Kiều Mặc Ngày Ấy

Chương 43 : Kiên Trì

Kiều Kiều dựa vào một gốc cây, hai tay nắm chặt túi tiền, cúi đầu không nói một tiếng. Phương Thành đứng một bên, một tay sờ cằm như suy tính điều gì, nhưng trong lòng lại không áp chế được tò mò cùng lo lắng. Phương Thành đụng Kiều Kiều một chút, nhiều chuyện hỏi: “Kiều nhi, người vừa rồi là ai thế?” “Ai…” Kiều Kiều xoay đầu nhìn chỗ khác, không muốn quan tâm đến Phương Thành, hiện giờ bé cảm thấy rất uất ức đấy. “A…” Phương Thành vui vẻ, cô nhóc kia lại giở tính tình rồi. Anh ngồi xổm xuống, xoay đầu xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều. “Khóc?” “Anh mới khóc ấy!” Kiều Kiều thở phì phì, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Bé không khóc nhưng nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, chỉ kém một chút nữa là rơi xuống. Phương Thành thở dài, ngồi xuống dựa lưng vào gốc cây, cánh tay duỗi ra đem cô bé bướng bỉnh này ôm vào lòng. Rồi anh ngẩng đầu theo những khe hở của lá cây nhìn bầu trời trên cao. Gió thổi qua, lá cây theo đó lay động, ánh sáng có chút chói mắt. Anh rất ít khi cảm khái này nọ, lại càng không buồn phiền nhưng vui vẻ của anh em, anh cũng sẽ vui vẻ, sẽ vì họ tổn thương mà buồn phiền. Anh không nói rõ được vì sao, cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân, anh chỉ nghĩ muốn bảo vệ giúp họ phần tình cảm khó có được này. “Kiều nhi, có phải anh hai em đã nói với em cái gì không? Người đến hôm nay là người trước kia em đã gặp qua sao? Người đó là…” Anh cẩn thận nói chuyện, mang theo một chút thăm dò, một chút do dự. “Em không thích người đó, em cũng đã nói như vậy với anh hai rồi, nhưng vì sao... Hay là anh hai muốn đuổi em đi. Ngày hôm qua anh hai cũng thế này. Trước kia anh hai sẽ không bao giờ đuổi em, nhưng bây giờ anh hai lại đuổi em ra ngoài, còn rống lên với em. Anh Thành, anh nói xem có phải anh hai không cần em nữa? Muốn quăng em cho người kia?” Uất ức và sợ hãi trong lòng rốt cuộc cũng khiến bé khóc ra. Phương Thành nghe bé khóc kể, trong lòng lộp bộp một chút. Linh cảm của anh mãnh liệt nổi lên, người đó không phải thật là…? Bàn tay lung tung xoa nhẹ mái tóc của bé, cốc vào cái đầu nhỏ của bé “dạy dỗ” nói: “Em đang nói ngốc cái gì thế? Anh hai em có thể không cần bất cứ điều gì nhưng không thể không cần em, có biết không hả?” “Vậy sao anh hai lại tránh em? Em cũng đã nói mình không cần ba ba mà…” Phương Thành nghe được hai chữ mấu chốt kia, lập tức cầm lấy tay Kiều Kiều, bật thốt: “Em nói cái gì? Người nọ thật sự là ba ba em?” “Không phải, không phải, ông ta mới là ba ba của anh đấy!” Lời này nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên, Phương Thành bĩu môi, có chút buồn cười nói tiếp: “Được rồi, không phải ba ba của em, em chỉ có anh hai thôi!” Vừa nói xong cũng thấy không thích hợp. Cô nhóc này làm sao có thể biết việc này? Kiều Mặc tuyệt đối sẽ không chủ động nói với cô bé! Trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu việc thế! Kiều Kiều nâng mu bàn tay lên, hung hăng lau nước mắt trên mặt: “Vốn dĩ sự thật chính là như vậy mà!” “Kiều nhi, người kia làm cách nào mà có thể tìm được tới cửa vậy? Còn nữa, sao em biết người đó chính là…” “Ông ta không phải!” Kiều Kiều tức giận đứng lên, nâng tay nắm lấy cổ Phương Thành hô to, cũng đánh gãy câu hỏi của anh. “Được được được, không phải thì không phải… Kiều nhi, đừng động, cẩn thận miệng vết thương lại vỡ ra…” Phương Thành vội vàng một bên trấn an cô bé, một bên cầm lấy hai tay không chút sức lực nào của bé trên cổ anh xuống, ôm bé vào lòng, lời nói chân thành: “Kiều nhi, em nói thật cho anh biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Kiều Kiều khụt khịt mũi, thấp giọng nói: “Em cũng không biết. Kỳ thật, một đoạn thời gian trước người nọ thường xuyên trước cửa trường học lôi kéo em hỏi này nọ. Hôm qua ông ta lại tới nhà, anh hai lập tức đuổi em đến nhà ông Bảy. Lúc về nhà, anh hai lại hỏi em rất nhiều vấn đề kỳ quái, em liền đoán được. Anh hai cũng hỏi em có muốn ba ba không, em cũng nói là không cần, nhưng hôm nay anh hai vẫn đuổi em đi…” Phương Thành đặt tay lên bả vai nhỏ nhắn của Kiều Kiều, giống như an ủi nhưng cũng giống như thương cảm nói: “Anh hai em chỉ là đang sợ hãi em bị người khác cướp mất…” “Em còn sợ anh hai không cần em mà!” “Ha ha…” Phương Thành nhìn tính tình trẻ con của Kiều Kiều, buồn cười lắc đầu. Anh thở dài nhẹ nhõm, dùng sức ôm bé vào lòng, nhìn chằm chằm đôi mắt to hồng hồng của bé, thật trịnh trọng, nghiêm túc nói: “Kiều Kiều, tâm tư của anh hai em rất nặng, anh ấy lo lắng rất nhiều chuyện, cũng… Thật sự sẽ rất khó khăn nếu không có em chống đỡ cho anh ấy, em biết không?” Cô bé gật gật đầu, hai tay Phương thành ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, làm cho cô bé nhìn mình: “Anh hai em tuyệt đối sẽ không thể không cần em, hôm nay anh ấy cũng không phải muốn đuổi em mà là sợ hãi. Anh ấy sợ hãi em sẽ bị người kia cướp đi, hiểu không?” Nghe vậy cô bé vội vàng giơ tay lên cam đoan: “Em sẽ không đi theo ông ta!” Phương Thành cười khổ lắc đầu: “Kiều Kiều, em còn nhỏ. Em không hiểu được xã hội này phức tạp thế nào. Đôi khi có một số việc cũng không phải do chúng ta quyết định được. Nếu… Anh nói nếu, nếu như có một ngày em với anh hai em…” Cô bé mở lớn đôi mắt đẹp hồng hồng như con thỏ, trong suốt, vô tội, căng thẳng nhìn theo anh, khiến lời nói của anh bị kẹt lại trong cổ họng, rốt cuộc cũng không nói nên lời. “Quên đi, không nói nữa.” Kiều Kiều giữ chặt tay anh, không nghe lời, không buông tha anh, tiếp tục truy vấn: “Anh nói nếu em và anh hai cái gì?” “Không có gì!” Phương Thành cười xoa xoa mái tóc của bé, quyết tâm che giấu để bé không lo lắng. Anh đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, đưa tay về phía Kiều Kiều: “Đi thôi, Kiều nhi, chúng ta đi xem anh hai em có đuổi người kia đi không!” “Được ạ!” Kiều Mặc ngồi dưới đất, cúi đầu rầu rĩ hút thuốc, bên cạnh quăng đầy mẩu thuốt lá đã hút xong. Trong phòng thật tối, khói thuốc tràn ngập, trong không khí cũng mang một luồng áp lực khiến người khác khó chịu. Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một cái đầu nhỏ dò xét nhìn vào. Nhưng còn chưa thích ứng được bóng tối trong phòng lại bị khói thuốc làm cho gay mũi, ho khụ khụ cả lên. “Bé cưng…” Thanh âm Kiều Mặc có chút khàn khàn, lộ ra mỏi mệt vô cùng. Không đợi anh đứng lên, bé cưng cũng đã nhào vào lòng anh, sau lưng bị đụng vào sô pha, đau đớn khiến anh tỉnh táo hất nhiều. Một tay anh ôm lấy bé cưng trong lòng, một tay lại nâng điếu thuốc lên cao để phòng ngừa làm bỏng đến bé cưng của mình. Kiều Kiều trừng đôi mắt to không chớp nhìn Kiều Mặc, dường như muốn từ trên gương mặt tuấn tú, kiên nghị của anh phát hiện ra cái gì. “Bé cưng, anh hai sẽ không hút thuốc nữa…” Vẻ mặt Kiều Mặc giãn ra một chút, muốn đem điếu thuốc trên tay dập tắt lại bị Kiều Kiều giữ chặt lại, nhỏ giọng nói: “Anh hai, nếu anh không vui thì cứ hút một điếu đi…” Kiều Mặc cười bất đắc dĩ, vẫn đem điếu thuốc dập tắt. Kiều Kiều hé miệng mấp máy, đem ấn Kiều Mặc ngồi trên sô pha: “Anh hai, anh cứ nghỉ ngơi trước đi, em đi nấu cơm.” “Tay em còn chưa tốt lên, để anh hai làm đi…” “Không cần đâu!” Kiều Kiều không để ý phản đối của anh, đứng lên, chạy đến cửa sổ, đem cửa sổ mở ra, gió nhẹ mang theo mùi hoa Sơn Chi thổi vào khiến căn phòng nhở nên thoáng đãng khoan khoái hơn nhiều. Thái đồ ăn, nấu đồ ăn, ở trong phòng bếp thanh âm đinh đinh vang ra thể hiện bé đã đem mọi thứ giải quyết rất tốt. Kiều Mặc dựa vào sô phá, ánh mắt di động theo bóng dáng bé. Bỗng nhiên anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Anh nghĩ cứ nghe tiếng vang không dễ nghe lắm từ phòng bếp truyền ra, cảm thụ hơi thở của bé cưng, cứ như vậy ngủ đi, nhưng anh lại không dám nhắm mắt lại. Anh sợ, sợ tất cả những gì anh có bây giờ sẽ biến mất, bé cưng không thấy, chỉ còn lại bóng tối bao trùm lấy anh. Kiều Kiều bưng đồ ăn đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Một người đàn ông trẻ tuổi mang theo vẻ mặt mỏi mệt dựa vào sô pha, ánh mắt hoảng hốt vẫn luôn nhìn về phía mình. Kiều Kiều vội vàng buông gì đó trong tay xuống, ngồi bên cạnh anh, vươn tay nhỏ bé đặt lên trán anh sờ sờ. “Anh hai, anh bị sao vậy? Anh cảm thấy không thoải mái chỗ nào sao?” Bàn tay nhỏ bé của bé bị bàn tay to của anh bao lại, nhìn thật khăn khít thân mật, đồng thời tiếng nói khàn khàn của anh lại vang bên tai bé. “Bé cưng, để anh hai ôm em một lúc…” Chiếc xe Bentley chậm rãi chạy trên đường, một chiếc xe cảnh sát gào thét chạy vụt qua. Tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe cảnh sát đã hoàn toàn chặn trước mặt xe Bentley. Một người mặt trang phục cảnh sát nhanh nhẹn từ trên xe nhảy xuống, vẻ mặt giận dữ đến gần chiếc xe Bentley kia, lạnh lùng quát một tiếng: “Đem giấy tờ lấy ra đây!” Lái xe Tiểu Lý khinh miệt liếc mắt, nghiêm túc đánh giá vị cảnh sát trẻ tuổi này, lười biếng nói một câu: “Đồng chí đang vượt quyền đấy, tôi không nghe nói đến chuyện hình cảnh còn có thể kiêm luôn chức giao cảnh* a! (*giao cảnh: cảnh sát giao thông) “Con mẹ nó, ông đang vui!” Phương Thành lạnh lùng liếc gã một cái, hướng về người đàn ông trung niên đang ngồi sau, không kiên nhẫn gương cằm lên: “Cho xe ngừng lại ven đường, xuống xe!” “Đồng chí sao lại không biết phân rõ phải trái như vậy, tôi có thể đến cục cảnh sát khiếu nại cậu…” “Đi đi a, ông đây đang buồn đến hốt hoảng, muốn tìm chút việc vui nào đó nhưng còn chưa tìm được đâu!” Vị cảnh sát trẻ tuổi thản nhiên cảm khái, bộc lộ vẻ mặt “hung ác”. “Cậu … Cậu… Tôi thấy cậu không phải cảnh sát, là lưu manh thì đúng hơn…” “Được rồi, Tiểu Lý, cậu ngừng xe bên đường đi!” Người đàn ông kia đánh gãy lời nói của lái xe, xuống xe, bước đến bên cạnh vị cảnh sát, thân thiện vươn tay phải ra: “Xin chào, cậu là bạn bè của Kiều Mặc phải không? Tôi là Cổ…” “Tôi không cần biết ông là ai! Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, ngôi nhà kia không chào đón ông, hơn nữa Kiều Kiều cũng càng không thích ông!” Phương Thành mắt lạnh xem xét Cổ Bách Lâm, thái độ bài xích mãnh liệt. Sau khi đưa Kiều Kiều trở về, Phương Thành không vào nhà cùng bé bởi anh biết bây giờ Kiều Mặc cần bé nhất mà không phải anh, anh cũng không muốn quấy rầy thời gian ở chung của bọn họ. Thậm chí anh loáng thoáng cảm nhận được những ngày ấm áp tốt đẹp này đang dần đi xa, anh không có khả năng mặt dày tiếp tục chen chúc vào không gian hiếm lắm mới có được này… Nghe được câu sau cùng, ánh mắt Cổ Bách Lâm ảm đạm, ông ta miễn cưỡng cười, do dự nhưng vẫn mở miệng nói: “Tôi là cha của con bé, nhưng chưa từng chăm sóc bé một lần, hiện tại bé oán hận tôi cũng là điều hiển nhiên!” “Oán hận?” Phương Thành lạnh lùng cười: “Kiều nhi nhà chúng tôi chưa từng oán hận người nào cả, chúc mừng ông là người đầu tiên. Chỉ là tôi muốn nhắc nhở ông một chút, Kiều nhi sẽ không vì chuyện mười hai năm trước ông đem bé bỏ dưới trời đầy tuyết mà oán hận ông, bé chỉ chán ghét một loại người, cũng là loại người chọc đến Kiều Mặc!” Tươi cười ôn hòa trên mặt Cổ Bách Lâm thành công bị “ác ngôn ác ngữ” của Phương Thành đánh tan, nhưng ông vẫn muốn giải thích với Phương Thành, tuy rằng Phương Thành cũng không thể thay Kiều Kiều quyết định chuyện đi hay ở. “Tôi không có đem bé vứt bỏ, tôi chỉ là không biết đến sự tồn tại của bé!” Phương Thành cố chấp không phân rõ phải trái phản bác: “Vậy hiện tại làm sao ngươi biết được a?” “…” Đối với sự lãnh liệt của Phương Thành, Cổ Bách Lâm có chút không biết nói gì, ông thở dài một hơi, giống như hối hận nói: “Tôi chỉ muốn bồi thường cho con bé, nghĩ rằng từ nay về sau sẽ trở thành người cha tốt của con bé. Cậu cũng thấy đấy, cuộc sống hiện tại của con bé cũng không được tốt…” “Không tốt? Ông đã hỏi qua bé chưa? Ông có hỏi một chút cuộc sống của bé với Kiều Mặc tốt không? Bồi thường bé? Ông lấy gì bồi thường? Tiền? Đúng, bọn họ nghèo nhưng ông không nhìn thấy được Kiều Mặc đối với bé như thế nào? Anh ta hận không thể đem hết tâm can ra đối tốt với bé. Ông có biết khi nào Kiều Mặc bắt đầu chăm sóc Kiều Kiều không, mười hai tuổi! Giống như tuổi Kiều Kiều bây giờ vậy, ông xem những đứa trẻ mười hai tuổi hiện giờ đang làm gì, và khi đó Kiều Mặc đã làm gì?? Nếu như khi đó Kiều Mặc không nhận “con gái” của ông, một cái là chăm sóc đến mười năm, không có anh ta, Kiều Kiều đã sớm bị đông chết ở đầu đường. Trước kia ông không cần con gái! Hiện tại lại muốn đến nhận con gái, ông nói xem làm sao người khác có thể chấp nhận được?” Phương Thành hướng về phía Cổ Bách Lâm rống giận, ánh mắt anh có chút phiếm hồng. Nhiều năm như vậy, Kiều Mặc vất vả anh đều nhìn thấy, nếu Kiều Kiều thật sự bị mang đi, anh không biết Kiều Mặc sẽ tiếp tục sống như thế nào, mà bản thân Kiều Mặc cũng càng không biết. Cổ Bách Lâm lẳng lặng nghe Phương Thành rống giận, trên gương mặt trắng nhợt không có nhiều gợn sóng lắm. Những điều đó ông đều biết, nhưng như vậy thì sao? Ông chính là cha của đứa nhỏ. Nếu trời đã cho ông tìm lại được con gái mình thì làm sao ông lại có thể tiếp tục làm như không nhìn thấy, huống chi ông luôn khát vọng có một đứa con gái như vậy.