Kiều Nữ Lâm gia

Chương 119 : Thiếu

Editor: Puck - Diễn đàn “Các vị, đề thi thứ hai tới đây, xin nghe đề!” Lâm Thấm đứng trên đài cao hào phóng vẫy tay nhỏ bé, khí thế tự đắc. Trong Quần Phương các nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng rơi toàn bộ lên trên người Lâm Thấm. Nếu như mới vừa rồi bọn họ vẫn chỉ cảm thấy vị nhị tiểu thư Lâm gia này hoạt bát đáng yêu ngây thơ, vào lúc này lại đã thay đổi cách nhìn. Phải biết chuyện ngày hôm nay hoàn toàn là ý tưởng nhất thời, tất cả mọi người không hề có chuẩn bị, vị tiểu cô nương mới tám tuổi này lại có thể đặt ra đề mục khiến cho tất cả mọi người ở đây không biết làm, làm cho người ta nào dám khinh thường. Lâm Thấm cười híp mắt, “Đề thi thứ hai này lại có khác biệt rất lớn so với đề thi thứ nhất, đề thứ nhất là toán thuật, đề thứ hai chính là câu đối. Ta ra vế trên, mời Hứa tam cô nương ra vế dưới, vế trên này chỉ có năm chữ.” “Dễ dàng như vậy sao.” Trong lòng mọi người kể cả Phùng quý phi, Hứa tam cô nương, Trịnh thị trong đó đều cực kỳ ngạc nhiên. Đối câu đối không giống như toán thuật, đối câu đối đã bắt đầu được học, luyện tập từ khi còn bé mới bắt đầu học chữ rồi, mới ban đầu chỉ kiểu đơn giản như lấy hoa cỏ đối với cây xanh, trời đối với đất, nhật nguyệt đối với sông núi, mây lành đối với tuyết rơi, mưa chiều đối với khói sáng, sau này sẽ càng ngày càng khó khăn, càng ngày càng yêu cầu ý cảnh, phong cách. Nhưng mà, vế trên năm chữ, cho dù suy nghĩ lý thú đặc biệt như thế nào lại có thể có bao nhiêu khó khăn được chứ? Có phải vị Lâm nhị tiểu thư này còn nhỏ tuổi, lòng mềm yếu, thấy Hứa tam cô nương không giải được đề đầu tiên nên để cho nàng dễ dàng vượt qua kiểm tra đề thứ hai không? Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Lâm Thấm đã vang lên rồi, “Các vị, vế trên tổng cộng có năm chữ, mọi người nghe cho kỹ. Năm chữ này chính là ‘Yên tỏa trì đường liễu’, ta lặp lại một lần nữa, ‘Yên tỏa trì đường liễu’, mời Hứa tam cô nương đối vế dưới. Vế dưới phải đối phối hợp toàn bộ tinh tế, cách luật, ý cảnh, cơ quan, thiếu một thứ đều không được.&quot; “Mời thắp hương.” Nói xong đề mục, Lâm Thấm ý bảo Cao Nguyên Dục thắp hương lên. Mọi người không khỏi hít sâu một hơi. Nghe giống như rất đơn giản, là câu đối mà thôi, hơn nữa vế trên chỉ có năm chữ. Nhưng mà, “Yên tỏa trì đường liễu” miêu tả hồ nước yên tĩnh, liễu xanh vòng quanh, khói mù bao phủ, tuy rằng chỉ có năm chữ ngắn gọn, nhưng ý cảnh lại cực kỳ đẹp, đối ra vế dưới thích hợp đã không dễ dàng. Càng quan trọng hơn chính là, năm chữ nhìn như bình thường này, bao hàm trong đó lại có ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, như vậy, nếu muốn làm ra vế đối dưới sẽ khó càng thêm khó! “Lâm nhị tiểu thư ra đề thật độc đáo.” Hứa tam cô nương sâu xa nói: “Tuy rằng yên tỏa trì đường liễu này chỉ có năm chữ, nhưng trong từng chữ mang ngũ hành, rất khó đối đấy.” “Khó thì khó một chút, nhưng mà, ngươi có thời gian một nén hương cứ từ từ nghĩ đi nha.” Lâm Thấm cười hì hì, nụ cười ngây thơ hồn nhiên, “Cũng không phải kêu ngươi lập tức đối ra. Hứa tam cô nương ngươi yên tâm, ta biết rõ ngươi không có tài bảy bước, không yêu cầu nghiêm khắc như vậy.” Hứa tam cô nương mắt lạnh liếc Lâm Thấm, cúi mí mắt xuống, cẩn thận suy tư. Nàng rất tức giận, nhưng biết tức giận cũng không có cách nào, vẫn nên tĩnh tâm nghĩ câu đối thôi. Nếu như thật sự không đối được, đó chính là trong ba đề làm sai hai đề rồi, Lâm Thấm còn chưa chịu ra đề thứ ba. Hứa tam cô nương trầm ngâm suy nghĩ cẩn thận, đám người Phùng quý phi và Trịnh thị cũng phẫn hận trong lòng, thỉnh thoảng trừng mắt lườm Lâm Thấm, cực kỳ thống hận tiểu cô nương có vẻ như hồn nhiên ngây thơ này nhưng thật ra tâm kế thâm trầm. Bởi vì câu đối thật sự khó đối, không ít người đổ mồ hôi thay Hứa tam cô nương. Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác, hương đã cháy được một nửa. “Mau đối đi, mau đối đi.” Phùng quý phi nóng nảy không thôi thúc giục Hứa tam cô nương. Lâm Thấm cười cười, chắp tay nhỏ bé, tỏ vẻ nhìn bằng nửa con mắt, vui sướng đứng đó, đừng nói có bao nhiêu thần khí. Làm quan chủ khảo cảm thấy thật tốt, thật sảng khoái. Hứa tam cô nương suy nghĩ sâu xa xong, trấn tĩnh ngẩng đầu lên, “Lâm nhị tiểu thư, ta có vế dưới rồi, vế dưới của ta là ‘Trà chử tạc bích tuyền’.” Nàng rất có lòng tin với vế dưới của mình, không tự chủ ngẩng đầu ưỡn ngực lên, trên diện mạo có vẻ kiêu ngạo. “Đối đúng!” Phùng quý phi không quản Hứa tam cô nương đối là cái gì, đã dẫn đầu lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. “Đối đúng.” Đám người Trịnh thị tán thưởng theo. Dù sao đã đến lúc này rồi, chỉ cần Hứa tam cô nương đối ra được, cho dù nàng đối là gì, Phùng quý phi và Trịnh thị đều có thể trầm trồ khen ngợi, phải giúp Hứa tam cô nương qua cửa ải này. “Không ổn đâu.” Cao Nguyên Dục phản đối, “Trì đường liễu có thể tùy ý thấy được, bình thường cỡ nào, tạc bích tuyền là cái gì? Chẳng lẽ đây coi là tinh tế sao?” “Câu này của thập tứ điện hạ rất đúng.” Lâm Thấm cười hài lòng, “Lấy ‘Trà chử tạc bích tuyền’ đối với ‘Yên tỏa trì đường liễu’, bằng trắc đúng, ý cảnh đúng, nhưng ‘Tạc bích tuyền’ đối với ‘Trì đường liễu’, Hứa tam cô nương ngươi thử nghĩ xem, có trở ngại gì không?” “Ngươi.. các ngươi...” Hứa tam cô nương dùng hết sức lực rồi mới nghĩ ra được câu đối này, lại bị đám người Lâm Thấm phê phán đến thương tích đầy mình, không khỏi rất tức giận, sắc mặt trắng mang đỏ, đỏ mang trắng, không còn vẻ dịu dàng nhu thuận như lúc trước khi nàng đứng trước mặt mọi người nữa. “Ta tới đối thay Hứa tam cô nương đi.” Một nữ tử ăn mặc kiểu tài nhân đứng phía sau Phùng quý phi đi ra, giọng khiêm tốn, “Xin quý phi nương nương thứ cho thần thiếp đi quá giới hạn, cũng xin Hứa tam cô nương không lấy làm phiền lòng, ta đây cũng có một vế dưới.” Phùng quý phi như người chết đuối vớ phải cọc gỗ, hận không thể vội vàng giơ tay tóm lấy, vội nói: “Đối vế dưới mà thôi, vậy có gì đâu? Nói mau!” Lâm Thấm cười cười, “Câu đối này rất khó, ta cũng muốn nghe thử xem ngươi sẽ đối như thế nào, mời nói.” Tao nhã lễ độ ra tay làm dấu mời. Tài nhân kia cười cười, khẽ nhếch môi, “Đăng thùy cẩm hạm ba.” Không thể không nói, lấy “Đăng thùy cẩm hạm ba” đối với “Yên trì tỏa đường liễu”, quá mức thi ý. Hơn nữa “Đăng thùy cẩm hạm ba” cũng từng chữ mang ngũ hành, vô cùng // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3479001.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3479001.png" data-pagespeed-url-hash=2065487864 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>