Kiều Mặc Ngày Ấy
Chương 46 : Lo Lắng
Trong văn phòng của Tổng cục Cảnh sát, Phương Thành ngồi trên ghế tiểu đội trưởng, chẳng quan tâm hình tượng lấy chân gác lên bàn. Đội trường Tiếu Vạn Xuyên rút một điếu thuốc quăng cho cậu ta, tựa người vào bàn rít khói thuốc, sau đó liếc mắt nhìn Phương Thành một cái, chép miệng thở dài.
"Phương Thành, từ trước đến giờ cậu có đắc tội với ai không?"
Phương Thành nhìn mông lung, miệng phả ra một ngụm khói trắng xóa. Anh lười biếng nói:
"Đội trưởng, anh đừng tào lao bí đao nữa? Công việc của em chính là đắc tội với người khác rồi. Bộ anh nghĩ em đang làm ngành du lịch hả? bắt anh vô đây chắc anh vui?"
Tiếu Vạn Xuyên trừng mắt nhìn cậu ta, lớn tiếng nói:
"Lúc anh nói cậu không thể nghiêm túc một chút hả? Cái tánh của cậu có ngày cũng gây chuyện. Lần này cấp trên cách chức coi như là một bài học cho cậu. Không lâu đâu, người trong cục sẽ gọi cậu về. Cậu lo mà bỏ cái thói đó đi, cái gì tốt không học, cái xấu thì nhiễm nhanh lắm..."
Phương Thành chỉ mỉm cười giả điếc trước mấy câu lải nhải của Tiếu Vạn Xuyên. Những lời đó anh nghe đến chai tai rồi. Cơ mà đây là lần cuối, thôi thì cứ để anh ấy lải nhải cho đã đi. Thấy đội trưởng Tiếu ngừng “phát biểu”, Phương Thành bỏ chân xuống, cười hỏi:
"Đội trưởng, anh giúp em việc này đi?"
"Cái gì?"
Hai tay Phương Thành cầm một điếu thuốc đưa đến miệng đội trưởng Tiếu, ân cần giúp anh châm lửa, nịnh nọt nói:
"Trình độ học vấn của Đại đội trưởng rất cao thâm, giúp tiểu đệ viết tờ đơn từ chức đi!"
"Cậu nói cái gì?" Tiếu Vạn Xuyên sửng sốt. Khi anh hiểu ra ý Phương Thành, anh lập tức vỗ bàn nhảy dựng lên: "Chút chuyện vặt ấy đã khiến cậu xấu hổ bỏ cuộc, cậu có xứng làm một thằng đàn ông không, có xứng làm quân nhân không hả? Không nghĩ thì thôi, nghĩ tới là muốn điên. Mẹ nó tôi không cho phép!"
Phương Thành giữ chặt tay Tiếu Vạn Xuyên, bộ dạng chẳng mấy nghiêm túc cất giọng than thở.
"Đội trưởng, anh đừng nóng. Nhìn coi, tay đau lắm phải không? Quả thật như anh nghĩ đó, em bị cắt chức, mất mặt dã man. Thôi thì để em từ chức hẳn đi, ai nói cũng không suy chuyển được. Có như thế em mới cảm thấy bản thân… trâu vãi ra."
"Trẻ trâu thì có. Cái gì mà xấu hổ với chả xấu beo? Cậu nói thử xem, ngoại trừ làm ở cục này, cậu còn có thể làm cái quần què gì nữa?"
"Nhiều lắm chứ. Em còn chưa phô hết khả năng ra thôi. Nếu không xin việc được, cùng lắm em bán thân cho một phú bà nào đó, tha hồ làm ‘kĩ sư địa chất’*, đỡ phải phấn đấu ..." Nói nhảm một lúc, Phương Thành không thể làm lơ ánh mắt sắc lẻm của đội trưởng Tiếu. Anh thở dài, miệng cười méo xệch: "Đội trưởng, đừng cố nữa. Chuyện này… kết thúc rồi..."
*Kĩ sư địa chất: ý nói đào mỏ.
Tiếu Vạn Xuyên nhìn đăm đăm Phương Thành một lúc. Anh không nói gì nữa. Anh lấy tay đẩy Phương Thành ra rồi ngồi xuống, cầm bút máy lên nhưng mãi không viết được dù chỉ một chữ. Anh bất đắc dĩ vẫy tay ra hiệu với Phương Thành.
"Cậu về trước đi. Chuyện còn lại để tôi xử lý..."
Phương Thành bước ra văn phòng, lia mắt ngắm Tổng cục một lượt. Ngoài sân, những chiếc xe cảnh sát đứng dàn hàng, đồng nghiệp của anh đang bận rộn với công việc. Anh nhìn chiếc huy hiệu cảnh sát được ánh chiều tà phủ một lớp nắng rực rỡ. Đột nhiên, anh nâng tay che kín hai mắt, miệng mắng mà lòng quặng lại.
"Đờ mờ! Ánh mặt trời chói mắt quá!"
--- ------ ------ ------ -------
Nghe tiếng cửa mở, Kiều Kiều vội vàng từ trong phòng chạy ra. Bé thấy Phương Thành xách túi to túi nhỏ bước vào.
"Bé con, hôm nay em ráng hầu hạ anh cho tốt đó. Xem anh mua cho bé cái gì nè..."
Nói xong, anh vứt hết túi giấy, nhét mấy con barbie xinh đẹp vào lòng Kiều Kiều. Sau đó, anh mở một hộp cứng được bọc giấy thắt nơ rất sang và lấy ra một bộ váy liền áo màu lục nhạt đưa cho Kiều Kiều, miệng hét to: "Kiều Nhi, mặc vào cho anh Thành xem cái nào..."
Không chờ Kiều Kiều nói gì cả, Phương Thành lần lượt mở những hộp khác và lấy từng bộ quần áo nhét vào lòng Kiều Kiều, miệng liếng thoắng đòi Kiều Kiều mặc. Bộ dạng y chang bọn nhà giàu mới nổi. Kiều Kiều đặt mọi thứ lên bàn, nghi ngờ nhìn Phương Thành. Bé thử hỏi:
"Anh Thành, anh không sao đấy chứ?"
"Không có gì. Anh thì có chuyện gì cơ chứ? Hôm nay anh đang vui. Kiều Nhi, chút nữa anh muốn uống hai chén với anh em. Em đều nhận mấy thứ này cả rồi. Đừng có xen vào hai anh đấy!"
Kiều Kiều bĩu môi, bất mãn nói:
"Ai thèm mấy cái này của anh. Hừ!"
Phương Thành nắm lấy sợi dây màu đen Kiều Kiều đang đeo trên cổ. Sợi dây đó móc một hòn đá nhỏ màu trắng.
"Ừ, em không thèm. Em chỉ biết thèm cái ông anh hũ nút của em thôi. Anh em cho em cục đá em cũng nâng niu như vật quý hiếm ấy..."
"Ai cần anh quan tâm!" Kiều Kiều giật lấy hòn đá. Đó là hòn đá Kiều Mặc đưa cho bé khi hai anh em đi dạo trên bờ biển hồi nhỏ.
Nhìn bộ dạng như nâng niu bảo vật của bé, Phương Thành bất đắc dĩ cười một cái. Anh lắc lắc đầu.
"Mau thay váy đi. Chút nữa anh hai em về lòe mắt anh ấy chơi!"
"Không thích, em phải đi nấu cơm. Anh em sắp về rồi..."
Nói xong, Kiều Kiều xoay người đi vào phòng bếp. Phương Thành kè kè theo đuôi, cầm váy múa mây.
"Không sao đâu. Bẩn thì anh mua cho em mấy bộ nữa. Anh Thành không thiếu tiền..."
"Đừng quậy nữa. Em đang bận..."
"Ai đem mấy cái này tới nhà mình vậy?"
Hai người đang nhốn nháo ở phòng bếp, một tiếng gầm giận dữ vang lên trong phòng khách. Kiều Kiều vui vẻ chạy ra ngoài.
"Anh hai về rồi. Anh..."
Kiều Mặc bóp chặt một con búp bê barbie. Mặt anh tái mét nhìn đồ đạc trên bàn. Ông ta lại tới đây sao?
"Đại ca, anh về rồi đấy hả..." Phương Thành cười cười đi theo. Thấy bộ dạng căm hận của Kiều Mặc, anh hơi chột dạ, nói: "Mấy cái này là em mua. Dù sao em cũng ăn chực ở nhờ mà, ha ha..."
Kiều Mặc thấy Phương Thành, sắc mặt anh thoáng dịu xuống. Áp lực đè nặng khiến anh sắp phát điên. Mỗi ngày anh đều chìm trong những suy nghĩ hoài nghi và âu sầu. Tất cả những nghĩ suy ấy đều được anh nén dưới đáy lòng, không thể nói với ai, anh cũng chẳng muốn chia sẻ với bất kì người nào cả. Sự sầu lo đọng lại ấy cuồn cuộn trong lòng anh, đôi lúc lại lên men sôi sùng sục. Anh ngã người trên sô pha, vẫy vẫy tay gọi em gái. Kiều Kiều vội vàng chạy tới ngoan ngoãn òa vào lòng anh. Kiều Mặc rã rời tựa vào bé. Mệt mỏi quá!
Phương Thành không quấy rầy hai người. Anh “tốt bụng” chuẩn bị cơm chiều, tiện thể lấy hai li rượu đặt trên bàn. Hôm nay anh muốn tìm người uống rượu. Nghẹn cả ngày rồi, phải uống cho đã cơn thèm. Chưa ăn miếng nào, anh chàng đã rọt một ly bia tu ừng ực. Phương Thành quệt miệng, sau đó lại rót một li rượu khác.
"Đại ca, em biết gần đây anh không thoải mái. Hai chúng ta cùng nhau cạn li đi. Kiều Nhi, hôm nay em đừng quản hai anh đó."
Kiều Mặc không nói gì cả, lấy chai rượu rót đầy li. Kiều Kiều rầu rĩ ngồi trong lòng anh. bé không ngăn cản anh. Bé nhận ra anh đang bị áp lực đè nặng. Chẳng phải người ta thường nói là “mượn rượu tiêu sầu” sao? Nếu uống rượu giúp anh hai giảm bớt suy nghĩ hành hạ trong đầu thì anh cứ uống một chút đi. Uống nhiều cũng được, nhưng lòng bé sẽ đau lắm.
Hai người không ăn, chỉ biết thi nhau rót rượu. Phương Thành vốn dĩ là kẻ nói nhiều, uống rượu vào lại càng nói luyên thuyên. Trước đây anh em ngồi uống với nhau, anh và Xuyên Quân tranh nhau nói… sảng, người khác không có cơ hội chen vào dù chỉ một câu. Nhưng hôm nay, anh im lặng kì lạ. Có lẽ là vì không có ai tranh nói với anh, cũng có lẽ anh đang chịu một nỗi buồn lớn.
Kiều Mặc uống nhiều đến nỗi ánh mắt đỏ lên. Nhìn Phương Thành đang uống rượu giải sầu, trong lòng dấy lên cơn chua sót khó tả. Dù cậu ấy không nói, bản thân anh biết rõ đã có chuyện không hay xảy ra. Anh cúi đầu nhìn cô bé đang ngoan ngoãn ăn cơm trong lòng mình. Tất cả đều do anh chấp nhất với em ấy. Nếu buông tay, mọi chuyện sẽ tốt hơn. Trong lòng người khác, đây là một việc cực kì đơn giản. Buông tay một người, buông tay một việc gì đó, buông tay một mối tình duyên, thậm chí buông tay một phong cách sống quen thuộc, những người xung quanh anh đều có thể dễ dàng làm tất cả. Nhưng vì sao bản thân anh lại làm không được? Mỗi lần nhớ đến điều đó, anh thấy khó thở vô cùng, thế thì còn nghĩ gì cho nên hồn nữa chứ? Tình thương của cha ư?
Cha ruột của bé luôn dùng hết mọi cách để cướp bé từ tay anh. Có lẽ, đây là đặc điểm duy nhất ông ta giống anh. Nhưng anh chỉ là người bình thường, trước mặt người đàn ông đó anh như một tên yếu hèn, không hề có thủ đoạn gì cả. Cách duy nhất anh có thể thực hiện đó là nắm chặt không buông tay. Nhưng anh không muốn chuyện của bản thân liên lụy đến người khác. Anh là một người độc lập, không muốn nợ bất cứ ai. Nhưng anh em thân thiết liên tiếp dính đến rắc rối cũng vì tính ích kỷ của anh.
"Có chuyện gì vậy, Phương Thành?" Cuối cùng anh vẫn buông câu hỏi ra khỏi miệng. Không quan tâm không có nghĩa là không xảy ra, không có nghĩa là áp lực trong lòng sẽ giảm bớt.
Phương Thành cười ha ha. Anh nhìn Kiều Mặc qua lớp thủy tinh của chai rượu. Miệng hùng hùng hổ hổ nói: "Đại ca, hôm nay em vừa làm một việc rất đặc biệt... Em từ chức rồi. Bọn con ông cháu cha kia dám cắt chức em, lão gia éo hầu hạ bọn chúng nữa."
Kiều Mặc không biết Phương Thành gặp chuyện quái gì. Mới đầu anh tưởng do tính cách cậu ta quá thẳng, lại cứng đầu cứng cổ nên đắc tội người không nên đụng vào. Nhưng bây giờ, Kiều Mặc hơi ngờ ngợ rằng chuyện của Phương Thành dính dáng đến người đó.
"Em mặc kệ tất cả. Mệt rồi. Em không quen nhìn sắc mặt của bọn họ nữa. Mỗi ngày trôi qua đều thấy tay mình bẩn thỉu quá..."
Nghe vậy, Kiều Kiều ngẩng đầu lên nhìn tay anh ta. Sau đó, bé ngồi dậy rồi chạy vào phòng vệ sinh. Một lát sau bé chạy ra đưa cho Phương Thành một cái khăn mặt sũng nước.
"Anh Thành. Lau tay đi!"
Phương Thành sửng sốt, đột nhiên chỉ tay vào mặt Kiều Kiều cười như thằng dở.
"Đại ca, con bé này ngốc chết luôn..."
"Anh hai, anh ấy cười em..."
Kiều Mặc ôm cô nhóc đang buồn bực vào lòng. Anh thân thiết hôn mặt bé. Bé cưng của anh đáng yêu như vậy đấy! Cơ mà bé cưng đáng yêu của anh đã bao lâu rồi không làm nũng với anh nhỉ? Em ấy không nở một nụ cười vui vẻ, mỗi ngày chỉ chăm chăm xem sắc mặt anh, an ủi cảm xúc xáo trộn trong lòng anh. Chẳng lẽ sau này cứ như thế sao? Sự sầu lo khủng hoảng của anh khiến bé cũng âu sầu theo. Rốt cuộc bản thân anh chẳng thể nào cho bé một cuộc sống ấm cúng thoải mái như anh đã nghĩ.
Kiều Mặc không nói gì trước nụ cười chòng ghẹo của Phương Thành. Nếu là trước đây anh chắc chắn sẽ không cho phép người khác chê cười Kiều Kiều. Trước đây ư? Thật ra cũng chẳng lâu lắm, nhưng trong một quãng thời gian ngắn ngủi, tất cả đã thay đổi. Vì anh mà mọi người phải hứng chịu những thứ nhẽ ra họ không bao giờ đối mặt. Có lẽ điều đó sẽ hủy hoại tương lai của bọn họ nữa.
"Đúng rồi, đại ca, gần đây anh có gặp Xuyên Quân không?" Thấy Kiều Mặc không quát anh, Kiều Kiều cũng không tức giận nói anh "Đáng ghét", Phương Thành hơi chán chường nói sang chuyện khác.
"Chùy Tử bị giết, có người làm chứng bảo rằng là do Xuyên Quân gây ra. Bây giờ cảnh sát đang truy nã cậu ta. Lần này cậu vào tù thật rồi. Xong đời cậu ta thật rồi. Nhưng em thấy chuyện này thật kì lạ. Khả năng đánh đấm của Xuyên Quân cũng chỉ đủ để hù dọa mấy đứa con nít. Nếu chém chết Chùy Tử thì hơi hư cấu chăng..."
Kiều Mặc lặng thinh. Anh cũng không biết nên nói gì. Thời gian lặng lẽ trôi qua. Anh vẫn im lặng, còn Phương Thành say khướt nói luyên thuyên. Phương Thành uống rất nhiều. Anh say bí tỉ ngã vật ra sô pha. Sau khi dỗ Kiều Kiều ngủ, Kiều Mặc ngồi hút thuốc trong phòng khách. Trong màn đêm, đầu mẩu thuốc sáng lùng bùng. Trên sô pha, Phương Thành mê man nói anh đầu thật đau. Lòng anh lại trĩu xuống vì một áp lực mới toanh. Lúc đi bộ đội, Phương Thành nói về lý tưởng của cậu ấy. Không chỉ một lần! Cậu muốn trở thành một cảnh sát nhân dân, trừ bạo cho mọi người, dũng cảm thi hành pháp luật. Mỗi lần nói mấy câu đó, mọi người đều cười cậu. Nhưng anh nhớ rất rõ cái ngày cậu mặc đồng phục cảnh sát, cậu đã cười sung sướng đến mức nào. Đó là ước mơ của cậu ấy.
Có ước mơ là một chuyện. Nhưng để thực hiện ước mơ của bản thân, quả thật là một việc không dễ dàng chút nào...
"Loảng xoảng!" Một tiếng ồn ào vang lên. Cửa sổ mở toang vì cơn gió lớn. Không biết từ khi nào, gió đã nổi lên thật mạnh, cuốn theo mùi biển mằn mặn mà tanh lờm. Lạnh lẽo khủng khiếp. Kiều Kiều bừng tỉnh bởi tiếng động lớn. Theo thói quen, bé định trốn vào lòng anh trai, nhưng bé phát hiện bên cạnh mình không có ai cả. Bé sợ hãi bật đèn ngủ. Mưa tạt vào cửa sổ ướt mem một góc phòng. Bé đứng dậy định đóng cửa sổ lại. Bỗng nhiên một tia chớp rạch ngang bầu trời, khiến cả mảnh sân sáng lóa. Gió giật mạnh, mưa to như trút. Một bóng hình cao lớn đi trong mưa, tấm lưng cong cong. Anh đi rất chậm, cũng không định tránh cơn mưa lớn. Đứng bên cửa sổ, cô bé phát hoảng. Bé không quan tâm mình đang đi chân không, vội vã chạy ra ngoài...
Nghe tiếng sấm, ông Bảy cũng tỉnh giấc. Nhớ đến mấy bồn hoa quý còn đặt ngoài sân, ông lão lấy ô mở cửa ra ngoài. Giữa màn đêm, ông lão bất ngờ nhìn thấy một bóng người bị mưa xối đến ướt nhẹp...
Truyện khác cùng thể loại
220 chương
167 chương
58 chương
15 chương
15 chương
68 chương