Kiều Mặc Ngày Ấy

Chương 50 : Diệc Thần

Những quán cà phê ở Palermo, mặt trời mọc trên biển Địa Trung Hải, những vùng đồi bát ngát với những chiếc mũ tuyết tuyệt đẹp, bờ biển với những dải đá ngầm, những kiến trúc Hy Lạp sừng sững trong tiếng gió gào thét, tất cả tổng hợp thành vẻ đẹp rất đặc trưng của Sicily. Mặc dù là đầu mùa xuân, Sicily vẫn chói chang ánh mặt trời cùng gió biển ấm áp mang hương vị của chanh, thấm nhuận hô hấp người đi đường. Học viện Sicily nằm trên vùng đất xinh đẹp này. Nơi đây không phải một ngôi trường quý tộc, nhưng lại hấp dẫn con cháu phú hào quyền quý các nơi đến đây, bởi vì nó mang lại cảm giác xinh đẹp thần bí, bởi vì lịch sử văn hóa của nó, bởi vì Sicily chất phác, yên tĩnh cùng thuần hậu. Một chiếc Bugatti màu đen chậm rãi dừng dưới tàng cây ô liu trước cửa học viện. Cành ô liu xanh mượt bị chạm phải rũ xuống cửa kính xe, che khuất bóng dáng người đàn ông cao lớn trầm ổn ngồi trong xe. Tuy vậy vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt của học viên trong trường. Cũng có một số cô gái chỉ trỏ bình luận, nhưng lại không có ai tới gần. Từ xa, một thiếu nữ đi tới, cô mặc một bộ quần áo màu trắng sang trọng của GIADA, gương mặt xinh đẹp mang theo một nụ cười thản nhiên, lại làm cho người ta cảm thấy đạm mạc, lạnh lùng, khó có thể tiếp cận. Cô gái bình thản bước đi trên con đường lát đá, cũng không ngại những ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ của người khác. Khi nhìn thấy chiếc xe sang trọng đỗ dưới hàng ô liu, nụ cười kia tươi tắn hơn, bước chân cũng dồn dập hơn... Người đàn ông trên xe cũng không bước xuống, lái xe cung kính mở cửa giúp cô gái, chỉ chốc lát sau, xe lại lặng lẽ rời khỏi trường học. Lúc này, một cô gái nhỏ nhắn thanh thoát ôm mấy quyển sách từ thư viện đi ra. Áo trắng đơn giản, mặc quần bò bình thường, mái tóc đen thật dài thả tùy ý, so với những cô gái cùng trường, cô gái rõ ràng nhỏ nhắn hơn rất nhiều. Cô mang một cặp kính đen cổ điển, che lấp dung nhan thanh lệ. Danh xe, mỹ nữ dưới tàng ô liu cũng không hấp dẫn lực chú ý của cô gái, cô giơ tay nhìn đồng hồ một chút rồi vội vàng chạy về phía khu phòng học khác. "Diệc Thần... Diệc Thần... Cổ Diệc Thần..." Phía sau truyền đến tiếng gọi cao vút của con gái, nhưng cô gái phía trước cũng không có phản ứng, giống như không phải người ta đang gọi cô, dường như cô cũng không ý thức được người ta đang gọi mình. "Lần nào gọi cậu cũng vậy, rốt cuộc thì tên cậu có phải là Cổ Diệc Thần không đấy?" Cô gái quay đầu mỉm cười với nữ sinh vừa gọi mình, nhưng không giải thích gì. Quả thật cô không ý thức được người khác đang gọi mình. Nhiều năm như vậy, cô vẫn không quen với cái tên này, cũng có thể là do cô chưa bao giờ muốn quen với cái tên này. "Diệc Thần, cậu nói xem nhà Hạ Dĩ Tình rốt cuộc làm gì? Nhất định là có rất nhiều tiền. Cái xe kia siêu sang, người con trai ngồi bên trong cũng cực đẹp trai. Ban nãy lúc cửa xe mở ra mình có nhìn thoáng thấy, thật sự là rất... rất... Không thể hình dung , có thể khiến người ta nhìn mà choáng váng, so với Diệc Tiêu nhà bạn cũng không kém, cũng có sức quyến rũ..." Cổ Diệc Thần nhìn Mộng Kỳ háo sắc, bất đắc dĩ lắc đầu. Ở trường này không ít người Trung Quốc, nhưng phần lớn là con cái kẻ có tiền. Tuy Mộng Kỳ học ở đây từ nhỏ, nhưng gia cảnh cũng không phải là giàu có lắm, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng nhiều tới cô ấy. Cô ấy tuyệt đối không vì chuyện gì mà đánh mất tính cách của mình. Mộng Kỳ là người sôi nổi, đối với ai cũng rất thân thiết. Cổ Diệc Thần học ở đây chưa lâu, cũng không muốn kết giao bạn bè thân thiết với người khác, nhưng Mộng Kỳ là ngoại lệ. Bởi vì tuy Cổ Diệc Thần không chủ động kết bạn với người khác, nhưng cũng sẽ không vô tình từ chối ý tốt của họ. "Tốt như vậy sao?" Diệc Thần cười khẽ có lệ nhìn Mộng Kỳ. Lời này vừa nói ra, Mộng Kỳ lập tức bất mãn trừng mắt nhìn cô. "Đương nhiên, cậu cho là ai cũng không biết thưởng thức như cậu chắc... Nói lại, Diệc Thần, cậu thích mẫu con trai như thế nào? Trước giờ không thấy cậu liếc mắt nhìn bọn con trai nhiều hơn một chút, đương nhiên trừ Diệc Tiêu nhà cậu ra..." Mộng Kỳ xoa xoa cằm đánh giá cô gái trước mặt. Rõ ràng gương mặt rất xinh đẹp, lại luôn mang theo một cặp kính xấu muốn chết, không hiểu là nghĩ thế nào nữa. Thấy Diệc Thần không để ý, Mộng Kỳ cảm thấy không thú vị bĩu môi, tức giận nói: "Cậu đúng là trẻ con, không biết thưởng thức..." Cổ Diệc Thần cười cười, không muốn tranh cãi cùng cô ấy. Có lẽ vậy đi. Cô vẫn còn nhỏ, không biết, cũng không cần phải biết. Bóng dáng người kia vẫn luôn ở trong lòng, thời gian trôi qua, lại càng trở nên rõ nét. Suy nghĩ ngẩn ngơ, Cổ Diệc Thần bỗng nhiên cảm thấy cánh tay mình bị níu chặt, đưa mắt nhìn, chỉ thấy Mộng Kỳ đang khẩn trương túm lấy tay mình, khuôn mặt đáng yêu hơi ửng đỏ ngượng ngừng. Cổ Diệc Thần bất đắc dĩ thở dài, lại thế rồi... Một nam sinh anh tuấn lạnh lùng đứng trước mặt cô, đưa lưng về phía ánh mặt trời, bóng dáng trùm lên thân thể nhỏ bé của cô. Gương mặt cậu có vài nét tương tự cô, nhất là đôi mắt. Đôi mắt xinh đẹp, ở trên hai gương mặt khác nhau lại đều mang vẻ trầm lặng như nhau, chỉ khác đôi mắt cô gái bị cặp kính che khuất mà thôi. Nam sinh lạnh lùng nhìn Mộng Kỳ bên cạnh cô gái, rất tự nhiên đón lấy chỗ sách cô gái đang ôm trong lòng, kéo tay cô đi. Nam sinh chắn trước mặt cô, lạnh mặt trách cứ: "Không phải đã bảo chị đừng thân thiết với đám nữ sinh đó rồi sao?" "Mộng Kỳ rất tốt, hơn nữa cô ấy rất thích em..." Cô gái mỉm cười đưa tay vuốt lại những lọn tóc bị gió thổi tung, thực tự nhiên tránh khỏi bàn tay nam sinh kia. Trong lòng cô luôn bài xích đụng chạm với người khác, cho dù là nam sinh trước mắt, cho dù bọn họ hiện tại đang sống cùng một nhà, chăm sóc lẫn nhau, cho dù đó là em trai của mình... "Chị có thể nhìn ra người tốt, người xấu sao?? Trước kia bị lừa nhiều vậy chưa đủ à?" "Diệc Tiêu, chị là chị em, không phải em gái em, không cần phải nhắc nhở chị những chuyện đó..." Cô gái có chút bất đắc dĩ, vì sao cứ phải đề phòng người khác như vậy? Có người chủ động tiếp cận mình liền cho rằng họ có ý đồ khác, cách sống đó cô không thể thích ứng được. Nói lại, cô có cái gì để người khác phải mơ ước chứ? Cô đã mất đi thứ mà cô muốn có nhất, còn những thứ mà người ta cấp cho cô hàng ngày này, cô không cần! Nam sinh trước mắt này chính là cậu bé Cổ Diệc Tiêu sáu năm trước ngồi cùng bàn với Kiều Kiều ở trường tiểu học Lăng Hải, mà cô gái nhỏ nhắn thanh lệ lại ưu tư cúi đầu đứng ở trước mặt cậu đúng là Kiều Kiều. Trong khoảng thời gian dài lâu mà gian nan này, cô vẫn nhớ về buổi đêm sáu năm trước vô số lần. Cô nhớ rõ anh hai đang ôm mình ngồi ở bờ biển, nhìn sao băng hứa nguyện, nhưng vừa tỉnh lại, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Đã không còn căn phòng nhỏ ấm áp quen thuộc, không còn con ngõ nhỏ, càng không có vòng tay yêu thương chiều chuộng của anh hai. Người đàn ông đó nói sẽ yêu thương cô, đem hết tất cả mọi thứ ông ta có để bù đắp cho cô, nhưng cô chỉ có thể sợ hãi tránh né ông ta. Cô cãi mắng, khóc gào, chạy trốn, nhưng cuối cùng chỉ phí công. Lúc đó cô thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, chỉ có Cổ Diệc Tiêu lẳng lặng ở bên cạnh cô. Cho dù cô khóc lóc, đánh mắng cỡ nào, cậu cũng vẫn cố chấp ở bên cạnh. Sau khoảng thời gian khủng hoảng đó, cô trở nên lặng lẽ. Cô bắt đầu thu liễm, che giấu chính mình, cũng dần dần trở nên cô tịch. Tuy rằng đối xử với người khác vẫn nho nhã lễ độ như trước, nhưng lại luôn mang theo sự xa cách. Cô không còn nhắc tới chuyện trước kia, không còn nhắc tới anh hai yêu nhất, cũng không nhắc tới hạnh phúc của mình lúc đó nữa. Nhưng không còn nhắc tới đâu có nghĩa là đã quên đi? Cổ Diệc Tiêu không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, bởi vì cậu biết, cho dù nói bao nhiêu lần, cô vẫn làm theo ý mình, không hề đề phòng người khác chút nào. Thật không biết rốt cuộc là do cô quá đơn thuần, hay là do mười hai năm đó, người kia đã bảo vệ cô quá tốt. "Tối hôm nay em phải làm thí nghiệm với giáo sư suốt đêm, không thể về được, chị ở nhà một mình chú ý an toàn, nhớ khóa hết cửa sổ, tối nay sẽ có bão, buổi tối..." Cổ Diệc Tiêu dừng một chút, nhìn Diệc Thần, thấy cô vẫn cười không chút để ý, cũng không biết rốt cuộc có nghe được tý nào hay không: "Buổi tối đừng đi ra ngoài, trên đường trở về chú ý an toàn." "Đã biết..." Những lời này đã nghe đến thuộc, nhưng cô gái vẫn nghiêm túc gật gật đầu. Cô không phải là người không hiểu chuyện. Người khác đối tốt với cô, nhất nhất cô đều ghi tạc trong lòng. Chỉ là, trước đây anh hai đối tốt với cô, cô vui vẻ hưởng thụ, đồng thời cũng cố hết sức đối xử tốt với anh hai để anh hai cũng vui vẻ, nhưng hiện tại, người khác đối tốt với cô, cô lại sợ hãi trốn tránh, không dám thản nhiên đón nhận. Đối với cô mà nói, Kiều Mặc cùng những người khác đứng ở hai đầu của một sợi dây. Cô vốn đứng bên cạnh Kiều Mặc, có một ngày lại đột nhiên phát hiện mình đứng ở giữa dây thừng, cô đón nhận ý tốt của người khác càng nhiều, sẽ cách anh hai càng xa, mà cô không muốn như vậy, nhưng lại không có cách nào cự tuyệt... "Đừng quên ăn cơm, ngày mai về nghỉ ngơi sớm một chút..." Lời nhắc nhở quan tâm của cô gái khiến khóe miệng Cổ Diệc Tiêu hơi nhếch lên, lời nói lại vẫn tỏ ra lạnh lùng: "Chị tự lo cho bản thân là được..." Tới tận khi Diệc Thần đạp xe khuất khỏi con đường đá, hòa vào đường lớn, Cổ Diệc Tiêu mới trở về phòng thí nghiệm. Mái tóc dài không bị trói buộc tùy ý tung bay theo gió, giống như dòng suy nghĩ hỗn độn trong lòng cô gái. Ánh chiều tà chiếu qua tán ô liu, khiến lá cây như phủ một màu vàng lấp lánh. Trên đường, người đi đường tốp năm tốp ba, thỉnh thoảng lại có những chiếc xe đắt tiền chậm rãi lướt qua bên cạnh. Trong cảnh hoàng hôn đẹp mà tĩnh lặng này, trong lòng Cổ Diệc Thần lại trỗi lên một nỗi buồn. Cặp kính kia che lấp đôi mắt u buồn, nhưng không cách nào ngăn nước mắt dâng lên, Diệc Thần ngẩng đầu lên, gắt gao mím môi hít sâu một hơi, nuốt nước mắt chưa kịp chảy xuống vào lòng. Đột nhiên phía sau xe trầm xuống, Diệc Thần lảo đảo, đúng lúc sắp ngã sấp xuống, một đôi cánh tay rắn chắc hữu lực lại đột nhiên vươn đến ôm chặt lấy thân thể kiều nhỏ. Diệc Thần giãy dụa muốn tránh thoát, trên cổ lại cảm thấy một luồng hô hấp ấm áp, bên tai vang lên giọng nam thuần hậu trêu đùa: "Thần yêu dấu..."