Kiều Mặc Ngày Ấy

Chương 22 : Đêm Giao Thừa

Kiều Kiều ngồi bó gối ở trên sô pha, thở dài than thở: "Anh hai sao vẫn chưa về vậy nhỉ?" A Nại nhớ tới chai rượu ngon mà mình cất giấu, liền ba chân bốn cẳng chạy về nhà lấy rượu, còn Lí Ương ngồi ở bên cạnh nhìn cô nhóc Kiều Kiều đang ngồi lẩm bẩm một mình liền thấy buồn cười, dù rằng lúc này trong lòng cô bé đang mong ngóng một bóng hình khác nhưng anh vẫn cảm thấy thời khắc này thật hạnh phúc vì chỉ có hai người bọn họ.Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái cô nhóc ngày nào giờ đã trưởng thành, ngày càng xinh đẹp, cũng ngày càng đáng yêu, có đôi lúc nhìn vào đôi mắt to tròn mê người ấy anh thực sự không tưởng tượng ra được người cha người mẹ phải như thế nào mới có thể sinh ra cô con gái đáng yêu như vậy, và tại sao họ lại có thể bỏ rơi một cô gái như thế. Mười hai năm trước, cũng là thời điểm anh nhìn thấy bé gần như hấp hối bị bỏ rơi trên nền tuyết lạnh giá, lúc đấy anh nhìn thấy anh chỉ cảm thấy bé thật đáng thương vậy mà Kiều Mặc chỉ nhìn thoáng qua đã đem bé bế lên, khi đó Kiều Mặc cũng mới chỉ có 12 tuổi, bằng tuổi với Kiều Kiều của hiện tại. Ngày đó là ngày mà người cha nát rượu đê tiện của Kiều Mặc đã đánh anh nhưng hôm đó anh đã không cắn răng chịu đựng giống với mọi lần trước đó mà anh vẫn làm, mà anh đã trừng đôi mắt đỏ au của mình lên, tay vung chiếc dao thái thịt về phía đầu cha anh, may mắn là người cha nát rượu tránh được mới không bị chém chết nhưng lại bị mất một cái tai, ngày đó là ngày mà cha của Kiều Mặc ý thức được, Kiều Mặc sẽ không bao giờ còn là đứa nhỏ Kiều Mặc bị ông đánh chửi ngày xưa, ánh mắt hung bạo của Kiều Mặc đã in sâu vào đầu ông, làm ông thường nửa đêm tỉnh dậy trong tình trạng mồ hôi lạnh đầm đìa. Anh thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của Kiều Mặc lúc bấy giờ, rõ ràng là chính mình đến miếng cơm manh áo còn chưa có lại dùng chính đôi mắt đầy vết nứt của mình để bé bé gái lên ôm vào lòng. Một cái ôm này cũng đã là mười hai năm, đứa bé ngày nào giờ cũng đã trưởng thành, trong cặp mắt to ấy giờ chỉ tràn ngập hình ảnh của Kiều Mặc, cô bé ngọt ngào gọi hai tiếng "anh hai", thân mật ôm cổ anh, nghịch ngợm hôn chiếc cằm của anh, ở trong lồng ngực anh làm nũng, từ trên khóe miệng Kiều Mặc anh thấy được nụ cười hạnh phúc, cũng thấy được ý chí ham muốn độc chiếm của Kiều Mặc. Lí Ương vươn bàn tay to ra vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Kiều Kiều, động tác này đã dần dần bị Kiều Mặc cấm: "Kiều Kiều?" Cô nhóc đang ngồi yên như không nghe thấy tiếng gọi của anh, chỉ thấy bé bĩu môi hờn giận việc Kiều Mặc về muộn. "Kiều Kiều?" Lí Ương thoáng cao giọng, lúc này Kiều Kiều mới di chuyển ánh mắt về phía anh: "anh Ương, có chuyện gì vậy?" "Có đói bụng không? Lí Ương yêu thương xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé, tâm cũng dần trở nên mềm lại. Hai tay Kiểu Kiều chống cằm lắc đầu, lắc lắc vào cái khuôn mặt nhỏ nhắn: "Anh hai như thế nào mà giờ này vẫn chưa về?" "Đừng vội, anh hai em sẽ rất nhanh trở về..." Lí Ương chỉ cảm thấy thân mình vừa động liền đem thân thể bé nhỏ của bé ở trên sô pha đặt lên đùi rồi ôm bé vào lòng, cười: "Đến đây, anh Ương kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé". Kiều Kiều bị anh ôm vào trong ngực có chút không thoải mái, từ trước tới giờ đều là Kiều Mặc ôm bé, dù là bé đã rất quen thuộc với Lí Ương nhưng vẫn cảm thấy cái ôm này thật xa lạ. Bé thoáng nhích người từ chối nhưng vòng tay kia lại chặt ních khiến bé không thể giãy được đành phải thôi, dù sao thì bé cũng rất thích anh Ương, Kiều Kiều nghiêng đầu mở to đôi mắt chứa đầy tò mò nhìn Lí Ương, "Anh Ương, sao anh lại biết nhiều chuyện vậy?" "Anh xem ở trong sách đó" Mỗi đêm anh lật quyển truyện thiếu nhi rất dày, chính là quyển Nghìn lẻ một đêm, cũng chỉ vì một cô bé có đôi mắt to tròn xinh đẹp giờ đang chăm chú nhìn anh, chỉ nhìn anh mà thôi. "À... vậy anh không biết đâu, mỗi lần anh hai kể chuyện cổ tích cho em nghe thì cái trán của anh ấy đều biến thành như thế này...." Kiều Kiều vươn đôi tay nhỏ bé sờ sờ trán Lí Ương, sau đó trên trán Lí Ương lập tức xuất hiện một chữ xuyên ( 川 ). Cô nhóc sau khi nhìn thấy thành quả của mình bèn cười to khanh khách. “Anh hai em không giống với anh Ương, anh ý không có đọc sách, cũng không kể chuyện cổ tích nhưng em liền bám lấy anh ấy đòi anh ấy kể chuyện, đòi anh ấy chơi với em...." Lí Ương miễn cưỡng nở nụ cười: "Vậy Kiều Kiều có thích đọc sách không?” "Hồi trước thì có...." Cô nhóc giống như đang nhớ tới chuyện buồn bực nào đó liền phát cáu hừ một tiếng: "Chính là hiện tại không thích nữa!" "Vì sao?" Lí Ương buồn cười nhìn bé nhưng trong lòng cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân. "Bởi vì....Anh hai!" Âm thanh của cô bé đột nhiên trở nên trong trẻo, tràn ngập vui sướng, ngay sau đó Kiều Mặc đẩy cửa mà vào, cô nhóc đang ở trên đùi Lí Ương liền cười đến mặt nở hoa, đôi tay vươn rộng đòi ôm chào đón. Kiều Mặc vừa về liền thấy Lí Ương đang ôm Kiều Kiều thì hơi sửng sốt, sau đó mặt trầm xuống, tiến đến vài bước ôm cô nhóc đang muốn lao đến vào lòng, hung hăng hôn một cái, đã thế còn trầm giọng lên án "Bé cưng, em không nhớ anh!" Ánh mắt không thèm nhìn đến Lí Ương đang xấu hổ ngồi trên sô pha một cái. Kiều Kiều bất mãn nhìn anh hai đang vu oan cho mình, bé vươn cánh tay mảnh khảnh lên ôm cổ Kiều Mặc: "Từ lúc anh hai ra khỏi nhà em đã thấy nhớ, hiện tại vẫn thấy rất nhớ!" "Vừa mới đến đã chứng kiến cảnh không đứng đắn rồi, anh nói này, bé Kiều vẫn là nên nhìn anh Xuyên Quân đi, bằng không về sau thật sự không nhìn thấy đâu...." Xuyên Quân khập khiễng tiến vào nhà, Phương Thành cười tươi như hoa đi sau mang tâm tình vui sướng khi có người gặp họa. Xuyên Quân rốt cuộc cũng đã trở lại, Kiều Mặc cũng chỉ là nói thôi, đều là anh em trong nhà cả, giao thừa cũng không thể để anh bị nhốt ở đồn công an được, vì vậy đã bảo Phương Thành giúp đỡ, nói là Xuyên QUân gọi điện báo địa điểm sòng bạc tụ tập, vài người khác đều bị tạm giữ, mà Xuyên Quân là dân cờ bạc lại thành có công chuộc tội Phương Thành cũng thay anh làm sáng tỏ, vì vậy mà đồng nghiệp vội vàng đem anh thả ra để trở về lễ mừng năm mới. "Anh...Xuyên Quân?" Nhìn cái mặt đầu heo của Xuyên Quân, Kiều Kiều quay đầu lại nhìn về phía Kiều Mặc như muốn đính chính, Kiều Mặc xem xét bộ dạng đang tức giận của Xuyên Quân bèn hừ nói: "Đừng để ý đến nó!" Tuy anh hai nói không để ý tới nhưng trong lòng Kiều Kiều vẫn thấy đau lòng, tuy rằng Xuyên Quân cả ngày chỉ biết trêu đùa bé nhưng anh vẫn là anh em của Kiều Mặc, cùng với bé có quan hệ rất thân thiết, dù cả ngày anh đều cẩu thả, mặc kệ Kiều Mặc có trừng mắt đánh anh thì anh vẫn không bỏ được tật xấu là "trêu đùa" Kiều Kiều. Tuy rằng cả ngày Kiều Kiều đều chán ghét anh nhưng hai người dù cãi nhau nhưng thật ra lại rất gần gũi. Kiều Kiều chạy về phòng ngủ tìm lọ thuốc trị thương, sau đó hướng người ngồi ở trên sô pha nói: “Anh Xuyên Quân, em giúp anh bôi thuốc" "Vẫn là Kiều Nhi nhà ta hiểu lòng anh...." Thuốc mỡ bôi vào đúng chỗ đau khiến Xuyên Quân cảm thấy mát lạnh, sau đó thoải mái xúc động nói. "Tốt cho chú!" Kiều Mặc nhấc chân không nhẹ không nặng đá anh một cái, sau đó nhanh chóng đem thuốc mỡ trong tay Kiều Kiều ném cho Phương Thành: "Phương Thành, cậu bôi thuốc cho nó!" "Tuân lệnh!" Phương Thành nhận lấy thuốc mỡ, vẻ mặt cười đầy âm hiểm khiến Xuyên Quân sợ hãi co rụt người lại, bộ dáng cho chút giống như thiếu nữ: "Cậu.. đừng quá...A" Phòng khách nhất thời tràn đầy tiếng gào thét của Xuyên Quân, kèm theo đó là âm thanh cười gian trá của Phương Thành. Kiều Mặc ôm Kiều Kiều ngồi một bên nhìn Phương Thành bắt nạt Xuyên Quân, Lí Ương thì ngồi ở một bên im lặng, không biết từ bao giờ anh trở nên không hợp với nhóm nữa, những lúc anh em ở chung một chỗ anh luôn im lặng nghe bọn họ trêu chọc cười đùa, vui cười chửi rủa, nhưng anh lại không hề có một chút hứng thú nào cả. Kiều Mặc nhìn thoáng qua Lí Ương đang im lặng, lại đem Kiều Kiều càng thêm ôm chặt trong lòng như muốn công khai chủ quyền, thản nhiên hỏi: "Sao lại không thấy A Nại?" Lí Ương vội ngẩng đầu, nhìn Kiều Mặc cùng người trong lòng anh, sau đó lại mất tự nhiên đem tầm mắt rời đi, thấp giọng trả lời: "Về nhà lấy chút rượu, hẳn là sẽ mau trở lại thôi" Vừa dứt lời, A Nại mang theo hai bình rượu kích động đẩy cửa xông vào, nhìn đến một phòng đầy người, cộc lốc cười: "Đều đã trở lại!" "A Nại, chú tới thật đúng lúc, lấy cốc lại đây, tôi giúp Xuyên Quân tiêu độc cho thật tốt, để chú ấy đỡ khỏi cả ngày chướng khí mù mịt!" Phương Thành gào lớn, động tác dưới tay cũng mạnh hơn, anh cùng Xuyên Quân giống như là mệnh không hợp nhau, cứ gặp mặt là đánh, hôm nay có cơ hội tốt như vậy Phương Thành nhất định sẽ không buông tha, làm thế nào anh cũng phải để Xuyên Quân chịu ít đau khổ mới được. "Cậu dám!" Xuyên Quân gào to muốn đứng dậy lại bị Phương Thành nhe răng cười, làm bộ như sẽ rót rượu vào vết thương của anh: "Phương Thành, ông đây sẽ không để mày yên...Kiều Nhi cứu mạng!" "Nhìn chú sợ hãi kìa" Phương Thành thoáng nhìn rồi giơ bình rượu lên miệng mình uống, rồi thở ra một cái. "Xuyên Quân, anh không thể làm việc đúng đắn à, cả ngày gây chuyện, hôm nay nếu không có anh Kiều thì không biết anh có thể trở về được không đây..." A Nại biết anh lại gây chuyện nhưng cũng không biết anh còn bị đánh thành như vậy. A Nại rất thật thà, anh biết chính mình không thông minh cho nên liền thật thà đi theo Kiều Mặc làm việc sửa xe, đối với Xuyên Quân cả ngày không làm việc đàng hoàng, Kiều mặc đều hung hăng đánh cậu ấy một trận mà anh thì chỉ có thể mỗi lần đều tận tình khuyên bảo. "A Nại, chú thật giống đàn bà, ngày nào cũng lải nhải bên tai tôi, giờ cái lỗ tai của tôi nó cũng dài hơn cả cái cột rồi đấy" Xuyên Quân đang nằm ở trên sô pha nghe A Nại lải nhải thì không kiên nhẫn cắt ngang lời của anh, A Nại chỉ còn biết lắc đầu đi vào phòng bếp. Hôm nay mọi người đều đông đủ đáng ra giờ này là ăn cơm tất cơm thì lại bị Xuyên Quân gây đủ rắc rối, đêm giao thừa năm nay cũng thật là quá " SInh động" đi. Kiều Kiều vội vàng từ trong lòng Kiều Mặc nhảy xuống đi theo sau A Nại giúp đỡ bê đồ ăn, rót rượu , đặt bánh sủi cảo còn nóng hổi lên trên bàn, chỉ trong căn phòng nho nhỏ thôi nhưng lại tràn đầy hương vị đáng nhớ, Xuyên QUân vừa đỡ eo vừa bước khập khểnh đến cạnh bàn ăn, sau đó lại cẩn thận ngồi xuống, nhưng vừa ngồi xuống liền đau đến nhe răng trợn mắt "Không được.......tôi ....tôi phải nằm xuống một lúc......" "Chú ngồi xuống cho tôi!" Kiều Mặc nhấc chân đá lên ghế, cũng tiện đá vào cái chân của Xuyên Quân làm anh đang ngồi trên ghế liền ngã xuống, sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên. " Đáng đời!" "Tôi cảm thấy đánh thế vẫn còn rất nhẹ, chú cứ vừa ra cửa thì lại ngựa quen đường cũ, giờ phải làm cho chú nhỡ thật kĩ bằng không thì đợi vết thương khỏi chú sẽ lại quên đau ngay" Phương Thành vẻ mặt xấu xa cười chế nhạo Xuyên Quân, lại nhìn thấy Xuyên Quân không còn cả đủ sức để nhấc chiếc đũa lên thì tâm tình liền trở nên vui vẻ, anh đẩy đồ ăn trước mặt hắn về trước mặt mình" Mệt à? Vậy chú cứ nghỉ ngơi một lúc......." "Cậu trả lại cho tôi, mẹ nó chứ tôi đang không vui......" Xuyên Quân nổi giận, tên này cả tối cố tình gây sự với mình giờ vẫn không để mình được yên. "Hai người có thể yên lặng một chút được không?" Nghe hai người bọn họ đấu võ mồm làm Kiều Mặc cảm tháy thực sự rắc rối, anh đưa tay kéo Kiều Kiều đang rót rượu cho mọi người về bên mình, tức giận nói" Bé cưng, không cần quan tâm bọn chúng" Cuối cùng thì cũng có thể ngồi xuống ăn cơm tất niên tử tế dù lúc nãy cả bọn còn ba hoa rồi đánh nhau, những anh em ở đây chính là như vậy. cái gì cũng không dùng lời nói, đều dùng rượu để nói thay, mọi năm vào đêm giao thừa thì Kiều Kiều cũng sẽ không cấm mọi người uống rượu, các anh em cũng đều uống hết sức mình nhưng Kiều Mặc đã lên tiếng, uống rượu xong cũng sẽ không có ai hầu hạ cho nên mọi người phải quay về ổ chó của mình mà ngủ. Lễ mừng năm mới càng ngày càng không có ý nghĩa gì cả mà, không thể bắn pháo hoa, không thể đốt dây pháo,cứ thế mà trôi qua đến thời điểm giao thừa. So ra mà nói thì đêm giao thừa của bọn Kiều Mặc vẫn rất là đông đúc vui vẻ, các anh em mỗi người đều có tính cách quái dị, hơn nữa còn có một cô nhóc đáng yêu bên cạnh, cái nhóm này tụ hội lại thì luôn đầy ắp tiếng nói tiếng cười vui vẻ. Tại phòng bếp, A Nại đang rửa bát đũa, đây là nhiệm vụ của anh nhưng bên cạnh anh vẫn có Kiều Kiều đang giúp đỡ. "Thật là nhanh, lai một năm trôi qua, Kiều Kiều năm nay đã là mười hai tuổi rồi" A Nại nhìn cô nhóc đang chăm chỉ làm việc mà xúc động nói" Nghĩ lại anh thực sự cảm thấy khâm phục anh Kiều, hồi ấy khi anh ấy mới chỉ bằng em bây giờ mà đã mang theo em đi rồi nuôi lớn, nháy mắt cái giờ em cũng đã lớn như vậy rồi." "Khi anh em bằng tuổi em thì có hình dáng như thế nào?" Kiều Kiều ngẩng đầu vẻ mong đợi nhìn về phía A Nại, chỉ cần là chuyện liên quan đến Kiều Mặc Kiều Kiều đều muốn cảm thấy hứng thú. A Nại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Kiều Măc đang ngồi ở phòng khách, lại phát hiện ánh mắt anh đang dõi theo bóng dáng nhỏ nhoi chăm chỉ làm việc bên cạnh mình, dường như dù là ở đâu thì ánh mắt Kiều Mặc cũng vẫn luôn hướng về phía Kiều Kiều, A Nại cười không ra tiếng " Anh em ngày đó không giống như hiện tại, không có khỏe mạnh như vậy, sao với em thì không cao hơn bao nhiêu,lại rất gầy, nhưng mà về khoản đánh nhau thì không ai có thể đánh lại được anh ấy...Nhìn xem giờ anh hai em rất khỏe mạnh to lớn, bác gái ở đầu ngõ thường nói rằng anh hai em rất đẹp trai nha......" Kiều Kiều nghe thấy anh hai mình được người khác khen ngợi thì liền vui vẻ, kiêu ngạo nói" Tất nhiên rồi, anh hai em là tuyệt nhất!" Kiều Mặc từ phòng khách đi ra thì nhìn thấy bé cưng của mình đnag cười hớn hở" Bé cưng, cái gì tuyệt nhất cơ?" Cô nhóc kia vừa quay đầu thì liền nhìn thấy anh hai bèn nghich ngợm nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răn trắng đều thẳng tắp" Không nói cho anh nha!!!" Kiều Mặc cưng chiều cười, đưa tay nhận lấy khăn bông từ A Nại rồi nhẹ nhàng lau đôi tay đang ướt sũng của Kiều Kiều, sau đó không quên nhắc nhở:" Buổi tối đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi chúc tết mọi người nữa!" "Em không thích, anh hai không đi ngủ sớm, anh Nại cũng không, còn có anh Ương, anh Thành, đồ lười biếng Xuyên Quân kia cũng chưa có đi ngủ sớm mà!" "Kiều Kiều, bây giờ anh Nại sẽ về nhà đi ngủ đây, em cũng đi ngủ đi, ông Bảy ngày mai còn chờ lời chúc tết của em đấy" Thấ Kiều Kiều có vẻ còn ương bướng, lại nhìn thời gian cũng không còn sớm, A Nại liền kéo Phương Thành, Lí Ương chuẩn bị về nhà, còn tên nhóc Xuyên Quân kia thì thực sự không thể nhúc nhích được đành để hắn ở lại nhà Kiều Mặc một đêm, cũng may hai ngày trước vừa mới thu dọn phòng chứ không thì lúc này cũng sẽ nhiều việc cho coi. Vài người đi ra khỏi nhà, Kiều Mặc ôm Kiều Kiều ra tiễn bọn họ thì mới phát hiện bầu trời đen tối đêm nay giờ lại nở đầy khói lửa lung linh, vàng, xanh, đỏ, trắng, đen cùng nhau rực rỡ, hoa đua nhau khoe sắc, pháo hoa nở rộ đầy đầy trời trong chớp mắt lại quay về tro tàn, nhưng khoảng khắc xinh đẹp sáng láng vừa nãy đã khắc sâu vào ánh mắt biết bao người. Ở thời khắc pháo hoa bung nở đẹp nhất kia Kiều Kiều liền lén lút hôn trộm một cái ở trên môi Kiều Mặc khiến anh sửng sốt, những người khác thì rất không lịch sự vừa nói vừa cười khen con mẹ nó pháo hoa cũng thật đẹp quá đi, không ai có thể nghĩ rằng đây cũng là lần cuối cùng bọn họ có thể cùng nhau đón đêm giao thừa, cùng nhau xem pháo hoa, lại càn không nghĩ đến tuổi thanh xuân của bọn họ cũng sẽ như bông hóa hoa kia, nhanh chóng nở rộ rồi cũng nhanh chóng lụi tàn.... ...