Kiêu Phong

Chương 180

- Đại Lang phải làm thế nào đây? Tam phu nhân nhẹ nhàng hỏi. - Có thể làm thế nào chứ? Bí mật này rất hữu ích với Lục Thiên Phong, ta có được cũng rất đúng lúc. Nhưng nếu đi làm, vậy sau này ta sẽ không thể thiếu Lục Thiên Phong được. Y là người tâm trí quá sâu, gan lớn, e là sau này ta khó mà nắm bắt được. La Trưởng Sử nói. - Nếu đã lo lắng vậy thì đừng đi sẽ tốt hơn. Tam phu nhân dịu dàng nói. - Không thể không đi làm được, đây là cơ hội để ủng hộ quân lực. Đường Hoàng bệ hạ đương thời luôn nghi ngờ quan tướng thống quân. Y đã sớm có lòng nghi kỵ Hưng Hóa Quân, Chỉ là Hưng Hóa Quân vẫn luôn tranh phong đoạt đất với đại quân Việt Quốc. Hơn nữa, Tiết độ sứ Vương đại nhân của Hưng Hóa Quân là một vị quân soái vô cùng uy nghiêm trong quân đội, là danh thần đại công. Đường Hoàng bệ hạ cũng không dám tùy tiện động vào, không động chỉ có thể tước quyền. La Trưởng Sử ôn tồn nói. - Đại lang nói là, Đường Hoàng bệ hạ muốn điều tướng tài của Hưng Hóa Quân đi. Tam phu nhân dịu dàng nói. - Điều đi là những tướng tài tầm trung, hạ, không có khả năng tước tướng quyền lớn. Đường hoàng bệ hạ chắc là muốn một người khác đảm nhiệm chức Tiết độ sứ Hưng Hóa Quân. Còn hạ Tiết độ sứ Vương đại nhân xuống làm phó sứ. La Trưởng Sử ôn hòa nói. - Xuống làm Phó sứ, vậy là động vào rồi, hơn nữa Vương đại nhân có công vô tội, e là quân tâm khó phục. Tam phu nhân dịu dàng nói. - Đường Hoàng bệ hạ đương nhiên là biết quân tâm khó phục. Nhất là Việt Quốc như hổ rình mồi, y không dám giáng chức Vương đại nhân khi ông ta vô tội. Lại không dám điều Vương đại nhân đi. Cho nên y chỉ có thể cần một cách vẹn cả đôi đường. Để một người khác đảm nhiệm chức Tiết độ sứ của Vương đại nhân, mà ứng cử viên cho chức Tiết độ sứ này chỉ có thể là Ung Vương. Ung Vương lãnh chức Tiết độ sứ là hoàn toàn hợp lý. La Trưởng sử ôn tồn giải thích. - Ung Vương Diêu Lĩnh? Không thể nào. Tam phu nhân kinh ngạc nói. - Không có gì là không thể, Ung Vương Diêu Lĩnh chỉ là danh nghĩa, trên thực tế Đường Hoàng sẽ không để cho Ung Vương thực sự có quyền cầm quân. Thực ra trước chuyện này đã có manh mối rõ ràng. Ví dụ như sự thỉnh cầu Ung Vương điện hạ của Bàng Anh Mạc Danh tăng cường phòng quân mà ta thì không thể phụ lời cầu. Thực tế là Đường Hoàng bệ hạ ám lệnh đó. Hiện giờ, bệ hạ đồng ý tăng cường quân bị cho Ung Vương Phủ quân nhưng lại để cho Ung Vương Phủ quân đi tiêu diệt phỉ vì chia sẻ mối ưu lo cho đất nước. Chia sẻ phân ưu gì chứ, đó chẳng phải là để đoạt quân quyền của Ung Vương điện hạ sao? Sau khi diệt phỉ, Ung Vương Phủ đương nhiên có thể đi Hưng Hóa quân trở thành một Tiết độ sứ Nha quân. Mà có thể khống chế Tiết Độ sứ Nha quân, chỉ có thể là hành quân Tư Mã mới do Đường Hoàng bổ nhiệm. La Trương Sử ôn tồn giải thích. Tam phu nhân gật đầu, nghe La Trưởng Sử nói tiếp: - Cách của Đường Hoàng sẽ phát triển theo 2 phương hướng. Một là thăng điều những quan tướng của Hưng Hóa Quân đó về dưới trướng thống soái tiêu diệt phỉ. Sau khi diệt phỉ xong lại trở về Hưng Hóa Quân. Hai là, thăng điều những tướng quan kia thành lập thành tân Tiết độ sứ Nha quân. Dù Đường Hoàng bệ hạ có quyết định thế nào thì ta đều phải bố trí trước một bước. - Đại lang, Lục Thiên Phong chỉ nói 3 tướng quân, e là rất khó để bố trí trước. Tam phu nhân dịu dàng nói. - Cơ hội bố trí thì có, Đường Hoàng bệ hạ có một nhược điểm, đó chính là luôn thích hình tượng minh quân, làm những chuyện ngay thẳng rõ ràng vẫn muốn thảo luận cùng các đại thần. Trong các cuộc thảo luận sẽ nghe những đề nghị thích hợp của các đại thần. Ví dụ như chuyện đề bạt những tướng quân này. Ông ta đột nhiên lại giao cho quan viên Binh Bộ nghị chức, quan viên Binh bộ sẽ lấy quân công làm cớ để sắp xếp chức tướng cho những quan tướng này, rồi qua ngự phê của bệ hạ, đến lúc này cơ hội của ta còn 5 phần, để hai quan tướng kia lấy được địa vị cao nhất. La Trưởng Sử ôn tồn giải thích. Tam phu nhân gật đầu, dịu dàng nói: - Đại nhân, là 3 tướng quân. - Đúng là 3 người, nhưng Lục Thiên Phong nói rồi Vương Bình là mãnh tướng. Đó là muốn nói đến một người hữu dũng vô mưu. Thực ra là muốn ta tin tưởng vào 2 tướng quân, họ mới có thể giữ mồm giữ miệng. La Trưởng Sử ôn tồn giải thích. Tam phu nhân gật đầu đã hiểu rồi lại nghe La Trưởng Sử nói: - Chuyện này, Lục Thiên Phong làm rất thuận lợi, không giữ lại một chứng cớ bất lợi gì. - Hắn làm việc cẩn thận như vậy, đương nhiên là Đại Lang có may mắn, hơn nữa mặc dù hắn mưu trí nhưng cũng không có căn cơ để dựa. Hắn nói cho Đại Lang biết chuyện này nếu muốn ưu đãi thà nói rằng hắn đang tận lực làm việc cho Đại lang. Tam phu nhân dịu dàng khuyên bảo. La Trưởng Sử tươi cười nói: - Chuyện thăm dò Lục Thiên Phong, nàng đi chọn người tín nhiệm, hãy nhớ Lục Thiên Phong sẽ đi diệt phỉ. Đừng chọn kẻ an nhàn đi chịu chết và mất mặt. - Thê nhớ rồi. Tam phu nhân dịu dàng đáp lại. Lúc này Lục Thất đã rời khỏi Trịnh gia, hắn đang đi trên đường rất lâu. Tờ giấy hắn viết cho Qúy Ngũ thúc rất đễ hiểu. Chỉ cần Qúy Ngũ thúc gặp chuyện không hoảng hốt thì đương nhiên có thể mã đáo thành công. Lúc này đây hắn đang làm chuyện vô cùng mạo hiểm, thực ra hắn từng do dự muốn bỏ cuộc nhưng cuối cùng là vì Tống Lão Thanh cho nên mới dứt khoát đặt cược. Tống Lão Thanh là bí mật sinh tử của Lục Thất, vì sao lại nói là bí mật? Nguyên nhân là do Lục Thất đã từng cứu Tống Lão Thanh một mạng. Tống Lão Thanh cũng là thám mã, trong một lần làm nhiệm vụ bị trúng tên, bị 5 tên thám mã Việt Quốc đuổi giết. Đúng lúc đó Lục Thất cũng đang độc thân thi hành nhiệm vụ, hắn dùng cung tên bắn ám toán hai tên binh địch, lại cùng Tống Lão Thanh phản kích giết 3 tên còn lại. Sau khi giết địch, Lục Thất băng bó cho Tống Lão Thanh nơi trúng 3 mũi tên, rồi lại cõng Tống Lão Thanh đi cất giấu. Hai người cùng trốn, tâm sự rất nhiều. So sánh thì võ công của Tống Lão Thanh không bằng Lục Thất, nhưng lại thông minh hơn hắn. Chỉ có điều không may mắn bằng hắn, trong quân không chịu nghe theo cấp trên và sự chào đón của đồng nghiệp. Số mệnh cũng thật xui xẻo, năm tên địch binh và thám mã binh bài, Lục Thất đã hào phóng cho Tống Lão Thanh 3 tên. Kết quả sau khi Lục Thất trở về được ghi chép là công cá nhân, để tích lũy cho ngày sau được thăng võ quan. Còn Tống Lão Thanh mang đầu người về trong quân không ngờ lại biến thành công lao tập thể, công lao tập thể thực tế chính là công lao của thượng quan. Sau đó, Tống Lão Thanh lén lút ra ngoài tìm Lục Thất, ôm Lục Thất mà gào khóc, hối hận không nên lấy công đầu của Lục Thất. Kết quả lại trở thành người bị người ta đố kỵ. Lục Thất có thể nói gì được nữa, trong quân đen tối như vậy chỉ có thể an ủi Tống Lão Thanh một chút mà thôi. Quan hệ của Lục Thất và Tống Lão Thanh là bí mật, vì giữa quân doanh của Hưng Hóa Quân, các rào cản đều rất rõ ràng. Hắn giao lưu với Tống Lão Thanh sẽ có lúc bị cho là ăn cây táo, rào cây sung. Hắn thì còn nói được vì có sự coi trọng của Vương Dũng, còn Tống Lão Thanh bên kia có thể sẽ bị trêu chọc mà trở thành họa. Hắn cũng đã từng muốn xin Vương Dũng cho Tống Lão Thanh về chỗ mình nhưng hắn biết năng lực của Vương Dũng, tám phần là không làm được. Vương Dũng cũng sẽ không đồng ý với hắn. Hai năm sau, Lục Thất vì có được may mắn trong các mối quan hệ với thượng quan cho nên đã chiếm được chức hư quan Giáo úy. Lúc hắn rời khỏi Hưng Hóa Quân, đã từng lặng lẽ đi tìm Tống Lão Thanh cáo biệt. Tống Lão Thanh là người trải qua chiến sự nhiều năm cố gắng lắm mới có được chức Nhân Dũng Phó úy hạ cấp cửu phẩm. Nghe Tống Lão Thanh nói, đó cũng là phải nhờ vào đồng nghiệp mới có được. Trên thực tế, Tống Lão Thanh ở trong Hưng Hóa Quân cũng không nổi tiếng. Còn Lục Thất thì lại rất nổi tiếng, là binh sĩ thám mã dũng mãnh trong Hưng Hóa quân, Lục Thất ít nhất có thể xin lấy được hơn 50 người. Nhưng hắn không thể nói, biết nói nhiều cũng chẳng có lợi lộc gì ngược lại, lại thêm phiền toái. Để Qúy Ngũ thúc đi gặp La Trưởng Sử là kế hoạch bước đầu của Lục Thất. Mặc dù, La Trưởng Sử có thể không đi làm gì. Bước thứ hai của Lục Thất cũng sẽ thực thi, đó là phái người đưa thư cho Tống Lão Thanh. Hắn muốn cho Tống Lão Thanh khẩn trương chuẩn bị để y lập được chút công lao cho mình. Trên võ lược trả lời lưỡi phải như hoa sen nở, tuyệt đối không đươc căng thẳng. Lục Thất cảm thấy Đường Hoàng sẽ không chỉ nhắc đến danh sách đề cử của hắn mà rất có thể sẽ đích thân triệu kiến, hoặc là phái tâm phúc đi kiểm tra. Về phần tướng tài của Chu Vũ, Lục Thất không có ý định vẽ rắn thêm chân nữa - Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Lục Thất cười rồi suy nghĩ, mắt hắn nhìn lên con phố dài, hắn đang nghĩ sẽ mua một cửa hàng ở Kinh Thành để kinh doanh giấy.