Kiều Mặc Ngày Ấy

Chương 8 : Kế Sinh Nhai

Edit: Nam Beta: Bess Kiều Mặc đang cặm cụi sửa xe với một đống cờ lê và đinh ốc, quần áo thì dính đầy dầu mỡ đen xì bẩn thỉu, khắp cả người toàn một mùi dầu máy, A Nại ngồi xổm một bên giúp đỡ anh, Lý Ương thì mấy ngày nay vẫn không thấy người, Xuyên Quân rảnh rỗi dựa vào bên cạnh một chiếc xe: “Anh Kiều, chẳng lẽ về sau anh vẫn tiếp tục sửa xe à?” “Không được sao?”, Kiều Mặc đem dỡ linh kiện xuống đưa cho A Nại, hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Xuyên Quân một cái, khẽ cười thành tiếng: “Sửa xe có gì không tốt, anh mày lại không đọc nhiều sách, trong đầu chả có cái gì, chỉ có mỗi cái việc sửa xe là còn có thể làm được, tiền kiếm cũng không ít, tại sao lại không làm?” “Xuyên Quân chính là mắc bệnh lười, mày thực sự nên nhìn anh Kiều mà học tập…” A Nại cũng gật đầu đồng ý, còn không quên chê bai Xuyên Quân một chút. Xuyên Quân lập tức đáp trả: “A Nại, mày cũng đừng nói tao, mày chắc là chăm chỉ lắm hả, từ đầu đến chân nhìn chỗ nào cũng thấy vô dụng, mày đã bao giờ làm được cái gì ra hồn chưa?” “Hai đứa đừng có suốt ngày gây gổ với nhau, chú Sơn là người khôn khéo, cho mấy đứa ở trong này làm việc kiếm sống đã là rất tốt rồi, vậy mà cũng đã hai năm, ba đứa chúng mày sửa được mấy chiếc xe hả? Cả ngày chơi bời lêu lổng mà còn nghĩ đến chuyện phát tài, chúng mày tưởng tiền từ trên trời rơi xuống à, mà nếu tiền có từ trên trời rơi xuống thật thì cũng không đến lượt chúng mày hưởng!”Kiều Mặc đi ra bồn rửa tay nói. Xuyên Quân cầm khăn mặt đi qua, cười hề hề: “Tiền có rơi xuống hay không không quan trọng, chỉ cần đừng có tảng đá rơi trúng đầu là được, anh Kiều nói xem nếu em mà đàng hoàng chính trực, làm nhiều việc thiện, vui khi giúp đỡ người khác, có ý chí vươn lên khi gặp khó khăn gian khổ thì liệu em có bị xã hội vứt bỏ? Anh Kiều, em không tin là nhà tù có thể làm anh chùn bước, để em giúp đỡ anh lần này.” Kiều Mặc lau khô tay, rồi ném khăn mặt lên đầu Xuyên Quân, châm một điếu thuốc, hướng về phía A Nại đang bận bịu dọn dẹp hỏi: “A Nại, cái thằng Xuyên Quân này lại định bày trò gì nữa đây?” A Nại ném mạnh thứ trong tay vào thùng dụng cụ, tức giận nói: “Sao em biết, nhất định trong đầu chả có cái quái gì hay ho.” “Thế nào lại nghĩ thành em bày trò hả?” Xuyên Quân có vẻ có chút uất ức: “Lúc nãy Cát Mạnh Thiên có nhờ em nhắn lại, tối mai tại quán Hải Thiên, hắn mời” Kiều Mặc vừa rút ra một điếu thuốc lá liền hung hăng dẫm nát dưới chân, nổi trận lôi đình: “Con mẹ nó, Cát Mạnh Thiên là cái thá gì của mày mà suốt ngày nhờ vả nhắn với chả tin, tao không có hứng thú, nghe có hiểu tiếng người hay không? Xuyên Quân anh cảnh cáo mày, lần sau còn nhắc tới cái tên cho má ấy thì cút ngay!” Không khí trong tiệm sửa xe nhất thời trở nên vô cùng nặng nề, Kiều Mặc một cước đá bay thùng dụng cụ, tựa vào một bên xe hút thuốc, Xuyên Quân có chút không phục nhưng không dám bỏ đi, lại càng không dám ầm ỹ cùng Kiều Mặc, đành phải ngồi một bên thở phì phì cho hả giận. A Nại làm người trung gian giảng hòa cảm thấy rất khó xử, không biết nên nói như thế nào cho phải, đành phải kiên trì đến trước mặt Kiều Mặc, khuyên nhủ: “Anh Kiều, anh đừng nóng giận, anh cũng không phải không biết tính tình thằng Xuyên Quân, có gan nghĩ mà chẳng có gan làm, chỉ là suốt ngày chơi bời lêu lổng với bọn đầu đường xó chợ, chứ mà bắt nó đi trộm cắp thật thì có mười lá gan nó cũng chả dám…Phải vậy không, Xuyên Quân?” A Nại lại đem Xuyên Quân kéo đến trước mặt Kiều Mặc: “Xuyên Quân, mau xin lỗi anh Kiều…” Xuyên Quân ngước mắt lên nhìn khuôn mặt thầm trầm của Kiều Mặc, trước bĩu môi, sau gãi cổ, một hồi ngập ngừng do dự mới đến trước mặt Kiều Mặc, cúi đầu nhỏ giọng than thở: “Anh Kiều, em biết em sai rồi, em cũng không phải là muốn chọc giận anh, chỉ là cái tên Cát Mạnh Thiên chết tiệt kia suốt ngày đến tìm em, em cũng chẳng biết làm thế nào…” Kiều Mặc yên lặng hút thuốc thật lâu không nói chuyện, sau khi hút hết điếu thuốc liền đứng lên, vỗ vỗ bải vai Xuyên Quân, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hiện tại anh chỉ muốn cùng với Kiều Kiều sống thật tốt, những việc khác hoàn toàn không nghĩ đến!” Xuyên Quân gật gật đầu, từ trong túi quần rút ra một chiếc điện thoại di động mới tinh đưa cho Kiều Mặc: “Anh Kiều, cái này tặng anh.” Kiều Mặc nhận nhưng cũng chẳng để tâm cho lắm, tùy tiện nhét vào trong túi. A Nại thấy hai người không có việc gì liền thở phào nhẹ nhõm, đối với bọn họ cãi nhau là chuyện cơm bữa, có khi không đợi hắn khuyên can, mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi, thậm chí hai đương sự giây trước vừa ầm ỹ giây sau đã lại kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ rồi: "Mấy ngày nay chả thấy bóng dáng Ương tử đâu cả” Kiều Mặc nghe thấy lời A Nại, sắc mặt khẽ thay đổi nhưng không nói gì, Xuyên Quân lại có chút tức giận bất bình: “Cái thằng chết tiệt kia khẳng định là sợ bị đại ca bắt đi làm việc” Kiều Mặc nâng tay lên nhìn đồng hồ, sau đó liền vào trong thay xuống bộ quần áo bảo hộ dính đầy dầu máy rồi đi khỏi, Xuyên Quân ở phía sau vội vàng hô lớn: “Anh Kiều, anh đi đâu thế?” Anh đi rồi lấy ai sửa xe? “Đi đón Kiều Kiều” Kiều Mặc đầu cũng lười quay lại, nhanh chóng ra ngoài. "Em cũng đi, mấy ngày rồi không gặp bé Kiều!" Xuyên Quân vui tươi hớn hở theo kịp, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Kiều Mặc liền đứng hình, vội vàng cười cười khoát tay: "Mình anh đi thôi, em còn có việc... A Nại, mày không phải muốn mời tao ăn cơm sao? Nhanh nhẹn lên đi!" Nói xong xoay người chạy một mạch về hướng ngược lại…