Sau khi Diệp Trọng Trọng tỉnh lại, mỗi một ngày, nàng đều nhìn mặt trời mọc lên rồi lại lặn xuống ở bên ngoài cửa sổ, ngắm mặt trăng lên đến đầu ngọn cây rồi lại khuất xa bằng ánh mắt rã rời, tuyệt vọng. Mấy ngày trôi qua, vào một đêm nọ, cửa bị người ta đẩy vào, phát ra một tiếng “kẽo kẹt”. Đôi giày thêu được khảm trân chân và gót sen nhỏ nhắn, tinh xảo lọt vào tầm mắt nàng. Nàng ngước nhìn lên, khuôn mặt của Kỷ Tân bỗng nhiên khiến người ta cảm thấy cực kỳ chói mắt. Bây giờ, chân của Kỷ Tân đã không còn bất kỳ thương tổn nào, nàng ta soi mói từng góc ở chỗ nàng rồi cất tiếng nói: “Nương nương thông tuệ, tất nhiên hiểu được bệ hạ thánh minh, sao ngài ấy có thể không biết chút mánh khóe nho nhỏ của tần thiếp chứ? Ngài ấy không nói, cùng lắm chỉ là mượn cơ hội này để khiến nương nương hoàn toàn không thể đi lại tùy ý mà thôi.” Diệp Trọng Trọng giật mình, mọi ý nghĩ bỗng nhiên tụ lại trong đôi mắt: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?” Thế gian này đều là người phàm, sống mới có thể hy vọng, chết rồi sẽ chẳng còn gì cả. Kỷ Tân vốn là người của một viên quan dưới trướng Thẩm Qua, viên quan kia dạy dỗ nàng ta rất tỉ mỉ, hoàn toàn dựa theo dáng vẻ mà Thẩm Qua thích nhất, chỉ mong một ngày tặng nàng ta cho Thẩm Qua, đổi lấy công danh sự nghiệp. Thẩm Qua bị định tội, tâm huyết của viên quan kia trôi theo nước chảy về phía đông. Trong lúc tâm phiền ý loạn, Kỷ Tân đã gặp gỡ Thẩm Nguyện. Viên quan kia mượn nước đẩy thuyền để Kỷ Tân vào phủ Kỷ vương làm thị thiếp, vị trí của biệt viện cũng là do Kỷ Tân tiết lộ cho thích khách, nào ngờ kế hoạch ám sát thất bại, đành phải chấm dứt. Thắng làm vua, người thua làm giặc. Bây giờ Thẩm Nguyện đăng cơ, Kỷ Tân muốn mạng sống, cần phải dùng chút thủ đoạn phi thường. Nghĩ như vậy, nàng ta liền cười dịu dàng, nói: “Nếu nương nương muốn biết, tần thiếp biết gì sẽ nói đó...” Đêm nay, Thẩm Nguyện đến chỗ Diệp Trọng Trọng. Hắn cởi giày ra, nằm lên trên sạp, gần bên cạnh nàng: “Xoa đầu cho trẫm.” Diệp Trọng Trọng mở to mắt, nhìn về phía nóc nhà, không trả lời cũng không đồng ý. Thẩm Nguyện ho khan hai tiếng, ánh mắt hung ác, nham hiểm của hắn chợt trở nên dịu dàng khi nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của nàng. Hắn giữ chặt eo nàng rồi nói: “Trọng Trọng, nếu không phải vì bất đắc dĩ, ta sẽ không làm nàng bị thương. Những gì ta làm đều vì “trường tương tư thủ” ngày sau của chúng ta.” *Cùng nhau suy nghĩ, bảo vệ lẫn nhau qua thời gian dài. Có một cách nói cổ xưa ấy là: “Khi nào núi đá hóa mòn, trời đất hợp lại mới dám cùng chàng ly biệt.” Quá nhiều lời dối trá, ngay cả bản thân cũng tin. Diệp Trọng Trọng cười lạnh. Ngay sau đó, thân thể nàng bị hình dáng cao lớn bao trùm. Hắn cúi người, cắn môi nàng, dây dưa trong miệng. Lần hoan ái này dường như đã dùng hết toàn bộ sự nhẫn nại. Khi trời sắp sáng, Thẩm Nguyện rời đi, Diệp Trọng Trọng che kín vết máu khắp người, trợn to mắt, đợi thánh chỉ phế hậu. Bản án quan viên ở Thiện Châu cấu kết, đầu cơ trục lợi súng ống, đạn dược được tra lại, một vài người đang bị giam trong lao tù đột nhiên phản cung (cho lời khai ngược lại trước đó), nói rằng mình bị hiếp bức, uy hiếp mới làm chuyện như vậy, mà người bày ra chuyện năm đó lại là Thừa tướng Diệp Thành đã chết. Đầu cơ trục lợi súng ống, đạn dược ngang với tội phản quốc, đó là tội lớn phải tru di tam tộc. Diệp Thành đã chết, Thẩm Nguyện khai ân, đặc xá cho người trong tộc, nhưng Diệp Trọng Trọng không thể tiếp tục làm hoàng hậu được nữa. Hậu vị bị phế, Diệp Trọng Trọng rời khỏi Phượng Tê cung, bị sắp xếp ở lãnh cung. Nhưng nàng cũng không được ở, ngược lại còn bị xiềng xích ở bên trong. Cổ tay nàng bị xích sắt ghìm chặt, phạm vi đi được xa nhất cũng chỉ có thể đến chiếc bàn ở trước giường, so với tội nhân trong ngục tù còn không bằng. Mỗi ngày vào giờ Tuất canh ba sẽ có cung nhân mang một chén thuốc sền sệt đến, đổ vào miệng nàng, đến giờ Tý, họ lại dùng dao nhỏ để cắt tay nàng lấy máu. Ban đầu, nàng còn giãy dụa, nhưng dần dần cũng bỏ mặc. Đấy là thuốc độc, chết đi cũng là một sự giải thoát. Năm đó, Thẩm Nguyện đưa ngọc bội cho nàng không phải vì cảm kích mà là hắn đang tiến hành một hồi xoay chuyển. Nàng là nữ nhi của Thừa tướng, thông qua nàng, hắn có thể khiến Lương Thuận đế nhìn thấy ngọc bội, không cần ra sức cũng dễ dàng. Diệp Trọng Trọng dùng tay trái vuốt lên xích sắt lạnh như băng, trong đầu nàng chợt lóe lên tia sáng. Nàng liều mạng giãy dụa, khiến xích sắt phát ra tiếng vang, đồng thời hét lớn: “Mau gọi Thẩm Nguyện tới đây! Ta muốn gặp hắn, bằng không ta sẽ chết ngay tại nơi này!” Nàng đập đầu vào tường, cung nhân hầu hạ thấy vậy liền vội vàng đi tìm Thẩm Nguyện. Tinh thần của Thẩm Nguyện tốt hơn so với lúc trước. Diệp Trọng Trọng lau máu trên trán, vết máu nổi bật lên trên khuôn mặt tươi cười của nàng có hơi đáng sợ. Nàng nói: “Không hổ là dùng máu của ta để tẩm bổ mỗi ngày, nét mặt của bệ hạ sáng hơn nhiều lắm.” Sắc mặt Thẩm Nguyện khẽ biến, sau đó lại khôi phục như thường. Hắn ngồi trên giường, dịu dàng lau đi vết máu trên mặt nàng rồi nói: “Ai đó đã nói gì với nàng rồi ư?” Đại khái là ngày trước, Thẩm Nguyện ở trong thủy lao quá lâu, khí lạnh xâm nhập lục phủ ngũ tạng khiến thân thể hắn ngày một lụn bại. Cuối cùng, hắn đã tìm được cách để hóa giải khí lạnh trong người, nhưng cần phải đó máu của người trúng hàn độc để điều hòa, từ đó mới chữa được. Nếu không phải vì thế, làm sao Thẩm Nguyện có thể để cho Diệp Trọng Trọng còn sống tới ngày hôm nay? Nàng vốn không tin lời của Kỷ Tân, nhưng bây giờ càng không thể không tin. Chợt nghĩ tới cái gì đó, nét cười trên mặt nàng càng sáng rỡ hơn: “Hẳn là ngươi đã giết phụ thân của ta phải không... Thời gian qua, hình ảnh phụ thân chết đi cứ luôn xoay chuyển trong đầu ta. Ta chợt nhớ đến thanh đao ngắn cắm trước ngực phụ thân, lưỡi đao hướng xuống phía dưới, cho nên hung thủ phải dùng tay trái cầm đao. Thẩm Qua không phải người thuận tay trái, là ngươi mới đúng...” Nàng cười, nhưng lệ cũng rơi đầy mặt. Người có công cao hơn chủ, nếu như giữ lại sẽ biến thành phiền toái ngày sau, không bằng diệt trừ ngay từ đầu, giải quyết hậu hoạn vĩnh viễn. Cõi lòng của Diệp Trọng Trọng giống như bị đao cắt lấy từng tấc, máu tươi đầm đìa, khiến nàng đau tận xương tủy. Thẩm Nguyện giật mình. Hắn tới gần nàng, hôn lên bờ môi tái nhợt, nói: “Ta không muốn chết, nếu như ta chết, ai sẽ cùng nàng “trường tương tư thủ”? Đợi ta hết bệnh, ta sẽ tha cho nàng, đến lúc đó, mọi thứ đều sẽ tốt đẹp cả.”