Kiêu Ngạo
Chương 44
Lâm Vô Ngung đã rất nhiều năm chưa từng chơi thế này, trước đây anh cũng chỉ thỉnh thoảng mới tự sắp xếp chút kịch bản trong lòng mình, chơi thế này không có ý nghĩa hoài cổ nào.
Có lẽ bởi vì câu nói tối hôm qua của Đinh Tễ.
Tuy rằng anh không thể xác định phỏng đoán của mình, cũng không định xác nhận đáp án.
Nhưng bất giác lại dùng phương thức hoàn toàn tùy ý điều chỉnh loại quan hệ tự nhiên thoải mái này thành tầng quan hệ “bạn bè”.
Cùng nhau chơi.
Cùng nhau đùa.
Cùng nhau ngu ngốc.
Không xấu hổ.
Không khí vừa phải, hai người đều thoải mái.
Cả đường đi Đinh Tễ đều nghịch điện thoại, tra cụ thể số hiệu và phương pháp thao tác của máy bay không người lái, toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở phương diện “Cuối cùng tôi cũng có thể chơi máy bay rồi”.
“Lát nữa tôi dậy cậu,” Lâm Vô Ngung nói, “Không cần tra làm gì, phiền phức.”
“Kỳ thực để thứ này bay lên rồi khống chế phương hướng, có lẽ không khó,” Đinh Tễ nói, “Đúng không?”
“Đúng.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Không thì lấy đâu ra nhiều người thích đến vậy, vào tay thì dễ rồi.”
“Nhưng thao tác tới cảnh giới xuất thần nhập hoá như cậu thì phải luyện tập.” Đinh Tễ nói.
“Tôi cam đoan hôm nay sẽ cho cậu chơi tới khi tất cả pin đều hết sạch mới thôi.” Lâm Vô Ngung nói, “Không cần phải nịnh bợ tôi như vậy.”
“Đệt.” Đinh Tễ nhìn anh, “Đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng, bình thường tôi không hay khen người khác.”
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung cười nói.
“Không cần khách sáo tôi đã thu lại rồi.” Đinh Tễ xua tay.
Nơi mà Lâm Vô Ngung tìm rất rộng rãi, cách thôn rất gần, cũng không nhiều dây điện.
Tài xế dừng xe ở bên đường, nghỉ ngơi ở trên xe, Đinh Tễ cùng Lâm Vô Ngung đi dọc theo con đường nhỏ tới khoảng đất rộng rãi kia.
“Các cậu quay gì ở đây? Ruộng vườn?” Đinh Tễ hỏi.
“Video tuyên truyền phong cảnh,” Lâm Vô Ngung nói, “Quay ở đỉnh ngọn núi nhỏ bên kia, tôi không dẫn cậu leo lên đó.”
“Con đường này có hơi nát,” Đinh Tễ nhìn con đường đất vàng dưới chân, bên cạnh là một con kênh không có nước, “Nếu như gặp phải người tay chân không phối hợp được rất dễ bị trượt…”
Còn chưa nói xong, chân Đinh Tễ vấp vào thứ gì đó nhô lên dưới đất, sau đó đột nhiên cảm thấy dưới chân trống không.
Cậu còn chưa kịp vươn tay ra túm lấy Lâm Vô Ngung đã thuận theo đất lở ở bên cạnh trượt xuống như trượt cầu trượt ngã vào trong kênh.
Lâm Vô Ngung quay đầu lại không thấy cậu đâu.
“Ở đây!” Đinh Tễ hét.
Lâm Vô Ngung cúi đầu, nhìn thấy cậu trước tiên là sửng sốt, sau đó ngồi xuống bắt đầu cười: “Nếu như gặp phải người tay chân không biết phối hợp…”
“Câm miệng kéo tôi lên!” Đinh Tễ thử một chút, đất ở sườn dốc đều rời rạc, hơi dùng sức về phía trước sẽ lăn lông lốc xuống, cậu trèo mấy lần cũng không di chuyển nổi một mét đã trượt lại xuống dưới, “Con mẹ nó làm sao lên được đây “
Lâm Vô Ngung vươn tay, nếu như không nằm bò ra đất, tay hai người căn bản không chạm nổi vào nhau, anh nhìn xung quanh, con đường này trước sau đều có tính chất như vậy, có lẽ phải đi tới tận đầu mới có chỗ thấp có thể leo lên.
Do dự mấy giây, anh bỏ túi xuống, đẩy trượt xuống dốc.
“Làm gì đấy?” Đinh Tễ đón lấy túi.
“Tránh ra.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi xuống với cậu, dù sao lúc này cũng không lên được.”
Đinh Tễ rất vui vẻ tránh ra một chỗ cho anh.
Sau khi đeo túi lên, Lâm Vô Ngung không dẫn Đinh Tễ đi dọc theo đường, sau khi đi vòng qua con kênh, trước mắt là cánh rừng thưa thớt, có thể nhìn thấy phía rừng cây là đất trống, dường như còn có nước.
Tuy rằng Đinh Tễ chỉ tùy tiện chơi thôi, có thể điều khiển máy bay bay lên là được, cũng không hi vọng quay được thứ gì, nhưng dù sao cũng sẽ nhìn cảnh quay truyền về, Lâm Vô Ngung vẫn muốn cố gắng tìm cảnh nào thoải mái, để cho Đinh Tễ có cảm giác như bay lên.
Chẳng bao lâu bọn họ đi tới bên hồ nước, nước không mấy sạch, mặt nước cũng rất nhỏ, nhưng mà bên cạnh còn có thảm cỏ, trên ngọn núi không xa còn có cả rừng cây đã bắt đầu phơi bày đủ loại sắc thu.
“Ở đây đi,” Lâm Vô Ngung buông túi xuống, lấy ra máy bay to bằng bàn tay, “Cậu thử cái này trước đi, cái này có rơi xuống nước cũng không sao, hỏng rồi thì vứt.”
“Tôi không tới mức ấy chứ?” Đinh Tễ nói.
Nói xong lời này, năm phút sau Đinh Tễ thiếu chút nữa là tự vả mặt mình, chiếc máy bay tí hon này cất cánh lên tốc độ còn rất nhanh, cậu vốn định cho máy bay lượn trên mặt nước một cách phóng khoáng, xoay trái xoay phải, lắc đầu lắc đuôi bay qua chỗ Lâm Vô Ngung khoe khoang một chút.
Kết quả máy bay đột nhiên lao xuống dưới, cậu muốn kéo nó lên nhưng lại không quen thao tác ngược lại còn ngược hướng, máy bay tí hon trực tiếp cắm đầu xuống nước.
Cũng may là cậu phản ứng nhanh, nếu không có lẽ khoản nợ của cậu với Lâm Vô Ngung lại gia tăng rồi.
Chẳng qua tư thế có chút khó xem, thân thể cũng gắng sức theo, người không biết còn tưởng rằng cậu là người điều khiển cao cấp.
“Chạm vào nước chưa?” Đinh Tễ hét về phía Lâm Vô Ngung, điều khiển máy bay dừng trước mặt anh.
“Chưa.” Lâm Vô Ngung nói, “Thao tác tốt lắm, có thể nhảy rồi.”
“Nhảy gì?” Đinh Tễ hỏi.
“Ban nãy cậu vừa lắc tới lắc lui ấy không phải sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Được thôi, để tôi thử.” Đinh Tễ nghĩ ngợi, lùi máy bay về sau hai mét, sau đó đong đưa lên xuống, “Đây là cúi chào!”
Lâm Vô Ngung không nói gì, vỗ tay cho cậu.
Máy bay chậm chạp lại gần Lâm Vô Ngung, dừng lại trước ngực anh, bốn chiếc cánh quạt nhỏ mang theo gió thổi bay tóc mái Lâm Vô Ngung.
“Học thần!” Đinh Tễ cao giọng, “Mời cậu nhảy một bài!”
Lâm Vô Ngung có chút mờ mịt nhìn cậu, qua mấy giây mới bật cười: “Nhảy kiểu gì?”
“Làm theo tôi này, tôi thị phạm cho cậu!” Đinh Tễ nói xong thử làm cho máy bay rẽ phải, lại nhanh chóng quay lại, thân máy bay nghiêng về bên trái, “Nhìn thấy chưa! Làm theo!”
Đối với Lâm Vô Ngung mà nói, đây thực sự là một thử thách.
Lớn như thế này rồi, đừng nói là nhảy, tập thể dục giữa giờ anh cũng chưa bao giờ nghiêm túc làm, giờ đây nhìn máy bay tùy ý lắc lư, anh phải làm theo tạo thành một động tác nào đó là chuyện không thể.
Nhưng hứng thú của Đinh Tễ rất cao, chưa tới mười phút đã có thể thao tác được máy bay ổn định như vậy cũng thực sự rất giỏi, trả lại danh xưng thần đồng nhỏ này cho cậu..
Lâm Vô Ngung do dự một lát, cắn răng duỗi chân phải sang bên cạnh, cong mũi chân lên, thân thể cũng nghiêng người sang phải, coi như là hoàn thành động tác.
Đinh Tễ cầm điều khiển đứng đối diện anh, qua một lát cũng không có cử động gì, máy bay cũng ở không trung ngây ngốc giống như cậu.
“Động tác tiếp theo! Nhảy đi!” Lâm Vô Ngung cảm thấy thế này cũng không khó lắm, quyết định tiếp tục thử thách.
Nhưng Đinh Tễ không cử động, mấy giây sau mới bật cười như điên, máy bay không người lái suýt chút nữa thì mất khống chế quét qua vai Lâm Vô Ngung.
“Tôi đã nói qua với cậu chưa nhỉ!” Lâm Vô Ngung chỉ cậu, “Đừng có lúc nào cũng chuyển động theo máy bay!”
“Như vậy mà gọi là nhảy sao?” Đinh Tễ cười không ngừng nổi, vừa lùi máy bay về, vừa cười, “Tập thể dục buổi sáng còn giống nhảy hơn cậu!”
“Vậy không nhảy nữa.” Lâm Vô Ngung nói.
“Nhảy, nhảy, nhảy!” Đinh Tễ lại vội vàng điều khiển máy bay tới trước mặt anh, làm động tác lắc lư giống ban nãy về hướng ngược lại, “Nhanh! Anh Vô Ngung tới đây nhảy!”
Lâm Vô Ngung cảm thấy xung quanh không có người khác, nhưng nếu như có thêm một người nữa, cho dù là người mù, anh cũng không có dũng khí tiếp tục nhảy.
Anh cắn răng duỗi chân trái ra, cong mũi chân trái, thân thể nghiêng về bên trái, để “điệu nhảy” của mình khác so với bài nhảy ở quảng trường, anh còn lắc hông.
Cuối cùng máy bay cũng bị Đinh Tễ cười làm rơi xuống đất.
“Cũng hết pin rồi,” Lâm Vô Ngung nhặt máy bay lên nhìn, “Lát nữa cậu chơi cái lớn nhé, là cái máy bay không người lái tương đối tốt đầu tiên mà tôi mua, nhưng mà hình ảnh không đủ đẹp, không phải siêu nét.”
Đinh Tễ nằm lên cỏ, cười xong mới hỏi một câu: “Có thể quay không?”
“Có thể.” Lâm Vô Ngung đi tới bên cạnh cậu, lấy máy bay ra, ngồi xuống bên cạnh chậm rãi lắp, “Pin tôi mang theo có thể đủ cho cậu chơi một tiếng rưỡi, nếu như thao tác kém có thể chơi hơn một tiếng.”
“Lúc trước tại sao cậu lại nghĩ muốn chơi máy bay?” Đinh Tễ hỏi.
“Tôi muốn bay.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ gối đầu lên cánh tay, quay đầu qua nhìn anh.
“Cậu tin không?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Tin chứ,” Đinh Tễ nói, “Khi lần đầu tiên tôi thấy cậu chơi máy bay đã cảm giác giống như đang bay.”
“Kỳ thực là có người nói với tôi thứ này có thể kiếm tiền,” Lâm Vô Ngung cười, “Hơn nữa những người có giấy phép điều khiển không nhiều, cho nên tôi học.”
“Được đấy,” Đinh Tễ nói, “Vậy lái máy xúc cũng có thể kiếm tiền, quản đốc đều cẩn thận tìm người lái máy xúc, tại sao cậu lại không tới Lam Tường.” (Học viện kỹ thuật Lam Tường – Sơn Đông)
Lâm Vô Ngung bật cười: “Những lúc thế này cậu buồn cười nhất.”
“Không cần phải nịnh bợ tôi.” Đinh Tễ nhìn máy bay, “Lắp xong chưa?”
“Được rồi,” Lâm Vô Ngung đưa điều khiển từ xa cho cậu, “Màn hình này không phải là dạng ban đầu, tôi thêm một cái giá phía sau, có hơi lỏng, khi cầm cậu cẩn thận chút.”
“Được, tôi cẩn thận.” Đinh Tễ cầm điều khiển đứng dậy.
Trước đây khi cậu giúp Lâm Vô Ngung thu dọn đồ đã từng nhìn thấy, trên giá còn có băng dán, trên thân máy bay còn dán số điện thoại, chắc chắn là bảo bối của Lâm Vô Ngung, nhưng không ngờ rằng lại là bảo bối theo anh nhiều năm như vậy.
Cậu không nhịn được nghiêm túc nhìn anh thêm mấy cái.
Ban đầu Lâm Vô Ngung khổ cực gom góp chút tiền, mua được chiếc máy bay nhập môn đầu tiên, coi như tìm chút đảm bảo cho cuộc sống sau này của mình.
Lúc ấy Lâm Vô Ngung mới chỉ là một học sinh trung học.
Nghĩ như vậy, bố mẹ Lâm Vô Ngung quả thực tương đối giỏi, giỏi tới mức có thể khiến cho hai đứa con của mình đều có thể bắt đầu kiếm tiền từ cấp hai….
Đinh Tễ tìm được một khoảng đất phẳng đặt máy bay xuống, chiếc máy bay này lớn hơn nhiều so với cái bằng bàn tay lúc trước, trọng lượng cũng nhiều hơn không ít.
“Cậu không qua dạy một chút hả? Tôi sợ tôi… ” Đinh Tễ quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Vô Ngung vẫn đứng yên tại chỗ, trong tay đang cầm một miếng bánh ngọt.
Cậu có chút bó tay: “Cậu ăn muộn một phút liệu có chết đói hay không.”
“Bắt đầu,” Lâm Vô Ngung hất cằm với cậu, “Tôi có lòng tin với cậu.”
“Không phải,” Đinh Tễ cau mày, “Điều khiển này phức tạp hơn với lúc trước!”
“Chỉ thêm một cổng nạp, điều khiển đều giống nhau,” Lâm Vô Ngung vừa ăn vừa nói, “Cũng đã điều chỉnh tần số, hiệu chỉnh qua rồi, điều khiển tôi cũng đã thiết lập tốt, cậu nhìn màn hình thao tác là được, đừng động vào thiết lập chống rung, không hiểu thì nhìn dấu hỏi chấm, thần đồng nhỏ cố lên.”
“Cái đầu cậu!” Đinh Tễ chỉ đành quay đầu lại, cầm điều kiển từ xa và màn hình bắt đầu nghiên cứu.
Phương pháp thao tác của loại đồ này cũng không khó, xem mấy lần là có thể nhớ rõ chức năng của điều khiển và một số phím phụ trợ trên màn hình, khó ở chỗ là phối hợp cụ thể sau khi máy bay cất cánh.
Đinh Tễ vùi đầu nghiên cứu, Lâm Vô Ngung không quan tâm nhiều, vùi đầu vào ăn.
Nếu như đổi thành người khác, trước giờ chưa từng chơi, chắc chắn anh sẽ không để người ta chạm vào những chiếc máy bay này, nhưng Đinh Tễ thì khác, anh vô cùng tin tưởng chỉ số thông minh và năng lực phối hợp của Đinh Tễ.
Hơn nữa nhìn Đinh Tễ như rất vội vàng, hận không thể lập tức bay mấy kilomet, nhưng thực tế trước khi cậu thực sự tìm hiểu rõ, cậu sẽ không cất cánh.
Lâm Vô Ngung nhìn bóng lưng Đinh Tễ.
Là một con gà đen nhỏ nhìn qua thì nóng nảy nhưng thực sự rất vững vàng.
Quả nhiên qua tầm mười phút, Lâm Vô Ngung mới nghe thấy tiếng ong ong khi khởi động máy bay.
Tiếp theo anh nhìn thấy máy bay bảo bối của anh từ từ bay lên.
“Cao hơn chút, bay về chỗ trống ấy,” Lâm Vô Ngung nói, “Khoảng cách khống chế của cái này là năm kilomet.”
“Cái máy bay này có phải là cái tự động quay mà trước đây cậu đã từng dùng qua không?” Đinh Tễ thử lên cao, sau đó bay ra ngoài.
“Đúng.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu có thể thiết lập ba điểm, có cần tôi giúp cậu làm không?”
“Không cần, tôi biết rồi.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung chỉ cười không nói thêm gì nữa.
“Tôi sẽ quay một cảnh lãng mạn,” Đinh Tễ quay đầu nhìn anh, “Cậu ăn xong đi, lát nữa sẽ quay tới hai chúng ta.”
“Cậu thiết lập rõ ràng đường đi trước đã.” Lâm Vô Ngung ăn từ tốn.
Máy bay bay tới dãy núi xa xa bên phải, dừng một lát mới lại chậm chạp bay về, dừng ở trên đỉnh đầu hai người, sau đó lại xoay nửa vòng trên đầu rồi lại bay về phía bên trái.
“Nhìn xem cảnh gần xa đan xen đẹp mắt này,” Đinh Tễ nhìn màn hình, “Chẳng qua nhìn có chút vất vả, cảm giác không gian này một tiếng rưỡi tôi cũng không thích ứng nổi, lúc quay đầu tôi còn không phân biệt nổi trái phải.”
“Cậu đã làm rất tốt rồi,” Lâm Vô Ngung nói, rất nhiều người lần đầu tiên chơi đều đâm linh tinh.”
Đinh Tễ cúi đầu lại mày mò một lúc, sau đó ngước mắt lên nhìn anh: “Cậu còn từng dẫn ai đi chơi nữa? Hứa Thiên Bác hả?”
“Không, Hứa Thiên Bác chỉ thích chơi game,” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Tôi chỉ dẫn cậu ra ngoài chơi thôi, cậu nghĩ tôi nhàn rỗi vậy sao, tôi dạy người điều khiển phải thu tiền đấy.”
Đinh Tễ bật cười: “Vậy còn được, tôi chiếm lợi rồi đúng không?”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung nhét miếng bánh ngọt còn lại vào miệng, “Chiếm đi.”
Đã thiết lập xong đường di chuyển của máy bay không người lái, máy bay cũng đã bay tới điểm bắt đầu, Đinh Tễ chạy qua: “Bên đó đã có thể quay được hai chúng ta rồi!”
“Ừ,” Lâm Vô Ngung phủi phủi tay, “Muốn làm thế nào? Cậu đã sắp xếp nội dung chưa?”
“Vẫn chưa, tự nhiên một chút!” Đinh Tễ nhìn màn hình, “Nhanh, chúng ta giả vờ xem thứ gì đó trước, cùng nhau nhìn lên…”
Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn, Đinh Tễ chỉ huy: “Lại chậm rãi nhìn về phía bên phải đi….”
Vừa nói cậu vừa vươn tay chỉ lên trên trời: “Nhìn kìa….”
“Nhìn gì?” Lâm Vô Ngung ngửa cổ hỏi.
“Giả vờ có một đàn chim bay ngang qua!” Đinh Tễ nói.
“Oa một đàn chim!” Lâm Vô Ngung nhịn cười.
“Được, được, được.” Đinh Tễ nhìn màn hình, “Tới rồi, tới rồi, tới rồi, vẫy tay với ống kính, nhanh!”
Lâm Vô Ngung chỉ đành đứng dậy, cùng cậu vẫy tay với máy bay phi ngang qua.
“Nhảy! Nhảy!” Đinh Tễ vừa nhảy vừa hét.
“….Video của cậu ở thời đại nào vậy?” Lâm Vô Ngung rất bó tay, nhưng vẫn vừa nhảy vừa vẫy tay với cậu.
Máy bay xoay nửa vòng rồi rời khỏi, Đinh Tễ nằm phịch xuống cỏ.
“Làm gì đấy!” Lâm Vô Ngung bị cậu dọa nhảy dựng.
“Nằm xuống! Quay cảnh hưởng thụ ánh mặt trời ngày hè!” Đinh Tễ dang tay vỗ vỗ mặt đất.
Lâm Vô Ngung cũng nằm xuống theo, cùng nhau nhìn bầu trời.
Lúc này ánh mặt trời rất sáng, có hơi chói mắt, nhưng sẽ không làm cho người ta khó chịu, nhắm mắt lại sẽ cảm giác được không khí xung quanh đều là màu vàng, cả người đều được bao phủ trong ánh sáng rực rỡ ấy.
“Cậu biết cắt video không?” Đinh Tễ hỏi.
“Không biết,” Lâm Vô Ngung nói, “Có thể tìm Lâm Trạm, không phải cả ngày anh ấy đều làm video sao, chắc chắn trong văn phòng của anh ấy có người chuyên nghiệp.”
“Có hơi ngại,” Đinh Tễ nói, “Tôi cảm thấy video này quá quê mùa….”
“Cậu còn biết quê hả?” Lâm Vô Ngung rất cảm khái.
“Tôi cũng chỉ nhất thời hứng lên,” Đinh Tễ nói, “Cũng không biết muốn quay như thế nào, chỉ cảm thấy trò này rất vui, không quay một đoạn thì thật đáng tiếc.”
“Có gì đáng tiếc,” Lâm Vô Ngung nói, “Cũng không phải là bay lần này xong không bay nữa, cậu muốn chơi chúng ta lại ra ngoài chơi.”
“Không ảnh hưởng tới cậu kiếm tiền sao?” Đinh Tễ quay đầu nhìn anh.
“Không tới mức ấy.” Lâm Vô Ngung cũng quay đầu qua.
“Vậy lần sau cậu mang máy bay xịn của cậu tới đây,” Đinh Tễ nói, “Quay video siêu nét.”
“Được.” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Tôi có thể đăng đoạn này lên khoảnh khắc không,” Đinh Tễ hỏi, “Lần đầu tiên tôi điều khiển máy bay không người lái…. không được quá quê mùa….”
“Cậu có thể điều khiển nó bay về trước không?” Lâm Vô Ngung nói, “Sắp hết pin.”
“A!” Đinh Tễ ngồi bật dậy, túm lấy điều khiển, “Còn pin, còn pin.”
Sau khi thu máy bay lại, Đinh Tễ vẫn quyết định tùy tiện cắt đoạn video này gửi lên khoảnh khắc.
Lâm Vô Ngung ăn xong một cái chân vịt lớn, cuối cùng Đinh Tễ cũng đăng video lên, phần cắt chính là phần hai người nằm trên cỏ, máy bay không người lái xẹt qua trên không trung.
So sánh với đoạn trước hai người vừa nhảy vừa vẫy tay giống như ngốc, đoạn này nhìn tương đối bình thường.
Kỳ thực Lâm Vô Ngung vẫn cảm thấy đoạn này có cảm giác không thể nói rõ, nhưng anh không biết là gì, cũng không nói, dù sao chỉ là chơi, một ngày Đinh Tễ đăng lên khoảnh khắc tám trăm tin, có một tin kỳ quái cũng không có gì lạ.
“Đăng rồi,” Đinh Tễ xoay xoay điện thoại, “Lát nữa chắc chắc sẽ có người kêu trâu bò này, ngưỡng mộ này….”
“Ăn không?” Lâm Vô Ngung đưa cho cậu một cái đùi vịt.
“Không ăn,” Đinh Tễ lắc đầu, “Tôi chỉ phương hướng kiếm tiền cho cậu, khi cậu không đi điều khiển máy bay có thể suy nghĩ.”
“Phát trực tiếp ăn uống sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Đậu,” Đinh Tễ nhìn anh, “Cậu cũng biết cậu có thể ăn tới mức độ nào à?”
Lâm Vô Ngung cười cười.
“Chắc chắn sẽ hot, người vừa đẹp trai, dáng ăn cũng đẹp, còn ăn thực sự chứ không nôn,” Đinh Tễ nói, “Chưa biết chừng còn kiếm tiền nhanh hơn cậu đi điều khiển máy bay, lại không cần phải ra khỏi nhà… ôi tôi có bình luận rồi!”
“Khen cậu sao?” Lâm Vô Ngung ghé lại gần.
“Không biết, xem đã.” Đinh Tễ đưa điện thoại tới trước mặt anh, mở chấm đỏ ở khoảnh khắc.
Đã có mấy bình luận.
– Quay bằng flycam à?
– Quay bằng flycam sao, trâu bò.
– Đây là đâu, cảnh đẹp quá.
– Bên cạnh mày là ai thế? Nhìn rất quen mắt.
– Đinh Tễ mày đột nhiên debut rồi?
– Nếu như tớ không nhìn nhầm, bên cạnh cậu có phải là học thần của Trung học phụ thuộc không?
Đinh Tễ vừa xem vừa cười, lại kéo xuống, nhìn thấy bình luận đầu tiên.
Có lẽ Lưu Kim Bằng đang đóng giữ wechat, video vừa đăng cậu ta đã bình luận rồi.
– Hai đứa mày làm gì mà như quay video kỷ niệm tình nhân một năm tròn ấy.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
356 chương
11 chương
13 chương
20 chương
128 chương
1 chương