Đúng lúc Thiện Châu xảy ra đại án, quan viên cấu kết nhau tự đầu cơ trục lợi mua bán binh khí tại nha phủ, nhận được lợi ích khổng lồ. Sào huyệt của bọn cướp phần lớn đều là côn đồ liều mạng, chuyến đi tiêu diệt bọn cướp hung hiểm trùng điệp. Hoài Vương Thẩm Qua luôn ở trước mặt Lương Thuận Đế đề cử Thẩm Nguyện mới vừa tân hôn lãnh binh dẹp loạn, lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai ai cũng biết*, nhưng Thẩm Nguyện vẫn là đáp ứng. *Lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai ai cũng biết: ý chỉ suy nghĩ muốn giết Thẩm Nguyện của Thẩm Qua, người nào cũng biết Sau khi Diệp Trọng Trọng biết thì hoảng hốt nói: "Thẩm Qua muốn chàng chết, chàng không thể đi!" Toàn bộ hoa mai trong hậu viện đã nở rộ, Diệp Trọng Trọng yêu thích hoa mai, Thẩm Nguyện liền sai hạ nhân làm một màn trướng ở bên cạnh, bên trong đốt than, để cho nàng có thể tự tại thưởng mai. Thẩm Nguyện ôm lấy Diệp Trọng Trọng ngồi trước chậu than, nói: "Coi như ta không đi Thiện Châu, trong thành Trường An cũng sẽ có những chuyện khác khó giải quyết hơn đang chờ ta, thay vì như thế, còn không bằng đi liều mạng. Nàng yên tâm, vì để gặp lại nàng, ta nhất định sẽ bình an trở về." Một luồng ấm áp lẻn vào trái tim, sau đó Diệp Trọng Trọng nghe hắn cúi đầu nói mấy câu ở bên tai mình. Nàng hơi ngẩn ra, Thẩm Nguyện liền ôm nàng chặt hơn, nói: "Nếu nàng không muốn thì ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, ta sẽ nghĩ biện pháp khác." Diệp Trọng Trọng nắm lấy tay của hắn, nói: "Ta nguyện ý." Hôm sau, Thẩm Nguyện liền khởi hành đi Thiện Châu. Từ sau khi hắn đi, mỗi lần nhìn thấy hoa mai nở rộ, Diệp Trọng Trọng cũng sẽ nghĩ tới hắn từng quấn quýt si mê đủ kiểu với nàng ở trong màn trướng, đỏ mặt tim đập nhanh đi qua, chính là nhớ thương và cô tịch khắc sâu. Thoáng một đã qua một tháng, gần tới tết nhất, Tứ công chúa Thẩm Họa mời Diệp Trọng Trọng tới phủ công chúa thưởng tuyết. Diệp Trọng Trọng do dự một lát, gật đầu đồng ý. Một ngày này nàng được quản gia phủ công chúa tiếp đón tới gặp Thẩm Họa, trong gian phòng trống rỗng, thoạt nhìn vô cùng có cái gì không đúng. Diệp Trọng Trọng theo bản năng muốn chạy, lại có người đúng lúc từ trong đi ra bắt lấy tay nàng, hung hăng quăng vào trên giường. Diệp Trọng Trọng bị đau, lúc nhìn thấy rõ người trước mắt thì cảm thấy tuyệt vọng. Nàng hỏi: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Tay Thẩm Qua hung hăng nắm chặt cằm của nàng, nói: "Ngươi hủy hôn, để cho ta mất hết thể diện, để cho ta trở thành trò cười của toàn bộ dân chúng thành Trường An. Ta hỏi ngươi! Bổn vương có chỗ nào kém hơn tiểu khất cái Thẩm Nguyện kia chứ?" Sự tức giận dày đặc thiêu đốt hai mắt Thẩm Qua đỏ bừng lên, hắn bưng một chén thuốc ở trên tủ đầu giường lên, tách miệng của nàng ra đổ vào. Diệp Trọng Trọng bị sặc đến mức mặt đỏ lên, không ngừng giãy giụa, "Ba" một tiếng, chén thuốc rơi xuống đất vỡ thành mảnh vụn. Diệp Trọng Trọng uống chén thuốc kia hơn phân nửa, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng. Thẩm Qua xé áo váy của nàng, cười vô cùng tùy tiện: "Đây là thuốc làm cho người ta ngu si, ngày mai tin tức Tam hoàng tử phi bị tên khất cái cưỡng hiếp rồi bị điên sẽ truyền khắp thành Trường An. Ngươi làm ta mất thể diện, ta cũng muốn để cho thể diện của Thẩm Nguyện không có chỗ đứng trong thành Trường An!" Diệp Trọng Trọng hung hăng cắn môi dưới để giữ vững tỉnh táo, mùi máu ngai ngái lan ra ở trong miệng. Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói gấp gáp của quản gia: "Vương gia, không xong rồi, Tam hoàng tử đột nhiên trở về thành Trường An, hiện tại đang xông vào trong phủ!" Thẩm Qua liếc mắt nhìn Diệp Trọng Trọng quần áo xốc xếch phía dưới, ngoan độc quyết tâm đẩy nàng ra. Nhưng một khắc sau, Diệp Trọng Trọng dùng hai cánh tay ôm lấy hắn, liều mạng dây dưa không để cho hắn rời đi. "Tiện nhân, ngươi mau buông ta ra!" Đầu ngón tay của Diệp Trọng Trọng ở phía sau lưng hắn vẫy vẫy, ở trong lòng luôn nhớ tới cái tên đó: "Thẩm Nguyện, Thẩm Nguyện..." Chỉ trong chốc lát, người nọ liền xuất hiện ở cửa. Cả người hắn phát ra lệ khí, mấy bước tiến lên, một quyền đánh vào trên mặt Thẩm Qua: "Súc sinh! Thế nhưng ngay cả đệ muội ngươi cũng không buông tha!" Thẩm Qua bị đánh ngã trên đất, vừa định phát tác, liền nhìn thấy Diệp Thành đi theo sau Thẩm Nguyện. Diệp Thành nói: "Tại sao Hoài Vương có thể làm chuyện thấp hèn như thế với Trọng Trọng! Thật sự là rét lạnh tâm cựu thần." "Trọng Trọng, nàng sao rồi?" Diệp Trọng Trọng cố gắng chống đỡ mí mắt, dùng sức bắt lấy ống tay áo Thẩm Nguyện. Thật ra thì Diệp Thành cùng Thẩm Nguyện bày ra tất cả những chuyện này, Thiện Châu bạo loạn cũng là do đã vạch ra mưu kế mới thành. Một khi Thẩm Nguyện rời khỏi Trường An, Thẩm Qua nhất định sẽ không kiềm chế được mà ra tay với nàng. Nàng không sợ hãi, bởi vì nàng biết phu quân của nàng nhất định sẽ tới, hắn sẽ không để cho mình có chuyện. Diệp Trọng Trọng nặn ra một nụ cười yếu ớt, trong bụng lại đột nhiên quặn đau một hồi, phảng phất như là có đồ vật gì đó đang từ trong thân thể chảy ra ngoài. Trong lúc vô tri vô giác, nàng phảng phất như nhìn thấy một tiểu cô nương phấn nộn khả ái, đột nhiên chảy xuống từ trong bụng nàng. "Không cần!" Nàng thét lên kinh hãi, lập tức rơi vào một lồng ngực ấm áp. Thẩm Nguyện an ủi: "Trọng Trọng, chúng ta còn sẽ có hài tử…" Độc ngu si bị hàn độc hóa giải, nhưng lại đả thương hài tử trong bụng nàng. Sự bi thương thật lớn xông vào đáy lòng, nàng giống như một con thú nhỏ đang khóc nức nở, giơ quả đấm lên đánh loạn xạ trên người hắn: "Đều tại chàng, đều tại chàng hại hài tử, chàng trả lại hài tử cho ta…" Thẩm Nguyện không nói lời nào, bởi vì nàng cần phải phát tiết. Một lúc lâu sau, nàng khóc đến mệt lả, vô lực yếu ớt tựa vào trên người hắn. Nàng biết chuyện này không nên trách hắn, tất cả những chuyện này đều là tội nghiệt của Thẩm Qua. Nàng thống khổ nhắm mắt lại, đôi môi run rẩy, khàn giọng lẩm bẩm: "Không có hài tử, chàng còn cần ta không…" Tầm mắt Thẩm Nguyện dừng ở giữa không trung, trong mắt từ từ trở nên vắng lặng. Tâm tình của hắn không có một gợn sóng, lời nói tiếp theo cũng trở nên không có một tia nhiệt độ: "Ta cần nàng, bất kể như thế nào ta đều cần nàng."