Kiêu Khuyển
Chương 10
Trên thiên giới.
” ngươi là làm sao vậy? Truy bắt một kiêu khuyển mà cũng làm không xong, ngược lại còn để mình bị bắt giam, thật không giống ngươi chúng nào”, Tòng Dung chắp hai tay sau lưng nhìn Bàn Nhược bị giam trong đại lao của Thừa Thiên cung.
” hắn quá mạnh mẽ, ta đánh không lại hắn.”, Bàn Nhược cười nhẹ, nàng một thân áo dài trắng tinh, tóc dài xõa tung, cũng không vì bị giam mà có chút bối rối, ngược lại nhìn nàng có vẻ bình tĩnh, thỏai mái.
“Nếu theo đúng kế họach của ngươi, ngươi căn bản không cần đánh với hắn, hắn cũng sẽ ngoan ngõan bị ngươi mang trở về, không phải sao?”, Tòng Dung hừ hừ.
Nàng yên lặng không đáp, nhớ tới vẻ mặt Cao Duệ không do dự mà đem trái tim cho nàng, trong lòng lại cảm thấy đau đớn.
Đối với tình yêu sâu sắc, không tính tóan của hắn, điều duy nhất nàng có thể đáp lại là làm cho hắn được tự do.
Điều này, Tòng Dung sẽ không hiểu được.
” ngươi liền…… Thật sự như vậy thương hắn?” Tòng Dung thở dài.
“Có lẽ vậy”, nàng thản nhiên thừa nhận
“Thân là thần quan lại yêu thương một tội khhuyển?”, hắn nhướng mi
“Ta và ngươi đều biết hắn thật ra là như thế nào, Tòng Dung”, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉnh lại.
“Mặc kệ hắn là ai, nếu hắn không biết hối cải thì hắn chỉ có thể là khuyển”, Tòng Dung lạnh lùng thốt.
” hối cải? Ngươi nói hắn như thế nào hối cải? từ lúc hắn bị nguyền rủa thành thú, hắn không nhớ rõ mọi chuyện, tất cả đều đã qua mấy ngàn năm, không biết hối cải rốt cuộc là chúng ta hay là bọn hắn?”, nàng châm chọc nở nụ cười.
” ngươi bất công, Bàn Nhược.” Tòng Dung yên lặng nhìn nàng.
“Ta chỉ là nhận ra chân lý, Tòng Dung, có một số việc người nhớ rõ là người đau khổ nhất, chúng ta lúc nào cũng nhắc mình là bọn chúng có tội, trong khi đó bọn chúng lại sống tự tại qua ngày, kết quả, chúng ta vẫn là khổ nhất”, nàng bùi ngùi nói.
“Chỉ vì thế mà ngươi để cho hắn giết ngươi, tiếp tục để cho hắn ở nhân gian ngao du?”
“Ta không đành lòng nhìn hắn tiếp tục mang hình hài một con khuyển bị bắt giam trong lao ngục”, nàng không xuống tay được.
“Nhưng chính ngươi nguyện ý bắt hắn trở về? Ngươi có biết như thế ngươi có khả năng bị Ngọc Hòang cách chức hay không?”
“Cách chức thì cách chức”, nàng ung dung đáp
“Còn có thể bị biến làm phàm nhân”
“Vậy thì biến thành phàm nhân”, trên gương mặt thanh tú của nàng hiện lên một nụ cười.
” ngươi…” Tòng Dung rùng mình, giật mình lắc đầu, “quả nhiên mưu tính sâu xa a, chẳng lẽ ngươi đã sớm tính tóan như vậy nên mới quyết định hành động? Hi vọng trở thành phàm nhân là có thể tiếp nối tình duyên với Cao Duệ?”
“cũng không nhất định, ta chỉ là đánh cuộc xem sẽ có kết quả gì”, nàng không khẳng định cũng không phủ nhận.
“Phải không? ngươi xác định kết quả như ngươi muốn sao?”, hắn ám chỉ
“Ta không biết, có rất nhiều khả năng, ta chỉ đem khả năng không mong muốn nhất lọai trừ trước”, trước khi tâm của Cao Duệ bị tổn thương nhiều hơn nữa, nàng chấm dứt sinh mạng của Vệ Tướng Như để cắt đứt tình chướng giữa nàng và hắn, chính vì không hi vọng hắn bị bắt trở về. Chỉ cần hắn bình an, tự do, hậu quả thế nào nàng đều có thể gánh vác.
” người định không bằng trời định, chuyện ngươi không mong muốn nhất có thể sẽ xảy ra”,
Nàng ngẩn ra, tinh tế nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đại biến.
” hắn sẽ không ngu như vậy…”
” hắn chính là ngu như vậy, nếu không, sẽ không cam tâm tình nguyện đem tâm cho ngươi…” Tòng Dung chế nhạo.
“không, hắn không có đem tâm cho ta, mà ta cũng không có đem tâm hắn mang về, ta thất bại không phải sao?”, nàng bất an nói.
” a…… Bàn Nhược a Bàn Nhược, ngươi như thế nào còn không biết? Ngươi đã muốn đem tâm hắn mang về đây a”, giọng điệu của Tòng Dung đầy ẩn ý.
Nàng kinh ngạc không nói gì trừng hắn, bỗng nhiên đã hiểu.
“ngươi…… Nên sẽ không…”
” a…… Không hổ là phụ tá đại thần, tâm tư xoay chuyển cũng mau.” Tòng Dung khen ngợi gật đầu.
“Ngươi, tên giảo họat này, ta ngàn tính vạn tính, không ngờ lại bị ngươi tính kế ngược lại”
Tòng Dung từ đầu tới đuôi đều lợi dụng nàng, nàng chỉ nghĩ trở về là xong chuyện, không nghĩ rằng mình lại trở thành miếng mồi để dụ bắt Cao Duệ của hắn.
Đến cuối cùng, Cao Duệ có tiến vào cạm bẫy của Tòng Dung?
” ta không có tính kế, hết thảy biến hóa đều nằm ở ngươi, Bàn Nhược. Hắn nếu không yêu thượng ngươi, hắn sẽ không đuổi theo ngươi, mà ngươi, nếu không yêu hắn, ngươi cũng sẽ không bị hạ ngục”, Tòng Dung vô tội nói.
“Hừ,đừng tưởng chuyện gì ngươi cũng có thể nắm trong tay, Tòng Dung. Cao Duệ sẽ không vì một Vệ Tướng Như hình thể tiêu tán mà mạo hiểm trở về”, nàng trừng hắn.
“Vệ Tướng Như hình thể đã tán nhưng hơi thở của Bàn Nhược ngươi vẫn còn, khuyển nhi khứu giác linh mẫn, ta dám cam đoan, hắn rất nhanh sẽ tìm tới cửa”
“Không…ta đối xử với hắn như vậy, hắn hẳn là hận ta mới đúng..làm sao có thể”, nàng lo lắng không yên, chỉ mong Cao Duê không tự chui đầu vào lưới.
“Bởi vì hận mới không thể không đến, bởi vì yêu mà sinh hận, bởi vì hận khắc sâu trong yêu cho nên so với yêu bình thường còn sâu đậm hơn”
” nhưng hắn hẳn là sẽ không…”
“cái gì là hẳn là? Cái gì lại là không nên? Đừng quên, ngươi tính sai một lần, tình yêu, hắn sẽ làm thế nào là do hắn quyết định, không phải ngươi cũng không phải ta”
Nàng ngẩn ngơ, tâm tư đã bình tĩnh giờ lại gợn sóng, dùng phương thức kịch liệt như vậy tưởng đã cắt đứt khúc mắc giữa nàng và hắn, nhưng lại là làm hại hắn sao?
Nhớ tới vẻ mặt kinh hãi, thất hồn của hắn ngày đó, tâm nàng lại đau.
Lúc này bên ngòai vang lên những tiếng la lớn, tựa hồ như có gì đó đang gây rối, nhân lực nơi đây đều đã xuất động.
“hắn đến đây.” Tòng Dung cười nói.
Nàng thay đổi sắc mặt, hoắc mắt đứng lên, bất an nhìn ra ngòai cửa sổ đại lao.
Tên ngốc kia, vì sao không hiểu nỗi khổ tâm của nàng.
” tốt lắm, ngươi cũng nên xuất trướng, Ngọc hoàng hạ lệnh, chuyện thu phục Cao Duệ vẫn phải do ngươi thu thập tàn cục, đây là cơ hội để ngươi đóai công chuộc tội”, Tòng Dung liếc nàng một cái, mở cửa đại lao ra.
” ta?” nàng kinh lăng trừng hắn.
“lần này đừng lại thất thủ, Bàn Nhược.” hắn mỉm cười.
“Ngươi ra tay là đủ, vì cớ gì cứ phải ép buộc ta cùng hắn quyết đấu?”
” dù sao ngươi cũng trốn không xong, muốn cho hắn chết tâm không bằng dứt khóat một chút, chuyện này đối với hắn và ngươi đều tốt”, hắn khuyên nhủ.
Nàng trừng hắn, lạnh lùng nói ” ta cảm thấy tứ thú so với ngươi còn có tính người hơn..”
” có lẽ vậy” hắn không chịu ảnh hưởng.
“Thật hi vọng ngày nào có thể nhìn thấy ngươi khổ sở vì tình, Tòng Dung, ngươi vô tâm, vô tình lâu quá rồi, lâu đến mức đã quên ngươi cũng là con người”. Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái.
Hắn nhướng mi, cười mà không nói.
Bàn Nhược hít một hơi, nặng nề bước ra khỏi đại lao, trận đánh này ngay từ đầu bỏ chạy không được, trốn cũng không thóat khỏi nhiệm vụ, nàng đành phải chuẩn bị tâm lý lưỡng bại câu thương…
Cao Duệ trừng mắt nhìn nữ tử đang ngồi trên cao điều binh khiển tưởng, ngực chấn động mạnh.
Tuy rằng tướng mạo bất đồng, nhưng vẻ mặt kia, tư thái kia, hơi thở kia…như thế nào cũng không đổi được, chỉ cần nghe nhịp tim hắn cũng có thể xác định nàng chính là Vệ Tướng Như mà hắn muốn tìm.
Nàng đã cướp đi tâm của hắn, tình yêu của hắn, nghĩ rằng nàng biến mất ở nhân gian thì mọi chuyện cũng chấm dứt sao?
Không, hắn sẽ không bỏ qua như vậy, nàng còn thiếu hắn một lời giải thích, một cái công đạo.
Cho nên hắn không màng nguy hiểm mà trở lại nơi này, trở lại địa phương mà hắn thống hận nhất, chỉ vì nàng.
Nhưng hắn không thể ngờ, hắn bất chấp tính màng đi tìm người mà giờ phút này người đang chỉ huy lực lượng thiên binh thiên tướng hùng hậu để vâ bắt hắn, đối phó hắn…lại là nàng.
“Vệ Tướng Như, ta là tới tìm ngươi, ngươi mau xuống đây” hắn hướng nàng cao giọng rống to.
“làm càn, chỉ khuyển ngươi lại dám vô lễ với Bàn Nhược đại nhân”, vài tên thị vệ giơ cao trường thương, cao giọng mắng.
Hắn nhấc chân trước lên, phóng ra, đem tòan bộ nhóm thị vệ này đánh ngã.
” xuống đây, chuyện của chúng ta đừng làm liên lụy người khác, ta muốn chỉ có ngươi, xuống đây”, hắn lại hét lên.
Bàn Nhược cúi đầu nhìn hắn, trở lại tiên giới, hắn chỉ có thể hiện ra nguyên hình, da lông đen bóng như đêm tối, tứ chi kiên định, hướng các tiên nhân tự cho là cao cao tại thượng mà khiêu khích.
Nhớ tới chuyện nàng cùng hắn ở nhân gian, trong lòng sóng tình cuồn cuộn trào dâng.
Có thất tình lục dục thì mới xem là con người chân chính, yêu, hận, sân, si của Cao Duệ trong này có mấy ai hiểu được?
Nàng nếu không đi thế gian sẽ không biết đến lọai tâm tìn này, sẽ không biết yêu chân chính là thế nào…
Nhưng nơi này chung quy cũng do một đám tự cho là thanh cao chưởng quản, Cao Duệ một thân tìm đến, chắc chắn sẽ không được tự do, trừ phi…
Hắn nhớ lại bản chất thật của mình, nhớ tới hết thảy.
Nàng trong lòng vừa động, nhanh túc tế mi, ứng lời khiêu chiến mà nhẹ nhàng cước bộ, hướng hắn đi đến.
“đại nhân….” bọn thị vệ lo lắng hộ nàng.
Nàng giơ tay lên, ra lệnh cho bọn họ rồi một mình đi đến trước mặt Cao Duệ, nhìn hắn.
“Nơi này không có người tên Vệ Tướng Như, Cao Duệ”
“Đừng có dối gạt nữa, Vệ Tướng Như, cho dù ngươi biến thành Bàn Nhược hay bất luận kẻ nào, ta cũng nhận ra ngươi”, hắn nhìn khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của nữa nhân trước mặt không chớp mắt, cho dù bên ngòai nàng thay đổi, nhưng trong mắt hắn, nàng vẫn là Vệ Tướng Như luôn làm cho hắn tức giận cũng chính là người đã chiếm lĩnh trái tim hắn.
” thì tính sao? Cho dù ngươi nhận ra ta, ta cũng không phải là Vệ Tướng Như mà ở đây ta là Tả Phụ Bàn Nhược, phụng mệnh Ngọc Hòang bắt ngươi”, nàng trầm giọng nói.
“Thay đổi thật nhanh, chẳng lẽ ngươi trở lại làm Bàn Nhược thì liền quên hết những chuyện đã xảy ra ở nhân gian sao?”, hắn cắm môi, trừng nàng.
“Đúng, ta cái gì cũng không nhớ”, nàng mặt không chút thay đổi nói.
” ngươi…” hắn lâm vào chán nản, cố tin rằng nàng thực sự đã quên hết mọi chuyện.
“Ngươi thực ngu ngốc, biết rõ trở về là sẽ trốn không thóat, cư nhiên còn tự động đưa đến cửa”, nàng giễu cợt.
“Đúng, là ta ngốc, bởi vì ta tin ngươi lúc ấy nói dối, ta không tin ngươi cho tới bây giờ không yêu ta, ta muốn nghe ngươi chính miệng nói lại lần nữa…”, hắn bướng bỉnh nói.
“Muốn ta nói mấy trăm ngàn lần đều được, ta không thương ngươi, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu ngươi, nghe rõ rồi chứ?”, nàng gằn từng tiếng.
” không có khả năng!” hắn thật hận bộ dáng của nàng lúc này.
“Ngươi thực sự rất buồn cười, ngươi cho rằng ta đường đường là một Tả Phụ lại đi yêu thương xuẩn thú như ngươi sao?”, nàng lại lên giọng châm biếm.
Hắn chấn động, đôi đồng tử màu hổ phách vì phẫn nộ mà co rút, lập tức lạnh giọng phản bác ” ta không phải xuẩn thú”
” không phải sao? Nhìn bộ dáng này của ngươi, giống như là đang hướng ai đó để thuần phục, cho dù gáy giơ cao đến đâu, khí thế kiêu ngạo đến đâu thì chung quy lại cũng là khuyển”, giọng nói của nàng lộ vẻ khinh miệt.
“Ngươi…”, khẩu khí lạnh như băng của nàng cũng làm băng giá trái tim hắn.
” hừ, thực ngu muội, bất quá là cho chút ngon ngọt, liền nghĩ đến được sủng ái, còn tự ý chạy đến đây, quả là súc sinh, ngay cả cẩu tính cũng còn giữ lại…”, nàng cười lạnh.
Cao Duệ sắc mặt thay đổi, hắn mạo hiểm tới đây, không phải muốn nghe này đó, không phải đến…… Làm cho nàng nhục nhã.
“Vốn định thả cho ngươi một con đường sống, ngươi lại quay trở về nhà gia, vậy thì ta sẽ thành tòan cho ngươi”, nàng không chút lưu tình, hướng bọn thị vệ hô to ” người đâu, dùng kim cương tác”
Mười mấy tên thị vệ lập tức dùng kim cương tác vây quanh hắn.
Hắn kinh sợ nhìn tiểu đao lợi hại đươc bệnh thành võng tác, trong đầu lại nhớ đến tình cảnh bị giam trước kia, ngọn lửa phẫn hận bùng cháy như thiêu đốt tòan thân, cũng đem niềm hi vọng trong lòng đốt cháy sạch sẽ.
Thì ra hết thảy đều do hắn tự mình đa tình, dùng võng tác chuyên đối phó với dã thú tàn bạo để đối phó hắn thì đủ để cho thấy nữ nhân này không thương hắn.
Vì muốn truy bắt hắn, nàng có thể đùa giỡn tình cảm cùng tự tôn của hắn, vậy còn cho mình là tiên nhân thanh cao, trong lòng rốt cuộc có biết phân biệt thị phi, thiện ác?
” Vệ Tướng Như, ta muốn giết ngươi –”
Hắn tức giận đến mãnh liệt, hung tính bộc phát, không để ý sống chết mà nhắm về phía võng tác trên tay thị vệ, điên cuồng cắn xé.
“Oa”, bọn thịt vệ bị cắn đến bong da tróc thịt, cả người đầy máu, sợ tới mức kêu la liên túc.
Thân thể hắn cũng bị trúng nhiều vết thương, Bàn Nhược nhìn thấy đau lòng không nói nên lời.
Bọn thị vệ bị trúng đòn của hắn mà liên tục ngã xuống, kim cương võng tác đã lộ ra sơ hở, hắn thừa cơ lướt qua, lao thẳng tới chỗ Bàn Nhược.
” Bàn Nhược đại nhân, cẩn thận!” bọn thị vệ vội vàng tiến lên bảo hộ.
Nhưng dù bị thương, Cao Duệ vẫn nhanh nhẹn, dũng mãnh như cũ, hắn dùng một chân hất trường thương đang tấn công hắn ra xa, một đám thị vệ té nhào xuống, sau đó một bược nhảy tới bên Bàn Nhược.
Nhìn thấy hắn sẽ đả thương nàng, ngũ điều nhu lửa đỏ đột nhiên từ bốn phương tám hướng ùa tới, quấn quanh cổ và tứ chi của hắn, làm hắn đau đến la thành tiếng, tòan thâ rơi xuống đất.
“A”, ngũ điều vẫn thiêu đốt tứ chi hắn.
Bàn Nhược trong lòng đau đớn nhưng thần sắc vẫn là cứng rắn, vô tình, nàng đi đến trước mặt hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, nói ” rất đau phải không? ngươi cho rằng súc sinh như ngươi có thể đụng đến ta sao?”
” câm mồm! Ta không phải súc sinh! Không cho phép gọi ta như vậy”, hắn nhe răng trợn mắt với nàng, trong mắt tràn ngập hận ý.
“Ai nha, rõ ràngchỉ là xuẩn cẩu,còn không chấp nhận”, nàng cười lạnh
” ngươi câm miệng cho ta!” hắn hoắc mắt vọt lên rống to.
Nàng không chút nào sợ hãi, vẫn ở yên một chỗ như là biết rằng hắn không thể nào chạm vào nàng được.
” hừ, xuẩn cẩu, ta nghĩ ngươi vẫn nên ngoan ngõan quay trở về nhà giam của Tòng Dung, lại tu hành một lần nữa đi”, nàng lại châm chọc, khiêu khích.
“Ta có chết cũng không quay về nhà giam lần nữa, bởi vì ta căn bản không phải dã thú, ta vốn là người”, hắn kêu lên, nói được một nửa lại ngạc nhiên, dừng lại.
Đúng vậy, hắn vốn là người, vì sao lại bị biến thành thú? Vì sao lại cam chịu kiếp sống tạm bợ này? vì sao?
“Ngươi là người? vậy thì ngươi là lọai người nào?là ai?”, nàng chất vấn, thúc giục.
” ta là…..” hắn trợn to hai mắt, trong cơ thể có một đọan trí nhớ không muốn đối mặt dường như đang từ từ sống dậy.
” nói cho ta biết, ngươi là ai?” nàng khuynh hướng hắn, lại nói.
” ta…… Ta là…”, trí nhớ của hắn đã được giải phóng, quá khứ nhanh chóng hiện lên.
” nói a! Nói ra thân phận của ngươi!” nàng vội vàng la lớn
Hắn trừng nàng, trong đầu linh quang chợt lóe
“Ta là ngự tiền nhất phẩm đới đao hộ vệ của Ngọc Hòang”, hắn nói xong cũng ngạc nhiên ngây người.
Nàng nở nụ cười.
“Đúng, đúng vậy, ngươi đúng là ngự tiền nhất phẩm đới đao hộ vệ của Ngọc Hòang, là tổng quản cấm vệ quân của thiên đình, là thủ lãnh của thị vệ a”, nàng đưa tay vuốt mặt hắn.
Hắn là…Tổng quản cấm vệ quân? lời của nàng giống như chìa khóa mở ra tầng tầng lớp lớp cánh cửa bí mật đã khóa chặt trí nhớ của hắn, hết thảy đều được mở ra.
Thân thể hắn bắt đầu phát run run, bộ da lông màu đen bắt đầu bong ra từng mảng, thân hình khuyển cũng biến chuyển, giống như đang bị ai phạt mà quỳ gối, không hề, hắn thẳng lưng đứng lên, khôi phục lại bộ dáng đã bị giam cầm ngàn năm…
Bàn Nhược nhìn thấy cảnh này, trong lòng tràn đầy vui sướng, Cao Duệ bị nguyền rủa biến thành khuyển nay vì khôi phục trí nhớ mà rốt cuộc đã được tự do.
” chúc mừng ngươi, Cao Duệ.” nàng cố nén trụ rung động, nhẹ giọng nói.
Cao Duệ kinh ngạc nhìn nàng, hiểu được, nàng lúc trước ác ngôn tất cả đều là vì kích hắn, tất cả đều là…… Vì hắn……
Bốn phía một mảnh tĩnh lặng, tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì một mũi tên đã vô thanh vô tức xuất hiện, bắn trúng ngực của Bàn Nhược
” ách….” nàng cả người chấn động, quơ quơ.
” Bàn Nhược!” Cao Duệ sắc mặt đại biến, kinh kêu ôm lấy nàng.
“Phản đồ lớn mậ, Bàn Nhược, ngươi dám vi phạm luật lệ thiên đình, Ngọc Hòang hạ lệnh giết không tah”, một giọng nói trầm thấp đầy khiển trách từ xa vọng tới, như tiếng sấm nổ bên tai mọi người.
Tất cả đều hỏang sợ ngẩng đầu chỉ thất một nam tử thân hình cường tráng đang cỡi gió mà đến, tay cầm trường cung, vẻ mặt nghiêm khắc.
‘Hữu Bật đại nhân”, bọn thị vệ đồng lọat hô to.
Cao Duệ trừng mắt nhìn Hữu Bật Bình Thường, tức giận nói ” nàng là đồng liêu của ngươi, ngươi lại hạ độc thủ như thế…”
“Có tội, phải phạt, nàng cố tình trái lịnh Ngọc Hòang, làm cho ngươi thanh tỉnh, quả thật tội không thể tha”, khuôn mặt của Bình Thường vẫn lạnh lùng, không chút biểu tình.
“Ngươi là cái đồ bảo thủ”, Cao Duệ tức giận đến nổi đầy gân xanh, nhịn không được chửi ầm lên.
” ngươi cũng trốn không thoát, Cao Duệ, hai người các ngươi đều phải chết”, Bình Thường không chút khoan dung giơ tay ra hiệu cho các cung tiễn phía sau ” vạn tiễn xuyên tâm”
“Dạ”
Mười mấy cung thủ đồng thanh hô to, rồi hướng Bàn Nhược và Cao Duệ ra tay.
Bàn Nhược thấy thế, vội vàng đẩy ra Cao Duệ, hô to: “đi mau -”
Nhưng Cao Duệ chẳng những không đi, ngược lại còn ôm nàng vào lòng, dùng thân mình che tên cho nàng.
Hơn mười mũi tên đều cắm trên lưng Cao Duệ, làm hắn giống như con nhím…
” không -” Bàn Nhược ở trong lòng hắn trừng mắt, hô to.
Cao Duệ không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng, run run khẽ nói ” ta sẽ không…để cho ngươi ở trước mặt ta..lại chết lần nữa”
” ngươi…… Này đứa ngốc! Thật vất vả hồi phục hình người, vì sao còn muốn làm lọai chuyện ngu ngốc này”, nước mắt bất tri bất giác ướt đầm hai má nàng.
“Nếu mất đi ngươi..ta thà rằng…vĩnh viễn không cần trở về hình người…thà rằng chết…”, khí lực của hắn sắp hết, mặt trắng bệch.
Nhưng Bình Thường còn không buông tha bọn họ, lại lần nữa ra lệnh ” bắn tên”
Lại một lọat tên bay tới, Bàn Nhược gượng cười, thâm tình nói ” phải chết, vậy thì cùng nhau chết”
Nói xong, nàng đột nhiên xoay người, dùng thân hình mảnh khảnh của mình che cho Cao Duệ.
” Bàn Nhược…”」 Cao Duệ kinh kêu, nhưng cũng đành bất lực nhìn tên đâm thủng lưng nàng.
Cảm giác đau đớn tòan thân đến không nói nên lời, nhưng nàng không một chút khổ sở, bởi vì, chết trong lòng người mình yêu thì còn có gì so sánh bằng?
Nàng, không oán không hối hận.
Mềm mại ngả vào lòng Cao Duệ, mỉm cười nhắm mắt lại.
Cao Duệ cũng không màng đến sống chết, chỉ gắt gao ôm chặ nữ nhân mà hắn yêu, khi cơ thể nàng còn sót lại chút nhiệt độ liền nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Một màn này làm kinh tâm động phách những người có mặt, cảm động, các cung thủ cũng buông lỏng tay, lẳng lặng đứng yên một bên.
“Tách bọn họ ra, đều tự xử trí”, Bình Thường điềm nhiên nói.
Nhưng hắn mới nói ra, một con hỏa phượng hòang bỗng từ trên cao bay xuống, bay đến bên canh Cao Duệ và Bàn Nhược, vươn cánh lên, thân thể bọn họ nháy mắt bốc lửa…
” ngươi! dã phượng ngươi lại dám tới đây?”, Bình Thường tức giận nói.
Phượng hoàng khiêu khích bay về phía hắn, sau đó một cái toàn thân, lại lao xuống tầng mây.
“đừng trốn.” Bình Thường mang trường cung đuổi theo.
Mọi người bị náo lọan mà phân tâm, cho đến khi hòan hồn thì đã không thấy Cao Duệ và Bàn Nhược đâu, ngay cả trận lửa kia cũng không thấy đâu.
Nhưng vào lúc này, Tòng Dung đang ngắm sen bên trong động phủ, nhìn hai hạt châu gắt gao tương liên với nhau như hai điểm hào quang mong manh trên lòng bàn tay, cảm thán nói ” được xuất bản gian, tình ra sao vật, trực giáo nhân sinh tử tương hứa…… Các ngươi thế nào, liền đầu thai chuyển thế đi làm phàm nhân, hảo hảo mà luyến ái đi”
Dứt lời, hắn liền tách hai hạt châu ra, một cái thả hướng đông, một cái thả hướng tây, để mặc chúng rơi xuống hồng trần.
Tình duyên chưa xong, vậy lại tục tiền duyên, nếu thật sự hữu tình, bọn họ sẽ lại gặp nhau.
Nhất định sẽ lại gặp nhau……
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
9 chương
8 chương
19 chương
1 chương