Kiêu Phong
Chương 170
Lục Thất ngẩn ra, chần chờ một chút, ôn hòa nói:
- Thần không dám lừa gạt bệ hạ, thần tạm giữ chức về quê, quá nửa là vì tưởng niệm mẫu thân, non nửa là bởi thần ở trong quân không có mạng giao thiệp với thượng quan, chỉ có thể trở thành thủ lĩnh nhóm hộ vệ và truyền lệnh quan. Thần cảm thấy nếu đã không có cơ hội lập công, không bằng về quê phụng dưỡng mẫu thân, thối lui mưu cầu làm một thương giả, thần ở trong quân, từng lập công được thưởng năm mươi lượng vàng.
- Ngươi là võ quan, hẳn là không thích hợp buôn bán.
Đường Hoàng ôn hòa nói.
- Thần đúng là không thích hợp làm nghề buôn, nhưng thần tinh thông thuật tạo giấy, ở quê đã xây dựng một phường chế tạo giấy, hiện tại đã làm ra sản phẩm, ngày sau thần sẽ vận chuyển giấy hàng thượng phẩm lên kinh thành. Thần đã nghĩ ngợi nhiều ngày định sẽ tìm mua một căn tiệm nhỏ.
Lục Thất ôn tồn trả lời, thần thái tự nhiên.
- Nghe nói ngươi ở kinh thành có một tú trang.
Đường Hoàng ôn hòa nói.
- Bẩm Bệ hạ, tú trang kia không thuộc sở hữu của thần, mà là của Ngọc Trúc. Ngọc Trúc là kỹ nữ do thần chuộc thân, nhưng nàng và thần có một ước định, nàng ái mộ sĩ tử tài hoa, có nói từng cùng một văn nhân ước hẹn, chờ đến khi vị văn nhân kia đến, thần sẽ thả cho Ngọc Trúc rời đi, toàn bộ tú trang cũng sẽ thuộc về sở hữu của Ngọc Trúc.
Lục Thất ôn tồn giải thích rành mạch.
- Đã chuộc thân thì phải tuân thủ nữ tắc.
Đường Hoàng ôn hòa nói.
- Bệ hạ, Ngọc Trúc vì không muốn ở lại Khổng Tước lâu lâu dài, mới chịu cho thần chuộc thân, nàng và thần có ước hẹn, thần tôn trọng ý muốn của nàng.
Lục Thất ôn tồn giải thích.
- Đó là chuyện nhà của ngươi, Trẫm không nên nhiều lời, ngươi đã muốn làm thương giả, thế vì sao phải thôi chức đi làm võ tướng cho Ung Vương phủ?
Đường Hoàng lại hỏi.
Lục Thất suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:
- Bệ hạ, thần là võ tướng, vinh quang của võ tướng chính là hộ quốc. Đúng là thần trở về gia hương, nhưng thân vẫn là quân tướng, sớm muộn gì thần cũng sẽ bị triệu tập trở về trong quân.
- Ồ, cho nên ngươi xin vào Ung Vương phủ làm võ tướng, là vì không muốn trở về Hưng Hóa quân?
Đường Hoàng ôn tồn hỏi ngược lại.
- Không phải, thần không phải hạng người tham sống sợ chết, thần là vì bất đắc dĩ mới cầu làm võ tướng Ung Vương phủ. Khi thần trở về cố hương, từng bị quan binh thủ cửa thành làm khó dễ, tuy thần là Trí Quả Giáo Úy thất phẩm, nhưng ở trong mắt quan binh thủ thành cũng bị khinh bỉ xem thường. Sau thần lại nhậm chức Huyện Úy hộ quân, chuyên trách tiêu diệt phỉ và hộ tống lương thuế, mới có được một chút địa vị ở quê nhà. Thần xin vào Ung Vương phủ chỉ là vì muốn giữ được chức vụ Huyện Úy hộ quân tại quê nhà, vì muốn ở trước mặt thân nhân có được một chút tự tôn. Bệ hạ, là thần có tội.
Lục Thất chua xót giải thích thông suốt một hồi, nói xong lập tức quỳ xuống dập đầu trên mặt đất.
Yên lặng một hồi, Đường Hoàng ôn hòa nói:
- Hành động của khanh gia không trái chế độ pháp lệnh, bình thân đi.
- Thần tạ bệ hạ khai ân.
Lục Thất cảm kích cung kính nói, đứng dậy ngồi trở về.
- Khanh gia là Huyện Úy hộ quân huyện Thạch Đại, Trẫm muốn nghe một chút về tình hình cường đạo nơi đó?
Đường Hoàng ôn tồn hỏi.
- Bệ hạ, nạn trộm cướp ở huyện Thạch Đại rất nghiêm trọng, có bốn băng sơn phỉ, mỗi băng cường đạo đều có tối đa ngàn người. Bệ hạ, sở dĩ thần có thể đảm nhiệm chức Huyện Úy hộ quân, cũng bởi vì trước kia có một Huyện Úy hộ quân lợi hại đã bị sơn phỉ sát hại.
Lục Thất ôn tồn trả lời.
- Nếu nạn cướp bóc ở huyện lị nghiêm trọng như vậy, cớ sao ngươi lại chạy tới kinh thành?
Đường Hoàng ôn hòa hỏi, nghĩa trong lời nói cũng là ngầm vấn tội.
- Bệ hạ, thần đến kinh thành, non nửa là vì việc tư, hơn phân nửa là vì tránh họa. Sau khi thần nhậm chức Huyện Úy hộ quân đã nhiều lần lập công. Thần ở trong quân vốn là thám mã, từ khi đảm nhiệm chức Huyện Úy hộ quân có thói quen an bài một số người âm thầm giám sát khu vực ở quê, kết quả phát hiện một băng cường đạo lén lút kéo tới đại hộ trong hương bảo đánh cướp. Thần kịp lúc chạy tới cứu nhà đại hộ kia, tiêu diệt bốn mươi ba gã cường đạo, sau đó lại đóng giả thành cường đạo trở về, một lần hành động này đã diệt được sào huyệt của Bát Vương Tự. Sau thần lại hộ tống lương thuế, trên đường gặp phỉ, thần và thuộc hạ đã đánh bại băng thổ phỉ đó.
Lục Thất ngừng một lát lại ôn hòa nói:
- Bệ hạ, quả thật là thần đã tiêu diệt được phỉ tặc, nhưng đồng thời cũng chém chết một gã đội trưởng binh tào. Nguyên nhân là do gã đội trưởng kia cự tuyệt xuất kích tiêu diệt phỉ, kết quả quan binh thủ thành đều không chịu nghe quân lệnh của thần, thần đành phải chém chết gã đội trưởng kia, có điều gã đội trưởng kia là tâm phúc của Ngưu huyện úy trong thành. Ba ngày sau khi diệt phỉ, thần ở trên đường bị người dùng quân nỏ đánh lén, thần phản công đánh chết một người, kết quả khi tra một thi thể, không ngờ lại là quan binh. Sau đó Vương chủ bộ đề nghị thần rời đi tránh một thời gian, Vương chủ bộ nói thần quá mức xuất sắc, đã chọc cho nhiều người căm hận, với lại triều đình sắp tập hợp đại quân đi tiêu diệt phỉ, nếu có thần trong quân, khả năng sẽ lại đoạt quân công, chọc cho thượng quan tức giận, Vương chủ bộ cũng sẽ gặp rủi ro theo.
Đường Hoàng nhe xong bình tĩnh không mở miệng, một lát sau chợt ôn hòa hỏi:
- Ngươi có nhận biết Vũ Văn Đào không?
Lục Thất cả kinh, do dự một chút, mới ôn hòa nói:
- Bệ hạ hỏi thần, thần không dám nói có nhận biết.
Đường Hoàng gật đầu, ôn hòa nói:
- Tốt lắm, ngươi đi đi, nhớ kỹ, tuyệt không được truyền ra ngoài việc ngươi gặp Trẫm.
- Thần nhớ kỹ, thần xin cáo lui.
Lục Thất đứng dậy cung kính thưa.
Vừa định lui ra, hắn lại do dự, bỗng quỳ rạp trên mặt đất, cung kính nói:
- Bệ hạ, thần có thể được diện kiến thiên nhan, là vinh hạnh lớn lao của thần, thần muốn khẩn cầu bệ hạ, có thể cho thần đảm nhiệm chức Huyện Úy hộ quân huyện Thạch Đại dài lâu, thần là quân tướng, rất thích hợp với nhiệm vụ áp tải lương thuế. Khẩn cầu này của thần là vì một khi thần mất đi chức sự Huyện Úy hộ quân, thân nhân của thần sẽ không thể tiếp tục sinh sống ở cố hương, thần vì việc tiêu diệt phỉ đã đắc tội rất nhiều quan binh.
Đường Hoàng trầm mặc chưa đáp lại, một lát sau mới ôn tồn nói:
- Không phải ngươi đã cầu qua Trưởng sử của Ung Vương phủ sao?
- Bệ hạ, thần quả thật có cầu qua La trưởng sử, chẳng qua quan viên trên thiên hạ Đại Đường đều là thần tử của Đường quốc. Tuy rằng chức Huyện Úy hộ quân của thần là do Thứ sử đại nhân bổ nhiệm, nhưng thần biết mình là thần tử của Đường quốc. Thần cầu La trưởng sử, La trưởng sử lại phải đi cầu Mã đại nhân ở Trì Châu, thần cho rằng, không bằng cầu bệ hạ cho yên tâm.
Lục Thất cung kính đáp lại.
Đường Hoàng trầm mặc một hồi, ôn hòa nói:
- Huyện Úy hộ quân chỉ là chức quan theo nhiệm kỳ thuộc huyện lị, Trẫm không thể chuẩn cho ngươi đảm nhiệm lâu dài. Tuy nhiên ngươi có thể gặp được Trẫm coi như là duyên, Trẫm sẽ lệnh cho Lại bộ hạ một đạo công văn đến huyện Thạch Đại.
- Thần tạ ơn bệ hạ ban ân.
Lục Thất cung kính khấu tạ, sau khi đứng dậy lại hành lễ nói:
- Bệ hạ, thần cáo lui.
Lui về sau hai bước, mới xoay người đi ra bên ngoài, đi thẳng một đường ra khỏi Thiên các, ở ngoài cửa chắp tay thi lễ với nhóm nam tử áo gấm, dưới sự đáp lại lãnh đạm, cất bước đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới trước cửa thông đến hậu viện, chợt gặp một người trung niên trắng trẻo mập mạp, lại thấy người trung niên lạnh nhạt nói:
- Lục đại nhân.
Lục Thất cả kinh dừng lại nhìn kỹ, hắn không biết người này, lại nghe người trung niên lạnh nhạt nói:
- Gặp được bệ hạ rồi.
Lục Thất giật mình, thoáng chần chừ, mới nói:
- Tại hạ đi bái tháp lễ Phật, không biết ngài là nói cái gì.
- Bái tháp lễ phật à? Lần trước ở trà lâu, ta vừa vặn có mặt ở nơi đó đấy.
Người trung niên thanh âm hơi the thé nói.
Lục Thất vẻ mặt bừng tỉnh, gật gật đầu, lại chần chờ một chút, thò tay vào ngực lấy ra ngân phiếu hai trăm lượng đưa lên khẽ nói:
- Chút ít trà lễ này, ngày sau sẽ lại hậu báo đại nhân.
Chờ bàn tay mập mạp trắng trẻo của người trung niên cầm lấy ngân phiếu rồi, Lục Thất lập tức cất bước đi gấp. Người trung niên trắng trẻo mập mạp cuộn lại ngân phiếu đút vào tay áo, lại nhìn bóng lưng Lục Thất, hờ hững cười cười.
Bên trong Thiên các, sắc mặt của Đường Hoàng có chút âm trầm, người trung niên đứng hầu bên cạnh ôn hòa nói:
- Bệ hạ, gã Lục giáo úy này khiến bệ hạ phiền lòng sao?
Đường Hoàng khẽ lắc đầu, ôn hòa nói:
- Đại Ban, từ lúc Trẫm đăng cơ tới nay luôn lấy kế sách nhân hòa trị quốc, luôn đối tốt với quan thần, thế nhưng vẫn có người một lòng muốn ủng binh tự trọng (nắm giữ binh quyền trong tay gây sức ép với vua). Ngươi thử nhìn xem, Vũ Văn thế gia bừa bãi đến mức độ nào, không ngờ dám dùng thủ đoạn để mạo nhận quân công, mưu cầu binh quyền Tín Châu.
Người trung niên đứng hầu gật đầu im lặng, lại nghe Đường Hoàng thở dài:
- Vương Văn Hòa quá làm cho Trẫm ghê lòng.
- Bệ hạ, Vương đại nhân hẳn là người trung tâm, có lẽ việc mạo nhận quân công là do quan tướng khác gây nên chăng.
Người trung niên đứng hầu khuyên giải.
- Y là Tiết Độ Sứ của Hưng Hóa quân, y có thể không biết hay sao? Người thường mạo nhận công trạng y có thể không biết, nhưng là người của Vũ Văn thế gia, y có thể không biết à? Y cho rằng ở tại Hưng Hóa xa xôi, Trẫm sẽ không biết được chuyện gì xảy ra chắc.
Thanh âm Đường Hoàng hơi mãnh liệt buồn bực nói.
Người trung niên đứng hầu im lặng, qua vài giây mới ôn hòa nói:
- Bệ hạ, công huân của Vương đại nhân cao ngất, nếu giáng tội xuống, chỉ sợ sẽ chấn động triều dã, cũng sẽ khiến cho trong quân náo động.
- Trẫm biết, Trẫm không thích hợp động đến y, Trẫm chỉ sợ y cùng với Vũ Văn thế gia cấu kết. Ngũ đại thế gia Đại Đường thông qua quan hệ hôn nhân kết bè kết đảng với nhau. Hai nhà Chu Tiêu là do tiên đế bồi dưỡng, Vũ Văn, Trương thị, Vinh thị, ba nhà lúc khởi đầu là thế gia Giang Nam, đến nay đã nằm trong ngũ đại thế gia, trực tiếp hoặc gián tiếp chiếm cứ một nửa ruộng đất của Đại Đường, có đông đảo nhân lực phụ thuộc, một khi bọn họ có hành động tạo phản sẽ rất đáng sợ.
Đường Hoàng buồn khổ nói.
- Mười năm qua bệ hạ đã làm rất tốt rồi, so với thời của tiên đế, làn gió thượng võ càng thêm suy yếu, nếu thế gia muốn tạo phản, người hưởng ứng sẽ không quá nhiều đâu.
Người trung niên đứng hầu ôn tồn khuyên giải.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
16 chương
138 chương
187 chương
9 chương
10 chương