi, không có tôn quyền gì thực cả. Đến cả ta đây cũng là cáo mệnh huyện quân thôi.
Lục Thất gật đầu, chợt ngẩng đầu hỏi:
- Tiểu Phức! Muội muội Tiểu Nghiên của ta có thể nhận được cáo mệnh không?
- Muội muội của huynh thì không được! Không phải vì nàng ta đã từng là nô tì mà vì nàng ta là do thị thiếp sinh ra, những người mà do thiếp sinh thì không được nhận cáo mệnh, chỉ có mẹ ruột của đại quan mới được phong thôi. Muội muội của huynh sau này chỉ có thể là con gái tôn quý của Lục thị.
Tiểu Phức dịu dàng trả lời.
Lục Thất thất vọng gật đầu, Tiểu Phức lại nói:
- Chuyện của muội muội huynh trước hết không cần nóng vội. Công chúa sẽ giúp muội muội huynh thoát khỏi nô tịch trước khi Tiêu Tứ xuất giá, giờ đây cứ đợi xem Tiêu Tứ có thể chủ động thả muội muội huynh hay không, có thể giải quyết trong hòa khí là tốt nhất.
Lục Thất thấy ấm áp trong lòng rồi gật đầu nhưng lại hỏi:
- Nếu như Tiêu Tứ tiểu thư không chịu thả người, vậy còn cách khác không?
- Huynh thật sự hồ đồ rồi! Tiểu cô của Công chúa cho người làm nô tỳ, đó là ô danh mà hoàng tộc có thể chấp nhận sao? Chỉ cần Công chúa nói một câu thì Tiêu Tứ đành phải thả muội muội của huynh ra thôi, nếu không là đang có ý sỉ nhục Hoàng tộc. Tội đó Tiêu Tứ có thể gánh nổi không?
Tiểu Phức dịu dàng oán trách.
Lục Thất giật mình, vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng cũng cảm thấy vui mừng. Chuyện tiểu muội bán thân làm nô tỳ vẫn luôn là nỗi áy náy day dứt trong lòng, hắn luôn cho rằng đời này không thể chuộc được tiểu muội ra. Nhưng chuyện mà hắn tưởng vô cùng khó khăn thì giờ đây lại trở nên thật đơn giản. Lúc này, hắn mới phát hiện ra, cảm giác làm Phò mã thật tuyệt, cảm giác giống như “một người làm quan, cả họ được nhờ”.
Im lặng vui mừng trong chốc lát, Lục Thất mới trở lại bình thường. Trong lòng hắn rất nhanh đã nhớ đến một người, môn nô Tiêu Bình đã cho hắn những gợi ý ở trước cửa Tiêu phủ. Hắn đã từng hứa với Tiêu Bình là nếu như sau này được thành công thì sẽ “nâng đỡ” y.
- Tiểu Phức! Ban đầu khi ở cửa Tiêu phủ, ta đã từng nhận được sự giúp đỡ của môn nô tên là Tiêu Bình, lúc đó đã từng hứa với y, nếu như sau này được thành công sẽ giúp đỡ y. Cô xem phủ Công chúa có văn chức nào trọng dụng y được không?
Lục Thất suy nghĩ rồi hỏi.
Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Tiêu Bình? Người mà huynh nói, ta không có ấn tượng gì cả!
- Chỉ là một môn nô thì tất nhiên cô sẽ không có ấn tượng gì rồi. Nhưng cách thức nói năng của người đó không hề tầm thường, chắc chắn là một nhân tài.
Lục Thất cố gắng tiến cử.
Tiểu Phức suy nghĩ một chút, dịu dàng nói:
- Thiên Phong! Trong phủ Công chúa sẽ không dùng đến đàn ông làm văn sự đâu. Thiếp gợi ý cho chàng, chàng có thể đến nhờ Chu Vũ sắp xếp cho, thuộc hạ của Chu Vũ có hai quan văn Lục sự, một người làm thư ký lục sự, một người làm quân tào lục sự, đều là tiểu quan cửu phẩm.
Lục Thất ngẩn ra, nói:
- Chỉ e hai quan vị đó đã có người đảm nhiệm rồi!
- Có người nhận rồi cũng phải nhường lại một vị trí. Huynh cứ nói là Công chúa muốn sắp xếp gia nô làm Lục sự, người đã nhận chức đó có thể chuyển sang làm Dực Vệ. Theo như ta nghĩ, ngay cả khi có người nhận chức rồi thì cũng là người luyện võ, mà người luyện võ càng mong muốn trở thành Dực Vệ hơn.
Tiểu Phức ôn hòa nói.
Lục Thất gật đầu, lại nghe Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Hai quan văn Lục sự chúng ta đều cần, một vị trí sắp xếp cho Tiêu Bình, vị trí còn lại ta sẽ sắp xếp người khác.
Lục Thất vừa nghe liền lộ ra vẻ mặt cười khổ. Trước đây hắn đã từng nghĩ đến, hơn nửa năm trước, hắn cũng khao khát có thể có được chức quan cửu phẩm. Lúc đó hắn phải liều mạng mới có được chức quan cửu phẩm đó, nhưng hiện giờ chỉ cần một ý nghĩ của hắn liền có thể để rất nhiều người dễ dàng có được chức quan.
- Thiên Phong! Chúng ta nói cũng nhiều rồi, huynh đến lầu các nghỉ ngơi một chút đi!
Tiểu Phức chợt dịu dàng “đuổi khách”.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu rồi mới đứng dậy, Tiểu Phức lại nói:
- Ta không ép huynh chấp nhận mấy nhạc nô đó hầu hạ, nhưng nhất định không được lạnh nhạt với họ. Trái tim phụ nữ một khi bị tan nát, sinh lòng oán hận thì sẽ nói xằng nói bậy đó.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Tiểu Phức, kinh ngạc nói:
- Tiểu Phức! Cô muốn nói, những nhạc nô đó là gian tế sao?
- Phải... Mà cũng không phải! Bọn họ không phải là gian tế nhưng cũng có thể biến thành những gian tế ăn nói xằng bậy. Trong cung rất có thể sẽ cử người âm thầm hỏi các nàng ta, các nàng nói lời hay ý đẹp có lẽ sẽ không sao, nhưng nếu nói những lời khó nghe thì dễ dàng làm hại chúng ta đó.
Tiểu Phức nghiêm nghị nói.
Lục Thất hiểu, gật đầu, đáp lại:
- Ta sẽ chú ý, ta đi đây!
Ra khỏi thư phòng, Lục Thất khẽ cười với Thanh Phù và Ngọc Trúc ở ngoài cửa và nói mấy câu. Đợi khi hai nàng vào thư phòng thì hắn mới một mình đi ra hướng hoa viên.
Trên đường đi, trong tâm trạng vui mừng của hắn có chút bất đắc dĩ. Hắn quả thật không còn lời nào để nói về những hành vi của Đường Hoàng. Thân làm Hoàng đế thật sự thiếu sự phân biệt nghiêm minh, ông ta chỉ quan sát tính cách tốt xấu của người qua những chuyện nam nữ phong tình.
Ồ! Thật không ngờ những đại thần thích hưởng lạc chốn phong trần lại là những hạng người không có dã tâm, một lòng lo lắng cho nước nhà, còn những đại thần giống như cây đại thụ, muốn xây dựng nước nhà, lại trở thành những “nhân tố” tạo phản. Hoàng đế như vậy cũng chỉ có thể là “hạng người” cầu an, ông ta không dám trọng dụng những trọng thần, vậy thì Đường quốc không thể có hy vọng được cường thịnh rồi, chỉ có thể sống trong mơ màng và đi đến diệt vong thôi”.
Mặc dù Lục Thất than vãn về những hoài nghi của Đường Hoàng nhưng hắn phải thừa nhận, sách lược trị quốc của Đường Hoàng đối với năng lực của ông ta mà nói là hoàn toàn chính xác. Võ tướng tạo phản ở Trung Nguyên, đây là một sự thật vô cùng tàn khốc.
Đường Hoàng trọng văn khinh võ, quả là cơ hội làm suy yếu quyền lực của võ tướng, đặc biệt là quân đóng ở kinh thành. Thánh chỉ của Đường Hoàng dường như khống chế quân quyền của thống lĩnh quân Trung Lang Tướng, không có thánh chỉ điều quân thì Trung Lang Tướng không có quyền điều động binh tướng dưới quyền mình, khiến cho quân quyền của Trung Lang Tướng quả là không bằng một đội trưởng trong quân đóng ở địa phương.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Lục Thất đã hiểu được tâm lý muốn nâng đỡ phủ Công chúa của Đường Hoàng rồi. Đường Hoàng muốn làm lớn mạnh sức uy hiếp với quân đội kinh thành nhưng bạc nuôi quân không thể chiêu mộ được. Hiện trạng cường hào ác bá và quan lại tham ô của Đường quốc làm cho ngân khố nước này từng bước giảm sút. Đường Hoàng có thể nuôi quân kinh thành được như ngày hôm nay, chỉ e là đã phải trả giá rất nhiều.
Lục Thất đi vào hoa viên, đi trên thạch lộ u nhã này, tâm trạng hắn không giống như lúc trước. Nhà quan to lớn này lại biến thành phủ Công chúa, và cũng là nhà của hắn. Nghĩ lại Tiểu Phức cũng là một trong những người trong căn nhà này thì tâm trạng hắn trở nên kỳ lạ khác thường.
- Nếu như Tiểu Phức có thể là nữ chủ thật sự trong ngôi nhà này và sống cùng Công chúa, cùng ta bầu bạn một đời thì ta sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất.
Trong lòng Lục Thất vẫn rất hy vọng xa vời, dục tính đen tối trong hắn cứ lúc ẩn lúc hiện nhưng cuối cùng cũng bị hắn đè nén xuống.
Hắn đẩy cửa lầu các với vẻ mặt bình tĩnh, cất bước đi vào, lập tức có một tốp mỹ nữ mặc váy trắng hút đến mắt. Hắn đứng lặng người ngậm cười nhìn chằm chằm vào các nàng, nhìn kỹ từng mỹ nhân một, từng khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp đều ít nhiều chứa đựng sự chờ đợi.
- Mười mỹ nhân, nhưng Vân Nga lại không ở đây! Đây là cơ hội mà Tiểu Phức để cho ta và các nàng ấy được gần gũi hơn sao?.
Sau khi nhìn kỹ, Lục Thất thầm suy nghĩ.
- Trong các nàng, nàng nào biết ca múa?
Lục Thất cười, hỏi.
- Khởi bẩm Phò mã, chúng nô tỳ đều biết ca múa!
Một nô tỳ với khuôn mặt tròn xinh, dịu dàng đáp lại.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, ôn hòa nói:
- Ta muốn thưởng thức múa, các nàng bằng lòng múa cho ta xem không?
- Chúng nô tỳ ca múa vốn là để Công chúa và Phò mã thưởng thức mà!
Nô tỳ đó lại dịu dàng đáp.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta và Công chúa vẫn chưa thành thân, các nàng chắc hẳn là thị nữ của Công chúa rồi. Trước khi thành thân với Công chúa, ta muốn tôn trọng nàng ấy. Các nàng không cần mê hoặc ta nữa, hôm nay ta chỉ thích nói chuyện với các nàng thôi, cùng nhau thưởng thức ca múa.
Mười nữ tỳ với khuôn mặt kiều diễm kinh ngạc vui sướng, má bỗng ửng đỏ lên. Lục Thất cười một cái rồi bước lại giơ tay ôm nửa người nữ tỳ vừa nói ban nãy rồi cùng đi đến bậc thang. Những mỹ nữ khác ngại ngùng nhìn bóng hình của Lục Thất, yên lặng dời bước đi.
Truyện khác cùng thể loại
251 chương
5 chương
66 chương
41 chương
162 chương
79 chương