Kiêu Ngạo

Chương 57

Lâm Vô Ngung ấn mở máy, máy sấy trong tay bắt đầu tiếp tục chăm chỉ làm việc, thổi vù vù trước mặt hai người làm cho anh có lỗi giác rằng Đinh Tễ đang đứng trong gió lớn tỏ tình với anh. Nhưng mà có lẽ toàn bộ sự chú ý của Đinh Tễ đều đang đặt ở chỗ có khả năng Lý Hương Hương sẽ làm ra hành động gì đó, mà không hề chú ý tới tầng hàm nghĩa sâu xa của lời đề nghị này. “Tắt đi.” Đinh Tễ không kiên nhẫn đập tay lên máy sấy, “Vù vù vù chuyển hướng làm cái gì!” Lâm Vô Ngung tắt máy sấy, nhìn cậu. “Có nghe thấy không?” Đinh Tễ hỏi. “Nghe thấy,” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Cậu định đặt chỗ trước.” Đinh Tễ cau mày, chậc một tiếng, suy nghĩ một lúc sau mới đứng thẳng người dậy, đập một cái lên chiếc bàn bên cạnh: “Coi như là vậy đi!” “Được.” Lâm Vô Ngung bật cười, “Chiếm chỗ bạn trai, nhưng lại không thực hiện nghĩa vụ của bạn trai.” Đinh Tễ ngây người, lại cúi người xuống, nhìn anh: “Con mẹ nó tôi thực hiện không nổi cậu có hiểu không? Cái…. cái gì…. cái đó….” “Tôi biết,” Lâm Vô Ngung búng một cái lên cằm cậu, “Hiểu. “Cậu không biết,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Lần trước tôi xem video tới bây giờ còn có hơi….” “Cậu xem video gì?” Lâm Vô Ngung giơ máy sấy lên, vừa nghe thấy lời này, vội vàng hỏi một câu. “Còn có thể là video gì,” Đinh Tễ xua xua tay, “Rất mãnh liệt, tôi nhìn mấy lần thực sự không chịu được nữa nên tắt đi.” “Cậu xem cái đó làm gì?” Lâm Vô Ngung rất kinh ngạc. “Dù sao cũng phải xem chút, không phải sao?” Đinh Tễ ngồi trên ghế, cũng rất kinh ngạc, “Cậu không xem hả?” “Không xem.” Lâm Vô Ngung nói. “Cậu chưa từng xem?” Đinh Tễ càng kinh ngạc. “Tôi thực sự chưa từng xem.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu đầy chân thành. Đinh Tễ há miệng, qua một lúc lâu sao mới nhảy dựng lên, trèo lên giường, nằm vật xuống gối đầu: “Ôi, con mẹ nó, không nói nữa, không nói nữa, ai nói trước tôi đánh người đó…” Lâm Vô Ngung nhanh chóng ấn bật máy sấy tóc trước khi mình cười ra tiếng, anh cười ngặt nghẽo trong tiếng gió thổi vù vù. Khi muốn tìm một câu nào đó để an ủi Đinh Tễ, vừa ngẩng đầu lên, phát hiện cậu đang nằm bên giường nhìn anh chằm chằm. “Haiz,” Lâm Vô Ngung tắt máy sáy, “Tôi chưa nói gì đâu nhé.” “Cậu dám nói bây giờ tôi dám nhảy xuống đánh cậu.” Đinh Tễ nói, “Cười cái mông, còn chưa xem video mà cậu còn dám cười?” Lâm Vô Ngung lập tức không nhịn được, cười càng hăng hơn, vội vàng quay đầu qua, đứng đối diện cái bàn cười suốt. “Đủ rồi đấy Lâm Vô Ngung,” Đinh Tễ hướng lên trên, “Hành vi này của cậu là vô cùng bất lịch sự đấy, có biết không?” “Ngại quá,” Lâm Vô Ngung vừa cười vừa đứng dậy, “Cậu không tắm sao? Lữ Nhạc và Lý Thụy Thần vẫn còn đang xếp hàng….” “Đậu má, tôi quên mất.” Đinh Tễ bật dậy cái vèo, nhảy xuống giường cầm quần áo chạy ra ngoài. Cả đêm nay đám người trong ký túc xá dường như ngủ không ổn, không biết có phải do quá phấn khích hay không. Nửa đêm Hùng Đại và bạn cùng phòng lại cãi nhau, suýt nữa thì đánh nhau, Lữ Nhạc rất lo lắng, cậu ta còn dậy đi khuyên, Hùng Đại cực kỳ tức giận, nửa đêm mạnh mẽ túm Hà Gia Bảo dậy đổi phòng. “Nếu vào tôi, tôi cứ để bọn họ đánh nhau một trận,” Đinh Tễ trở mình ngáp một cái, “Loại chuyện này càng khuyên càng không xong, cứ phải đánh, đánh kha khá rồi thì cho mỗi người một tát là hiểu, ngày hôm sau là khỏe rồi, không có chuyện quái gì cả. “Lần sau lại cãi thì làm sao,” Lâm Vô Ngung vùi nửa gương mặt trong gối đầu, “Chủ yếu là Lữ Nhạc quá hiền, lòng mẹ già lo lắng không yên.” “Là người tốt,” Đinh Tễ nói, “Còn có chút thảm.” “Sao cơ?” Lâm Vô Ngung hỏi. “Cậu nói xem, bên phía chúng ta tổng cộng có bốn người,” Đinh Tễ trở mình, nhìn anh trong bóng đêm, “Ba người đều… chỉ có một mình cậu ta, có thảm hay không.” Lâm Vô Ngung cười không nói gì. Không biết có phải vì tới hoàn cảnh mới, quen được người mới, những tin tức thu nhận được càng trở nên phức tạp, trước dây thần kinh nào đó luôn căng thẳng của Đinh Tễ giờ được thả lỏng, cậu có thể chủ động yêu cầu chiếm hố… không, chiếm chỗ, còn chủ động nói về những chủ đề liên quan, không xấu hổ như lúc trước nữa. Đinh Tễ khẽ thở phào một hơi. Nhưng những chiếc hố ẩn giấu kia, dù sao vẫn luôn tồn tại, giống như một bãi bom mìn không thể gỡ hết bom sẽ liên tục nổ. Đinh Tễ không thể không nghĩ tới những thứ này, chẳng qua cũng chỉ vì đây không phải là vấn đề cần giải quyết ngay, bây giờ không ảnh hưởng tới cảm xúc của cậu. Nếu như ảnh hưởng tới cảm xúc, cũng không bằng buổi sáng thức dậy nghe thấy Hùng Đại và bạn cùng phòng lại cãi nhau. Lâm Vô Ngung nghe thấy tiếng động còn chưa xuống giường, Đinh Tễ đã nắm tay lại, nhảy từ trên giường xuống, cọ mặt đất một cái rồi ra khỏi phòng. Thân thủ này, nhanh nhẹn tới mức Lâm Vô Ngung nằm trên giường cũng kinh ngạc mất mấy giây. Khi anh nhảy xuống giường, Đinh Tễ đã đứng ở cửa nhà vệ sinh phòng ký túc đối diện. Hùng Đại và bạn cùng phòng cũ đang trừng mắt nhìn nhau, kiểu như chỉ cần tóc gáy ai khẽ lay động một chút là có thể lập tức ra tay. Lữ Nhạc giơ tay vội vàng chạy qua, Đinh Tễ kéo cậu ta lại. “Đinh Tễ?” Lữ Nhạc sửng sốt, “Cậu khuyên chút đi, đừng để bọn họ đánh nhau.” “Đánh,” Đinh Tễ chống khung cửa nhìn hai người ở bên trong, “Hôm nay hai người không đánh nhau, cũng đừng ai nghĩ bước chân ra khỏi cánh cửa này.” Hùng Đại quay mặt qua nhìn cậu. “Đừng nhìn tôi,” Đinh Tễ chỉ chỉ bạn cùng phòng kia, “Nhìn cậu ta, nhìn kỹ từng chút cho bắn tia lửa.” “Cậu có ý gì?” Hùng Đại phát hỏa, có lẽ cảm thấy tối ngày hôm qua Đinh Tễ còn nói chuyện vui vẻ, sáng thức dậy trở mặt không nhận người, thật khó chịu. “Ý là hai người đánh nhau đi,” Đinh Tễ nhìn bạn cùng phòng kia, “Cậu tên là gì?” “Liên quan cái mông gì tới mày?” Bạn cùng phòng cũ cũng tức giận. “Được, không ngờ rằng còn có tên kiểu này, mở mang tầm mắt rồi,” Đinh Tễ gật đầu, “Mông Nhỏ, cậu cũng đừng nín nhịn, khó chịu, hôm nay hai người nhất định phải đánh.” “Đinh Tễ!” Lữ Nhạc vội vàng, lại đi về phía trước. Lý Thụy Thần ngậm bàn chải đánh răng đứng ở một bên hóng hớt, lúc này cũng kéo cậu ta lại, lắc đầu: “Đừng quan tâm.” Đinh Tễ đốt lửa hai đầu, Hùng Đại và Mông Nhỏ lập tức nhìn về phía cậu. “Con mẹ nó cậu bị thần kinh à?” Hùng Đại chỉ cậu. “Đừng chỉ,” Đinh Tễ dùng hai ngón tay kẹp ngón tay cậu ta, áp xuống, “Cậu không chỉ tôi, còn dễ nói, nếu như cậu chỉ tôi, hôm nay không chỉ có hai chúng ta đánh nhau đâu.” Vẻ mặt Hùng Đại không thể tưởng tượng được nhìn về phía Lâm Vô Ngung sau lưng Đinh Tễ. “Đúng, chính là cậu ấy.” Đinh Tễ nói, “Cậu còn chỉ tôi, cậu ấy sẽ đánh cậu.” “Hòa khí sinh tài.” Lâm Vô Ngung nói. Bọt kem đánh răng của Lý Thụy Thần đứng bên cạnh rơi xuống đất. “Lau, lau ngay đi!” Lữ Nhạc chỉ huy cậu ta. Lý Thụy Thần cầm một tờ giấy, vừa lau vừa cười. “Đinh Tễ, cậu kiếm chuyện phải không?” Mông Nhỏ quay người qua, nhìn cậu. “Ờ, đúng rồi, đúng rồi, kết liên minh cũng nhanh thật,” Đinh Tễ vỗ tay, chỉ bản thân mình, “Đều hướng về tôi, ai lên trước?” Hùng Đại và Mông Nhỏ lập tức có chút lúng túng. Hùng Đại vốn đã có giao tình một bữa cơm với Đinh Tễ, còn bội phục vì cậu đoán ra biệt danh của mình, lúc này không nói mấy câu, thái độ đã mềm xuống. Mông Nhỏ lại càng mềm hơn, từ sau khi báo danh chưa gặp Đinh Tễ, hơn nữa căn bản cũng không có khả năng đánh nhau, cãi nhau thế này, cậu ta cũng không quan tâm tới nóng nảy nữa chỉ nghĩ làm thế nào để xuống nước, cơn tức này cũng tiêu tán rồi. “Năm, bốn, ba, hai, một,” Đinh Tễ đếm xong, kéo Hùng Đại trong nhà vệ sinh ra, “Được rồi, đều đang nín tiểu, hai người không đi thì đi ra cho người khác đi.” “Được rồi, được rồi.” Hà Gia Bảo ngắm chuẩn thời cơ cũng đi qua, đẩy Hùng Đại ra, “Đây chính là bạn bè phải sớm tối ở chung mấy năm, coi như các cậu không đánh không quen, quen rồi thì không cần phải đánh nữa.” Đinh Tễ không quan tâm tiếp theo diễn ra gì, cậu xoay người về phòng mình. Lữ Nhạc theo sau, khi đóng cửa lại đúng lúc Lâm Vô Ngung cũng muốn vào trong, tí nữa là bị đập vào mũi. “Xin lỗi.” Lữ Nhạc vội vàng mở cửa ra. “Làm gì đấy?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Hối hận đổi phòng sao? Bây giờ có hối hận cũng đã muộn, cậu đã ngủ với Lý Thụy Thần một đêm rồi.” “Cái gì, không phải,” Lữ Nhạc bật cười, sau đó mới quay đầu nhìn Đinh Tễ, “Sau này cậu đừng mạnh mẽ như vậy nữa, giống như giang hồ, lỡ như thật sự đánh cậu thì phải làm sao, Hùng Nhất Phi đô con như vậy.” “Khi tôi lăn lộn bên ngoài các cậu còn đang ở trường đọc sách,” Đinh Tễ nói, “Yên tâm đi, hai người họ không có chuyện gì đâu, lăn qua lăn lại hai ngày cũng không đánh nhau thì thực sự không thể đánh nhau, dứt khoát độc địa một lần là nề nếp ngay thôi, dù sao đánh nhau cũng không phải là thế mạnh của học bá.” “Nói giống như bản thân cậu không phải là học bá ấy,” Lữ Nhạc cười, “Dù sao tôi cũng thấy Hùng Nhất Phi đô như vậy, tôi sợ xảy ra chuyện.” “Cậu nhìn đi, huấn luyện quân sự chưa chắc đã có thể chống đỡ được như Tiểu Bảo.” Đinh Tễ nói. Huấn luyện quân sự chính quy hơn hồi học cấp ba rất nhiều, cảm giác như áo cũng dày hơn trước một chút. Dù sao cũng là trường H, bắt đầu từ khi huấn luyện quân sự đã rất nghiêm túc, thời gian dài nhiệm vụ nặng nề, huấn luyện hơn hai mươi ngày, còn phân thành hai phần là lý thuyết và kỹ năng, cảm giác giống như đi nhập ngũ. “Cậu có cần băng vệ sinh không?” Đinh Tễ hỏi. “… Tôi không cần,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi cũng không nhét được thứ dày như vậy trong giày.” “Vậy lát nữa nếu như Lữ Nhạc hỏi,” Đinh Tễ nói, “Cậu nói là cậu lót rồi, cực kỳ thoải mái.” “Ừ.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu cười cười, “Trước đây không nhìn ra cậu lại lương thiện thế này?” “Đủ rồi đấy, trước đây tôi cũng chưa gặp người nào có thể lo nghĩ như vậy, bà nội tôi còn không lo nghĩ như cậu ấy,” Đinh Tễ nói, “Ý tốt này phải nhận.” “Được,” Lâm Vô Ngung kéo kéo áo, “Phải xuống thôi, cậu vẫn đang đeo dép lê kìa?” “Cậu nhìn giúp tôi, có chỗ nào không hợp không?” Đinh Tễ đứng dậy. “Gương lớn ở phòng khách bị vỡ rồi à?” Lâm Vô Ngung nói. “Muốn nhìn thì phải đi qua đó.” Đinh Tễ nhìn anh. “Lát nữa tập hợp cậu định nhảy ra từ cửa sổ?” Lâm Vô Ngung hỏi. Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh, xoay người bước nhanh về phía phòng khách: “Cậu giỏi rồi.” “Này, này, này đùa cậu thôi mà,” Lâm Vô Ngung bật cười, túm lấy cánh tay Đinh Tễ kéo về, “Tôi nhìn, tôi nhìn.” Đinh Tễ thay giày, đứng ở đó không nhúc nhích. “Nhìn, tôi tới nhìn.” Lâm Vô Ngung lùi về sau hai bước, vuốt cằm nhìn cậu từ trên xuống dưới, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không nhìn thì thật đáng tiếc….” Đinh Tễ vốn định cãi mấy câu, nhưng khi nhìn thấy Lâm Vô Ngung, đột nhiên cậu lại không muốn nói nữa. Lâm Vô Ngung đứng ngược sáng trước cửa sổ, cả người được bao trong ánh sáng vàng, vầng sáng êm dịu phủ lên khuôn mặt, giống như thần tiên nhỏ xuống trần. “Nhìn gì thế?” Lâm Vô Ngung hỏi. “Không phải cậu đang nhìn tôi sao?” Đinh Tễ nói. “Ồ, có máy ảnh thì tốt rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu thực sự gánh được ánh sáng mạnh, gần như trong suốt.” Đinh Tễ sửng sốt. Cậu vẫn rất thích nghe Lâm Vô Ngung khen cậu. Nhưng mà còn chưa đợi cậu hưởng thụ xong, Lâm Vô Ngung lại nói tiếp một câu: “Gà trong suốt.” “Chúng ta có thể không phá vỡ bầu không khí không?” Đinh Tễ nói. “Nếu như không phá vỡ,” Lâm Vô Ngung đi chậm rãi tới trước mặt cậu, “Chính là nội dung mà cậu không đỡ được.” Đinh Tễ không lên tiếng. Giọng nói của Lâm Vô Ngung không cao không thấp, vừa vặn xoẹt qua mấy giây thần kinh sau gáy cậu, sau đó vòng qua nửa đầu từ tai quét qua vai, giống như được mát xa. “Cũng chưa chắc,” Đinh Tễ nói, “Cậu có muốn thử không.” Cậu cũng không biết nói ra lời này thế nào, nghe như giọng mình cách một lớp thủy tinh. Có lẽ không phải nói ra, mà là tâm điện cảm ứng. Có lẽ Lâm Vô Ngung cũng cảm thấy bất ngờ, thậm chí còn nghiêng đầu nhìn cậu. “Nhìn nữa là thu phí đấy.” Đinh Tễ nói. Lâm Vô Ngung đưa một tay lên, đặt lên sau gáy cậu. Anh giai! Đợi một chút! Tôi còn chưa chuẩn bị xong! Miệng của tôi hơi giật! Đợi! Nhưng Lâm Vô Ngung không làm ra động tác giống như trong tưởng tượng của cậu, chỉ hơi ấn đầu cậu xuống, sau đó hôn lên trán cậu. Đinh Tễ đông cứng ngay tại chỗ. Động tác ấn đầu này có lẽ là do Lâm Vô Ngung không muốn thay đổi tư thế đứng đẹp trai nổ trời này trước khi đạt được thành tựu hôn lên trán. Dù sao cậu cũng thấp hơn Lâm Vô Ngung một cái trán, nếu muốn hôn trán Lâm Vô Ngung phải nâng miệng lên, chưa biết chừng còn phải dẩu môi hiệu quả thị giác đương nhiên không đẹp mắt. …. Đinh Tễ, rốt cuộc là mày đang nghĩ gì vậy? Người này đã hôn mày! Cửa phòng của bọn mày còn đang mở! “Đậu má!” Đinh Tễ đột ngột ngẩng đầu, không quan tâm tới việc trải nghiệm nữa, xoay người lao ra cửa nhìn về phía phòng khách, không có người, cậu lại nhìn về phía phòng ký túc đối diện, không nhìn thấy ai. Khi đang muốn quay lại đóng cửa, Lý Thụy Thần đi ra từ cánh cửa bên cạnh. Đinh Tễ bị dọa nhảy dựng, quay đầu trừng cậu ta. Lý Thụy Thần bị cậu trừng như vậy cũng ngây ngốc, vội vàng cúi đầu nhìn bản thân mình: “Sao thế?” “Không.” Đinh Tễ vội vàng cười. “Sắp tập trung rồi, nhanh lên đi,” Lý Thụy Thần nói, “Còn đu cửa chơi hả?” “Tới ngay đây.” Đinh Tễ quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung, “Lâm Vô Ngung, cậu nhanh lên đi.” “Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười. Đinh Tễ đứng trước mặt Lý Thụy Thần cười lại với cậu ta, nhưng cảm xúc trên trán cậu vẫn còn, thực sự cũng không tìm được nụ cười nào thích hợp, vì thế cậu đi ra khỏi phòng ngay, đứng ở giữa phòng khách. Mấy người ở ký túc xá đã chuẩn bị xong rồi, cùng nhau ra ngoài. Đi trên hành lang nhìn tất cả mọi người đều giống nhau, như mấy người ở ký túc xá bọn họ, đội mũ lên là lập tức biến mất trong đám người. Người duy nhất cậu có thể nhận ra chỉ có Lâm Vô Ngung. Ồ, còn cả Lý Thụy Thần, có thể ngửi được. Nhưng hôm nay không thơm bằng hai hôm trước, có lẽ là sợ lát nữa mồ hôi hòa lẫn vão sẽ khó ngửi. Khi tới cửa thang cậu nhận ra người thứ ba, Hứa Thiên Bác. “Có cảm nắng thì tìm tao nhé,” Hứa Thiên Bác nói, “Tao mang thuốc.” “Trường học không chuẩn bị thuốc sao?” Đinh Tễ nói. “Của tôi là thần dược, rất tốt.” Hứa Thiên Bác nói, “Trước đây Lâm Vô Ngung đã từng dùng rồi, có tác dụng.” “Cậu còn bị cảm nắng hả?” Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung, “Yếu ớt vậy sao?” “Dù sao tôi cũng không bị sốt.” Lâm Vô Ngung nói. “Lần ấy trường chúng tôi thi đấu bóng, quá nóng, cậu ấy thi xong lại làm trọng tài cho khối khác, phơi nắng cả một ngày,” Hứa Thiên Bác nói, “Cho nên thảm rồi.” “Trung học phụ thuộc của các cậu không được rồi, chỉ có một trọng tài sao?” Đinh Tễ chậc một tiếng. “Cũng không phải,” Hứa Thiên Bác nhìn cậu, đột nhiên bật cười, “Nữ sinh muốn xem, hội học sinh chắc chắn sẽ sắp xếp, khi cậu ấy bị cảm nắng nữ sinh đều nóng ruột phát khóc.” “Hứa Thiên Bác?” Lâm Vô Ngung quay đầu qua. “Tao đi đây, tao nhìn thấy người của lớp tao rồi….” Hứa Thiên Bác chạy như bay xuống tầng. “Nữ sinh đều khóc,” Đinh Tễ nói, “Điểm khóc của nữ sinh Trung học phụ thuộc các cậu thật thấp.” “Cậu còn nói người khác.” Lâm Vô Ngung nói. Đinh Tễ quay mặt trừng anh. Lâm Vô Ngung nhìn về phía trước. Chậc. Sinh viên mới rất đông, nhưng cho tới hôm nay, khi mọi người phải xếp hàng vào sân vận động tham gia lễ khai mạc tập huấn quân sự, mới xem như trực quan nhận thấy rốt cuộc có bao nhiêu sinh viên mới. Ngồi đầy một vòng khán đài, ở giữa còn đặt mười mấy chiếc ghế dưới đất. Lớp bọn họ vừa vặn là hàng đầu tiên của khán đài, tuy rằng không nhìn rõ bục chủ trì bên kia, chỉ có thể nhìn màn hình lớn, nhưng tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn tổng quát toàn bộ. Sau khi ngồi vào chỗ, Đinh Tễ dần bình tĩnh trở lại trong tiếng ồn ào, bạn học bên cạnh vươn cổ ra nhìn xung quanh, cảm giác an toàn khi giấu mình trong đám người làm cho người ta thả lỏng. Vừa thả lỏng, cảm giác ở trên trán lại quay lại. Cậu lớn thế này, đây là lần đầu tiên được người ta hôn trán, ông bà nội và cô út đều đã từng hôn cậu, nhưng đều thơm lên mặt, trừ người nhà ra, cậu cũng chưa từng có kiểu tiếp xúc thân mật thế này. Loại cảm giác không thể nói rõ ràng này, khiến cho tới bây giờ cậu chỉ cần nhớ đến là lại xuất thần. Cậu quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung. “Hử?” Lâm Vô Ngung vẫn nhìn về phía trước. “Cậu bị sái cổ à?” Đinh Tễ nói. “Không,” Lâm Vô Ngung nghiêng người, dựa gần về phía cậu hơn một chút, mắt vẫn nhìn phía trước, “Tôi chỉ hơi ngại thôi.” “Cậu còn biết ngại sao?” Đinh Tễ nhìn anh. Nói thật, biểu cảm tới ngữ điệu và cả người Lâm Vô Ngung hoàn toàn không có biểu hiện ngại ngùng nào. “Chắc chắn vậy.” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng hỏi, “Tôi lớn thế này rồi, chỉ từng hôn chó mèo.” Đinh Tễ nhìn anh, cảm thấy có hơi cạn lời. “Vậy tôi cũng chỉ được người nhà… hôn.” Cậu nói. “Nếu khi còn nhỏ cậu muốn so với tôi như vậy thì cậu thua rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Không ai hôn tôi cả.” Đinh Tễ ngây người, cũng đúng… bố mẹ của Lâm Vô Ngung, chắc chắn sẽ không chạm vào anh. “Lâm Trạm chưa từng hôn cậu? Anh ấy là anh ruột của cậu mà.” Đinh Tễ nói. “Hai chúng tôi đều không thích bị người ta chạm vào.” Lâm Vô Ngung nói. Vậy sao? Đinh Tễ cau mày. Tuy rằng đề tài rẽ tới vấn đề này có chút kỳ quái, nhưng cậu vẫn nhân cơ hội xung quanh không có ai chú ý, nhanh chóng nắm lấy tay Lâm Vô Ngung. “Hả?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, cuối cùng cũng không sái cổ nữa. “Chạm vào rồi.” Đinh Tễ nói.