Kiêu Phong
Chương 172
Tha hương gặp cố tri, Lục Thất và Quý Ngũ thúc ở tiểu điếm uống rượu chừng nửa canh giờ, sau khi rượu đủ trò chuyện say sưa rồi, Lục Thất theo Quý Ngũ thúc đi thành Nam. Nhà của Quý Ngũ thúc ở tại Tam Nguyên phường thành Nam, là một tòa nhà rất cũ kỹ, tuy nhiên rất rộng rãi, một đại viện cộng thêm một khách phòng ở mặt trước và bốn phòng.
Quý Ngũ thúc mang theo Lục Thất ngà ngà say, vừa vào viện liền lớn tiếng hô hoán. Theo tiếng hô hoán từ cửa phòng lục tục đi ra bốn nữ một nam, nữ là ba người phụ nữ trưởng thành thanh tú xinh đẹp và một bé gái bảy tuổi, nam là một bé trai sáu bảy tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh. Hai đứa bé gái trai vừa thấy Quý Ngũ thúc lập tức hoan hô kêu cha, song song vồ chạy về phía Quý Ngũ thúc.
Quý Ngũ thúc mặt mày sung sướng dang rộng hai cánh tay đón lấy một đôi trai gái ôm vào lòng, quay đầu cười nói với Lục Thất:
- Tiểu công tử, đây là con trai con gái của ta.
Trong lúc uống rượu, Lục Thất đã quyết không cho y lại tự xưng nô tài nữa.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, thò tay vào ngực sờ soạng lấy ra hai khối ba lượng bạc. Dưới sự chỉ bảo của Quý Ngũ thúc, hai đứa bé trai gái quỳ xuống làm lễ ra mắt miệng cung kính gọi Công tử gia, lúc được Lục Thất nâng dậy mỗi đứa được cho ba lượng bạc, lập tức vui mừng quay lại bên người hai người phụ nữ.
Đoạn giới thiệu kế tiếp khiến cho Lục Thất kinh ngạc không thôi, hóa ra ba người phụ nữ thanh tú xinh đẹp này đúng là thê tử, thiếp thất và thiếp tỳ của Quý Ngũ thúc. Trong giới thiệu của Quý Ngũ thúc, nói rằng thiếp thất kia vốn là mua về làm thiếp tỳ, bởi vì sinh ra con trai nên cho danh phận thiếp thất. Quý Ngũ thúc là bình dân, chỉ có thể lấy truyền tông làm lý do nạp thiếp thất. Mà làm cho Lục Thất ngạc nhiên chính là Quý Ngũ thúc lại có thể nạp thiếp dưỡng tỳ, điều này nói rõ mấy năm nay y lăn lộn rất khá.
Quý Ngũ thúc không hề kiêng kỵ quá khứ của mình, trực tiếp bảo thê thiếp gọi hắn là Tiểu công tử, làm lễ bái kiến Lục Thất. Ba người phụ nữ dường như đều rất ôn nhu hiền thục, đồng loạt cung kính quỳ làm lễ ra mắt Lục Thất. Lục Thất vội khách khí miệng gọi Quý thẩm mời các nàng đứng lên.
Tiếp theo Quý Ngũ thúc giới thiệu với các thê thiếp Lục Thất là quan, có chức vụ Trí Quả Giáo Úy, đương nhiệm Huyện Úy hộ quân huyện Thạch Đại, lần này tới kinh là có cả việc công lẫn việc tư cần xử lý. Lục Thất không nói cho Quý ngũ thúc hắn đảm nhiệm chức Lữ Soái của Ung Vương phủ, chỉ tiết lộ hiện trạng của Lục gia ở huyện Thạch Đại, đây là vì trước mặt bạn cũ của phụ thân, hắn muốn có được một chút giá trị kiêu ngạo.
Quý Ngũ thúc ở trước mặt nhóm thê thiếp thổi phồng lai lịch của Lục Thất xong, chợt ở cửa truyền đến một tiếng hô to:
- Này, Ngũ huynh, vụ này phải làm sao?
Ngũ thúc vốn mặt mày vui vẻ, nghe tiếng lập tức nhíu mày. Lục Thất quay đầu nhìn lại, thấy từ cửa viện đi tới một gã đại hán dáng người khôi ngô. Gã đại hán hơn ba mươi tuổi, mặt rộng, mình để trần lộ ra cơ bắp gồ ghề, cả người tản ra khí thế hung hãn ác bá.
- Lão Thập, hôm nay ta có khách quý, chuyện của chúng ta để tối rồi nói sau, ngươi đi về trước đi.
Quý Ngũ thúc ôn tồn nói với đại hán.
Gã đại hán ngẩn ra, một đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm về phía Lục Thất. Lục Thất đối diện với ánh mắt của gã da mặt hơi giật giật, bằng vào trực giác hắn ngửi được mùi máu tươi trên người gã đại hán. Đây là một nhân vật hung ác đã từng giết qua rất nhiều người, sau khi gã đại hán nhìn Lục Thất sắc mặt cũng biến hóa, ánh mắt hiển lộ một tia ngạc nhiên.
- Ngũ huynh, vị khách quý kia của ngươi có lai lịch gì? Có thể nói nghe chút không?
Gã đại hán không chút khách khí thẳng thừng dò hỏi.
Quý Ngũ thúc cau mày nói:
- Lão Thập, vị quý khách này là Giáo Úy trong quân Hưng Hóa, phụ thân từng là thượng quan của ta, ta và ngươi chỉ là bình dân, không cần phải tìm hiểu nhiều làm gì.
Gã đại hán nghe xong gật đầu, chắp tay nói:
- Thì ra là quan gia, tiểu dân đường đột.
Lục Thất cũng chắp tay mỉm cười nói:
- Tứ hải đều là bằng hữu, ở nhà Quý Ngũ thúc ta chỉ là khách.
Gã đại Hán nhìn sâu Lục Thất một cái, chắp tay nói:
- Không quấy rầy, cáo từ.
Nói xong xoay người rời đi.
Gã đại hán vừa đi, Quý Ngũ thúc cười nhạt nói:
- Đây là một vị bằng hữu của ta, con người rất là tốt, chính là tình tính hơi chút thẳng thắn.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Vị bằng hữu kia phỉ khí quá nặng, Ngũ thúc cùng gã cộng sự, cần phải cẩn thận cho thỏa đáng.
Quý Ngũ thúc ngẩn ra, mất tự nhiên nói:
- Gã bằng hữu kia của ta tính tình không được tốt, nhưng làm người rất chính trực đấy.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Ngũ thúc, người quá chính trực mới là người dễ dàng phạm sai lầm, ta chỉ là hy vọng Ngũ thúc cẩn thận nhiều vào mà thôi.
Quý Ngũ thúc kinh ngạc nhìn về phía Lục Thất, Lục Thất mỉm cười nói:
- Ngũ thúc chớ nhìn ta, ta ở trong quân là thám vệ, đối với khí chất bên ngoài của một người luôn rất nhạy cảm. Giống như vị bằng hữu xa lạ này nếu xuất hiện trong quân, ta không cần phải xem xét tình hình, việc đầu tiên làm chính là bắt gã.
Quý Ngũ thúc nghe xong liền biến sắc, Lục Thất mỉm cười nói:
- Chỉ là nói đùa thôi, ta sao có thể bừa bãi bắt người được. Nhà của Ngũ thúc ta đã biết, chờ khi nào rảnh rỗi ta lại đến quấy rầy.
Quý Ngũ thúc sửng sốt, đã thấy Lục Thất tự mình đi ra ngoài, y chần chờ một chút mới mím môi cùng theo ra ngoài tiễn đưa.
Lục Thất vừa đi gã đại hán kia lại tới, nói trắng ra:
- Ngũ huynh, người này không đơn giản đâu, đừng con mẹ nó có vấn đề nha.
Quý Ngũ thúc chau mày, tức giận nói:
- Hắn không thành vấn đề, trái lại vấn đề của ngươi mới là lớn đấy.
- Ta có vấn đề? Ta làm sao?
Gã đại hán không hiểu ra sao ngơ ngẩn hỏi.
*****
Lục Thất ra khỏi Tam Nguyên phường trở về Thiên Công tú trang. Ở chỗ Quý Ngũ Thúc gặp gã đại hán kia, lại nghĩ đến Quý Ngũ thúc có thể nạp thiếp dưỡng tỳ, hắn lập tức mẫn cảm phát hiện Quý Ngũ thúc có lẽ là người trong hắc đạo.
Hắn rất biết điều cáo từ rời đi, vì không muốn quấy nhiễu Quý Ngũ thúc và bằng hữu thương lượng. Một nguyên nhân khác là bởi hắn không muốn bị dính dáng vào, dù sao bây giờ hắn đã là quan lại, có gia lại có nghiệp, kiêng kị bị người ngoài biết có lui tới với cường đạo.
Về tới tú trang, gặp Tiểu Mai mới biết, không ngờ Lâm Tiểu Điệp đã trở lại. Sau khi gặp được Quý Ngũ thúc hiểu ra ngọn ngành, Lục Thất đối với vị hôn thê đính hôn từ nhỏ này mang cảm giác áy náy càng nặng hơn. Hắn nói chuyện nhà với tiểu Mai một lát, sau đó đi đến phòng của Lâm Tiểu Điệp ở hậu trạch.
Sau khi gõ cửa khẽ gọi, hắn đẩy cửa vào phòng, đi tới cửa nội thất, nhìn vào trong liền thấy Lâm Tiểu Điệp đang một mình nửa nằm trên giường, lòng hắn bỗng nhiên có chút khác thường. Trước kia khi gặp Lâm Tiểu Điệp, tâm lý của hắn nhiều ít có phần lo sợ, vết thương lở loét dữ tợn trên người nàng thật sự rất khiếp người, nhưng Tiểu Điệp được Tiên Thiên công chữa khỏi bệnh lậu, đã diệt hết nỗi lo sợ của Lục Thất.
Hắn đi đến trước giường, kéo ghế dựa tới chỗ đầu giường ngồi xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn Lâm Tiểu Điệp. Lâm Tiểu Điệp giơ lên bàn tay ngọc ngà làm chút điệu bộ, ý tứ ngươi đã đến rồi. Trong lòng Lục Thất ấm áp, vươn tới bàn tay to bắt lấy bàn tay ngọc tinh xảo kia, Lâm Tiểu Điệp cả kinh khẽ né tránh.
- Tiểu Điệp, ta tu luyện qua một loại Tiên Thiên công, không sợ bất luận mầm độc gì ăn mòn đâu, nàng yên tâm đi, ngày sau ta sẽ cùng nàng làm phu thê chân chính.
Lục Thất dịu dàng chân thành nói.
Lâm Tiểu Điệp lặng im nhìn hắn, một hồi lâu mới khẽ thở dài một tiếng cúi đầu, Lục Thất nắm tay nàng, ôn hòa nói:
- Tiểu Điệp, qua ít ngày nữa ta sẽ trở về Thạch Đại. Ta mong muốn nàng có thể cùng đi với ta về Thạch Đại bái tế phụ thân. Sau đó chúng ta thành thân, thành thân rồi ta sẽ lại cho nàng trở về kinh thành sống, nàng xem có được không?
Lâm Tiểu Điệp trầm mặc không nói, một hồi lâu mới hơi nâng tay trái chỉ về cái bàn, Lục Thất hiểu ý đứng dậy mang tới giấy bút.
Trên giấy Lâm Tiểu Điệp viết:
- Ta là kỹ nữ nhiễm bệnh, gả cho ngươi làm chính thê chỉ khiến ngươi hổ thẹn, thành ý của ngươi lòng ta xin nhận, ta không muốn theo ngươi đi Thạch Đại thành thân. Nếu ngươi nhất định kiên trì, thế thì để Tuyết Tâm thay danh nghĩa ta đi thôi, Tuyết Tâm với ta tựa như một người, để cho nàng cùng ngươi thành thân ở Thạch Đại.
Lục Thất xem xong một lúc lâu không nói gì, Lâm Tiểu Điệp cự tuyệt theo hắn trở về Thạch Đại thành thân, tựa hồ là bởi không muốn ở trước mặt thân nhân ở huyện Thạch Đại xấu mặt, loại tâm tình tự ti này hắn cũng có thể lý giải được.
- Tiểu Điệp, nếu nàng hiện tại không muốn đi huyện Thạch Đại thành thân, vậy chuyện thành thân để sau này hãy nói, chẳng qua ta vẫn hy vọng nàng có thể cùng ta quay về huyện Thạch Đại, cùng ta cùng nhau lặng lẽ bái tế phụ thân.
Lục Thất thành khẩn nói.
Lâm Tiểu Điệp trầm mặc một hồi, nhấc bút viết:
- Ta có thể đáp ứng ngươi lặng lẽ đi bái tế phụ thân, tuy nhiên ngươi cũng phải đáp ứng ta, để cho Tuyết Tâm thay ta đi Thạch Đại thành thân, nếu ngươi không đáp ứng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không đi Thạch Đại.
Lục Thất vừa nhìn lại trầm mặc, một hồi lâu mới ôn hòa nói:
- Tiểu Điệp, việc Tuyết Tâm thay nàng đi Thạch Đại thành thân, nàng cho ta suy nghĩ một chút.
Lâm Tiểu Điệp lại nhấc bút viết:
- Tuyết Tâm xuất thân trong sạch, dung mạo mỹ lệ như tiên tử, ngươi cùng nàng thành thân là phúc khí mười đời rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa.
Lục Thất nhìn xong ôn hòa nói:
- Tuyết Tâm là Tuyết Tâm, nàng là nàng, người ta muốn cưới làm vợ là nàng, không có quan hệ với Tuyết Tâm.
Lâm Tiểu Điệp nhấc bút viết:
- Ngày sau con cái của Tuyết Tâm cứ coi như là của ta, nàng hoàn toàn có thể thay thế ta làm lễ thành thân.
Lục Thất xem xong cười nhạt nói:
- Đó là hai việc khác nhau, ta chỉ muốn chính thức cưới nàng qua cửa Lục gia.
Lâm Tiểu Điệp quay ngoắt đầu đối diện với hắn, thoắt cái lại quay đầu trở về viết:
- Ngươi là đồ ngốc.
Lục Thất nhìn xong liền ngẩn ra, thuận theo chỉ cười không nói. Lâm Tiểu Điệp dường như tức giận, đột nhiên giơ tay ném bút lông về phía Lục Thất, Lục Thất hơi giật mình, đưa tay tiếp bút lông, Lâm Tiểu Điệp lại mạnh mẽ đem giấy vò thành một cục ném tới Lục Thất, Lục Thất nghiêng người tránh thoát, trong tai nghe thấy tiếng kêu Ôi Ôi buồn bực khổ sở của Lâm Tiểu Điệp, nàng đột nhiên lại chộp lấy chăn mền trên giường quăng tới Lục Thất, Lục Thất vừa thấy Lâm Tiểu Điệp phát giận, hắn bị hù vội nhảy lên tránh qua, tránh né bị tập kích.
- Tiểu Điệp, cho ta suy nghĩ đã, ta đi ra ngoài trước.
Lục Thất nói liên tục không ngừng, nhanh chóng quay người chạy trốn ra gian ngoài.
Ở gian ngoài hắn dừng lại trong chốc lát, mơ hồ nghe thấy từ trong nội thất truyền ra tiếng khóc nức nở. Hắn do dự có nên trở lại an ủi hay không, khó xử một hồi lâu hắn thầm than trong lòng, cầm bút lông trong tay đặt ở kỷ trà gian ngoài rồi đi ra ngoài
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
16 chương
138 chương
187 chương
9 chương
10 chương