Ký ức về những chuyện lúc sau của đêm đó trong đầu Tần Tranh rất mơ hồ, cho dù hắn và Từ Tử Hoa vẫn luôn không hợp nhau nhưng hắn chưa bao giờ muốn gã chết, cũng chỉ là nói miệng thôi nhưng khi thật sự nhìn thấy đối phương lao xe ra ngoài nhất là khi đó lại là xe của mình dù cho Tần Tranh có tố chất tâm lý không kém cũng mơ thấy ác mộng mấy buổi tối. Từ Tử Hoa xem như là mạng lớn, hay cũng nên nói chất lượng xe của Tần Tranh không tệ cho dù có bị rơi xuống núi nát không còn ra hình dạng gì, sau va chạm kịch liệt như vật mà cũng không bắt lửa. Lúc đó sau khi Tần Tranh bình tĩnh lại đầu tiên chính là liên lạc người đến cứu hộ, không tới hai mươi phút sau đã có máy bay trực thăng đến đưa Từ Tử Hoa hôn mê bất tỉnh máu me đầy người đi. Sauk hi sự cố phát sinh cảnh sát cũng rất nhanh đến hiện trường triệu tập hết mọi người ở đây lại, dính đến mấy vị thiếu gia của các gia tộc lớn trong thủ đô bọn họ cũng không dám lung tung đưa ra nghi vấn, ngay đêm đó gia trưởng các nhà cũng dồn dập đến cục cảnh sát đón người, đối mặt các với loại nghi vấn một đám thiếu gia ngày thường ăn chơi đập phá ngang ngược ngông cuồng nay ai cũng đều ủ rũ như cơm nguội, thậm chí có người sợ đến nói năng không rõ. Tần Tranh trầm mặc ngồi ở một bên, nghe ông cụ Từ gia trung khí mười phần lớn tiếng chất vấn cảnh sát, khi biết Từ Tử Hoa lái xe của hắn mới xảy ra chuyện nòng súng của Từ lão đầu lập tức chuyển hướng về phía hắn: “Tần gia tiểu tử anh nói cho tôi biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, Tử Hoa vì sao lại có chuyện? Các anh lúc đó làm cái gì?” Trong lòng Tần Tranh không thoải mái cũng không có kiên nhẫn trả lời ông, cứng rắn trả lời: “Chấu không biết, xe là tự gã đòi đổi, đến cùng xảy ra chuyện gì ông đi hỏi cảnh sát, phụ trách phá án là họ chứ không phải cháu.” Sắc mặt ông cụ Từ rất khó nhìn, Tần Ý đi tới đánh gãy đối thoại giữa bọn họ, đầu đuôi sự việc anh đã nghe giám đốc cục cảnh sát nói qua, báo cho Tần Tranh đi trước còn anh ứng phó với ông cụ Từ. Tần Tranh lên xe trước chờ Tần Ý, Hoắc Chiêu Lâm mới gửi tin nhắn đến hỏi hắn đã ngủ chưa, anh còn chưa biết bên này đã xảy ra chuyện. Sau khi Tần Tranh vẫn chưa nói cho anh biết, cách xa như vậy, nói ra cũng chỉ khiến thêm thêm một người lo lắng mà thôi, huống hồ người gặp chuyện cũng không phải hắn. Khi Tần Ý rời khỏi cục cảnh sát Tần Tranh mới vừa nói “ngủ ngon” với Hoắc Chiêu Lâm, Tần Tranh nhìn sắc mặt uể oải lạnh mặt của anh cả, do dự hắn: “Anh nói gì với người nhà họ Từ vậy?” Tần Ý hỏi ngược lại hắn: “Anh xem lời khai cảnh sát ghi lại, em nghi ngờ Hoắc Chiêu Nhân?” Cảnh sát làm việc rất nhanh, ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ đã kiểm tra xong chiếc xe gặp chuyện, đúng là phanh xe xảy ra vấn đề, bị người khác động chân động tay, khi chạy tốc độ thấp sẽ không cảm thấy gì nhưng một khi tốc độ vượt quá một trăm km/h thì phanh xe sẽ mất tác dụng, vậy nên trước khi Từ Tử Hoa ngồi lên xe của hắn Tần Tranh cũng không phát hiện ra xe của mình có gì không đúng. Mà vụ tai nạn giao thông xảy ra bất ngờ này cũng thay đối tính chất thành án hình sự. Tần Tranh cười khổ: “Em không biết, người ghét em không ít, nhưng ước gì em không thể chết đi thì chỉ có một.” Tần Ý gật gật đầu, cuối cùng có phải Hoắc Chiêu Nhân làm hay không lực lượng cảnh sát sẽ điều tra, bọn họ bây giờ gấp cũng vô dụng. “Từ Tử Hoa… Gã thế nào rồi?” Tần Tranh hàm hồ hỏi, thật ra hắn cũng không cứng rắn như vẻ ngoài đang cố tỏ ra, việc này tuy rằng hắn không cần chịu trách nhiệm pháp luật nhưng quả thật là do hắn mà ra, bảo hắn hoàn toàn không thèm để ý cũng là giả. “Cứu về rồi, nhưng có một chân hẳn là phải bỏ, còn di chứng khác hay không thì tạm thời cũng chưa nói được, em đừng suy nghĩ quá nhiều, Từ gia có khả năng trong thời gian ngắn nuốt không trôi cơn giận này, việc này anh sẽ giải quyết, nếu không… Em rời đi trước một quãng thời gian đi.” “Bây giờ rời đi?” “Đúng, qua bên kia tránh bão tránh cho Từ gia gây sự với em. Việc này nếu thật sự là Hoắc Chiêu Nhân làm bây giờ em cách xa y một chút cũng tốt, không phải em muốn đi thăm Hoắc Chiêu Lâm sao? Em qua chỗ nó đi, dự án trong tay em cũng sắp hoàn thành, phần còn lại anh sẽ sắp xếp người trong bộ phận làm nốt.” Tần Ý biết rõ tính nết em trai mình, muốn nó đàng hoàng ngồi trong nhà không ra khỏi cửa là không có khả năng, để tránh cho phiền phức không bằng đưa nó đi ra ngoài một quãng thời gian, có Hoắc Chiêu Lâm trông chừng còn có thể giảm thiểu chút phiền phức. Tần Tranh không biết nên nói cái gì cho phải, hắn biết Tần Ý quyết định là vì hắn suy nghĩ, hắn cũng rất muốn đi tìm Hoắc Chiêu Lâm nhưng như vậy thật sự rất vô trách nhiệm, nhưng cũng không còn cách nào. Hắn chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Tại Tần Ý sắp xếp xong, sáng sớm ngày thứ hai Tần Tranh liền cùng hai vệ sĩ lên máy bay đi châu Âu. Bởi vì hành trình vội vàng, Tần Tranh cũng không nói cho Hoắc Chiêu Lâm, mãi cho đến khi máy bay hạ cánh hắn mới nhớ tới phải báo một tiếng cho Hoắc Chiêu Lâm. Rất không đúng dịp chính là Hoắc Chiêu Lâm hai ngày nay phải đến thành phố khác công tác, cũng không ở nơi này. Hoắc Chiêu Lâm cũng không nghĩ tới Tần Tranh không nói gì bỗng nhiên lại tới, vvì vui mừng nên cũng không quở trách hắn: “Em nên nói trước với anh một tiếng, anh có thể về sớm một ngày đón em.” “Em muốn làm anh ngạc nhiên…” Giọng Tần Tranh có chút ngạt, hắn vì phiền phức quấn thân mới không thể không tới bên này, nguyên nhân cũng không vẻ vang gì lại sợ Hoắc Chiêu Lâm lo lắng nên cũng không nói sự thật ra khỏi miệng. “Em có chỗ ở chưa?” “Người nhà em ở đây cũng có nhà… Em muốn đến chỗ anh đó.” Hoắc Chiêu Lâm cười cười: “Vậy em ở sân bay chờ một lát, bây giờ anh gọi người đi đón em.” Chiếm được sự đảm bảo của Hoắc Chiêu Lâm, Tần Tranh yên tâm hơn rất nhiều, tâm trạng lên xuống vì chuyện xảy ra tối qua cũng dần bình tĩnh lại. Nghĩ đến việc mình và Hoắc Chiêu Lâm đã đứng trên cùng một châu lục rất nhanh có thể gặp lại hắn liền không nhịn được mà cong môi. Hoắc Chiêu Lâm để trợ lý riêng tới đón Tần Tranh, ngồi trên xe, Hoắc Chiêu Lâm lần thứ hai gọi tới, giọng Tần Tranh nhẹ nhàng hơn nhiều nói cho anh biết: “Em đã lên xe.” Trong giọng nói của Hoắc Chiêu Lâm lại nhiều thêm vẻ lo lắng: “Em tại sao không nói cho anh em ở bên kia xảy ra chuyện?” “Anh biết rồi?” Trong nháy mắt Tần Tranh có chút phẫn nộ, Hoắc Chiêu Lâm tuy rằng đến Châu Âu nhưng vẫn chú ý động tháu của Hoắc gia ở trong nước, xảy ra chuyện lớn như vậy muốn giấu cũng giấu không được bao lâu. “Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Em có bị thương không?” Trong lời nói của Hoắc Chiêu Lâm không giấu được lo lắng, Tần Tranh biết sẽ như vậy nên mới không muốn nói cho anh: “Em không sao, có chuyện cũng không phải em.” Hắn kể lại một lần, nghe hắn nói nghi ngờ là Hoắc Chiêu Nhân làm trong lòng Hoắc Chiêu Lâm rất phức tạp, cũng không khỏi vui mừng khi có chuyện không phải Tần Tranh: “Xin lỗi, là anh khiến em gặp chuyện phiền hà.” “Anh với em xin lỗi làm gì? Không phải chuyện do anh, anh chỉ yêu em mà không yêu y, anh không làm gì sai hết.” Nghe thấy Tần Tranh còn có thể nói đùa Hoắc Chiêu Lâm yên tâm rất nhiều, nhắc nhở hắn: “Em đến nơi thì nghỉ ngơi trước, buổi tối anh về.” Cúp điện thoại, Hoắc Chiêu Lâm liền liên lạc với Hoắc Long Đình xác nhận đầu đuôi sự tình, xác thực không thể tránh khỏi liên quan đến Hoắc Chiêu Nhân, rất có thể là y mua chuộc được công nhân ở xưởng cải tạo xe nên đã động tay động chân với phanh xe của Tần Tranh, lại khiến Từ Tử Hoa xui xẻo bị vạ lây. Theo Hoắc Long Đình nói thì Hoắc Chiêu Nhân đã mất tích, lực lượng cảnh sát đang truy nã y, mà người của Từ gia sáng sớm liền đến Hoắc gia làm loạn một lần bị Hoắc Chiêu Càn không nể mặt đuổi ra ngoài, nói là oan có đầu nợ có chủ, ai làm thì bọn họ tìm người đó. Từ gia bên kia đã buông lời, không giao Hoắc Chiêu Nhân ra bọn họ tuyệt đối sẽ không giảng hoà. Hoắc Chiêu Lâm nghe xong có chút không biết nói gì, thủ đoạn xử lý của Hoắc Chiêu Càn đúng là không sợ mang thù, huyên náo khó xem với Từ gia như vậy với gã cuối cùng có gì tốt? “Cháu biết có một chỗ Hoắc Chiêu Nhân rất có thể đang ở đó, chú út giúp cháu báo với cảnh sát bên kia một tiếng, phải bắt được người về.” Dù như thế nào Hoắc Chiêu Nhân làm ra chuyện như vậy nhất định phải trả giá. Nơi ở của Hoắc Chiêu Lâm ở trung tâm thành phố, trợ lý giới thiệu với Tần Tranh nói Hoắc gia có một tòa trang viên ở ngoại ô thành phố nhưng Hoắc Chiêu Lâm không muốn ở vì cảm thấy không tiện. Tần Tranh trong lòng hiểu rõ, trang viên Hoắc gia kia chắc chắn có không ít cơ sở ngầm, làm rất nhiều chuyện đều không tiện, ở bên ngoài vẫn thoải mái hơn. Trợ lý giúp hắn mang hành lí vào nhà, Tần Tranh đánh giá xung quanh một vòng, đây là một căn nhà mang đậm phong cách trang trí châu Âu, trong phòng đâu đâu cũng có hơi thở củaHoắc Chiêu Lâm khi sống ở nơi này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái cũng rất hài lòng. Để vệ sĩ tiễn trợ lý của Hoắc Chiêu Lâm về, Tần Tranh hát lên bắt đầu thu dọn hành lý của mình, từng chút từng chút một mang đồ vật của chính mình hòa tan vào mỗi góc của nơi này. Nhìn móc treo trong tủ quần áo song song treo quần áo của mình và Hoắc Chiêu Lâm, Tần Tranh nhếch miệng lên, tâm trạng mờ mịt cũng được quét sạch. Hết chương 36