Kiều Nữ Lâm gia
Chương 89 : Thiếu
Editor: Puck - Diễn đàn
“Nhưng Lâm gia đang ngày từng ngày tốt lên.” Khang Vương lưu luyến không rời, “Đầu tiên là Lâm Phong bình yên qua nguy hiểm, thăng quan tiến chức, sau đó La Giản lại tránh được một kiếp nạn, bây giờ còn chuẩn bị kết hôn với cô nương Ngôn gia. Haizzz, Ngôn Trung thừa người này rất ngay thẳng, ta từng nhiều mặt lôi kéo, cũng chưa từng có hiệu quả đấy.”
Phùng Quốc Thắng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Khang Vương.
Hắn rất lo lắng thay người cháu ngoại này của hắn.
Dáng vẻ này của Khang Vương rõ ràng còn nhớ mãi không quên Lâm Đàm. Nhưng Lâm Đàm đã được Hoàng đế hạ chiếu kết làm hoàng trưởng tử phi, nhớ thương nữa, không quên được nữa còn có thể như thế nào?
“Chuyện đã như vậy, nghĩ nhiều vô ích.” Phùng Quốc Thắng nhắc nhở Khang Vương.
Khang Vương buồn tẻ vô vị, không vui nói: “Được rồi, suy nghĩ nhiều vô ích, bổn vương sẽ không nghĩ nữa. Nhưng mà cậu, cậu phải nghĩ cách phá hư hôn sự của Ngôn gia và La gia mới được.”
Phùng Quốc Thắng bất đắc dĩ, “Điện hạ chớ vội, đợi thần suy nghĩ chút biện pháp.”
Tuy rằng ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại quyết định phải thương lượng với đám người Phùng quý phi, Thẩm Tướng trước, vạn lần không được tin tưởng lời Khang Vương trẻ người non dạ này, ra tay lung tung, tự loạn trận cước.
Ngôn gia và La gia đang tổ chức hôn sự, Khang Vương và Phùng Quốc Thắng lo nghĩ quấy rối như thế nào, Lâm Thấm tiểu cô nương lại không hề có chút tâm sự nào, đang thật vui mừng ở nhà chiêu đãi khách đấy.
Lương Luân đặc biệt vội tới đưa tiểu khổng tước hoàng đế ban thưởng cho nàng, Cao Nguyên Dục và cửu công chúa cũng không biết mè nheo dây dưa với hoàng đế như thế nào, đều xuất cung theo.
La Thư và Lâm Đàm mang theo tiểu Lâm Thấm ra cửa đón khách, thấy Lương Luân, Cao Nguyên Dục, cửu công chúa vây quanh một con con tiểu khổng tước chậm rãi đến đây, cũng cảm thấy buồn cười.
Được rồi, vì đưa con tiểu khổng tước mà làm phiền đến ba vị khách đấy.
Tiểu khổng tước mà hoàng đế cho Lâm Thấm rất đẹp, phần cổ màu xanh ngọc, phần đuôi phủ đầy màu xanh biếc, có nhiều màu vàng sáng bóng, màu lông vô cùng hoa lệ.
Lâm Thấm hào hứng chào hỏi mấy vị khách một tiếng rồi lượn quanh tiểu khổng tước, tấm tắc lấy làm kỳ, “Nó rất thần khí nha, thật đẹp mắt nha, ah, sao nó lại vừa đi vừa gật đầu vậy?”
Vui mừng hân hoan ngẩng đầu lên, “Nương, tỷ tỷ, tiểu khổng tước như vậy, con đều không cần phải nói nó, nó sẽ tự gật đầu, còn ngoan hơn tiểu Hôi đấy.”
La Thư và Lâm Đàm đều cười toét miệng.
Lương Luân mỉm cười, “Hôm qua lúc ta tiến cung thỉnh an thái hậu và hoàng thượng, hoàng thượng nghe nói muội kiêu ngạo giống như con tiểu khổng tước, rất cao hứng, nên nói muốn tặng cho muội một con. A Thấm, con tiểu khổng tước này là do ta tự mình đến ngự điểu viên chọn lấy, là một con xinh đẹp nhất, muội có thích không?”
“Thích chứ, thích chứ.” Lâm Thấm liên tục gật đầu.
“Này, Lâm Thấm.” Cao Nguyên Dục đã chạy tới đẩy Lâm Thấm một cái, vồn vã chỉ cho Lâm Thấm, “Con tiểu khổng tước này đầu màu xanh, đuôi cũng màu xanh, ta đặc biệt kêu mẫu phi ta mặc cho ta áo màu xanh, a Vi là váy xanh.”
Lại nói, áo màu xanh ngọc trên người Cao Nguyên Dục thật sự rất giống với màu sắc trên cổ con tiểu khổng tước kia, mà áo xanh váy xanh trên người cửu công chúa đều là màu xanh biếc giống như trên đuôi con tiểu khổng tước, lấp lóe ánh sáng diễm lệ.
“Ta thật sự cực kỳ vui mừng, hôm nay a Dục đệ cuối cùng không phải tới gây gổ với a Thấm.” Lương Luân vỗ ngực.
Lâm Thấm hào hứng đẩy Cao Nguyên Dục một cái, “Làm gì mà không gây gổ chứ, không gây gổ rất không có ý tứ, ngươi nói đúng không?”
“Gây thì gây, ai sợ ai.” Cao Nguyên Dục ngẩng đầu ưỡn ngực.
“Đừng gây gổ nữa.” Cửu công chúa nhỏ giọng khuyên nhủ.
Lập tức tới ba người bạn chơi, Lâm Thấm rất sung sướng, khoe khoang Thấm viên của nàng, “Luân ca ca và a Dục đã thăm Thấm viên rồi, a Vi còn chưa từng xem đâu, đi đi, ta dẫn mọi người đi qua.”
Bốn hài tử cùng đi Thấm viên.
Cửu công chúa lần đầu nhìn thấy Thấm viên, vô cùng hâm mộ rồi, “A Thấm, người nhà ngươi đối xử với ngươi thật tốt nha.”
Lâm Thấm khó có được khiêm tốn một lần, cười hì hì nói, “Ta muốn một cái viện của mình kia, nhưng mà cha ta nương ta nói ta còn nhỏ, bản thân không thể ở một mình được, có lẽ sợ ta vì vậy mà mất hứng, mới cho ta Thấm viên.”
Cửu công chúa không giảm vẻ hâm mộ, “Cha ngươi nương ngươi đối xử với ngươi thật tốt.”
Thấm viên có hòn non bộ, có nước chảy, là thiên hạ của Lâm Thâm, cũng là địa bàn của đại Bạch và tiểu Hôi.
Lâm Thấm dắt tiểu khổng tước vội tới giới thiệu đồng bạn mới cho đại Bạch và tiểu Hôi, “Đại Bạch, tiểu Hôi, đứng ngay ngắn đứng ngay ngắn nào, không cho nhảy loạn lộn xộn, đây là tiểu khổng tước hoàng đế bệ hạ tặng cho ta, nó rất đẹp đó, hai ngươi nhìn thấy chưa? Có thích không? Về sau tiểu khổng tước này cũng ở Thấm viên, các ngươi phải chung sống hòa thuận đó, không được gây lộn, cũng không cho phép cãi nhau, có nghe thấy không?”
Lương Luân nhìn thấy dáng vẻ trẻ con tròn vo tức giận của Lâm Thấm, không khỏi mỉm cười.
Cao Nguyên Dục rất nhiệt tình tới khiển trách giúp Lâm Thấm, “Không được gây lộn, càng không cho phép đánh nhau, có nghe thấy không?”
“Đi, đại Bạch và tiểu Hôi là của ta, không cần ngươi dạy bảo.” Lâm Thấm mất hứng đẩy hắn một cái.
“Ta đầy lòng tốt bụng.” Cao Nguyên Dục thở phì phò.
“Không cần ngươi bao biện làm thay.” Lâm Thấm rất biết nói thành ngữ.
“Ta rõ ràng là can đảm nghĩa hiệp, lấy giúp người làm niềm vui.” Cao Nguyên Dục không phục kêu lên.
Cửu công chúa thấy Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục gây gổ náo loạn khí thế ngất trời, khiếp sợ lui về phía sau hai bước.
Lá gan của nàng rất bé.
Lương Luân cười khuyên can hai người bọn họ, “A Thấm, a Dục, đừng tranh cãi nữa. Ôn Phi Khanh có câu thơ ‘Khổng tước miên cao các, anh đào phất đoản diêm’, chúng ta phải để khổng tước ngủ ở trên cao đúng không? Đúng rồi, a Thấm, muội còn chưa đặt tên cho tiểu khổng tước đó.”
(*) Ôn Đình Quân, tên chữ Ôn Phi Khanh, là nhà thơ và nhà làm từ trứ danh của cuối đời Đường Trung Quốc. Hai câu thơ trích trong “Ngẫu đề <Nhất tác dạ yến>” (Khổng tước ngủ trên gác cao, anh đào khẽ lướt qua mái hiên).
Lực chú ý của Lâm Thấm lập tức bị lời Lương Luân nói hấp dẫn tới, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, “Đại Bạch màu trắng, tiểu Hôi màu tro, thật dễ đặt tên, tiểu khổng tước có xanh lam lại có xanh lục nha, lấy tên gì mới được đây? Gọi tiểu Lam, cái đuôi chắc không chịu, gọi tiểu Lục, cái cổ lại không cao hứng.”
Cho dù gọi là
//
<img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3476154.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3476154.png" data-pagespeed-url-hash=3890008034 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
6 chương
71 chương
534 chương
71 chương