Kiều Hoa
Chương 17 : Mứt hoa quả
Edit: Thổ Đậu
Beta: Cải Trắng
Khương Nguyệt cực kì hối hận, cảm thấy mình quá bốc đồng. Hôm nay nàng rất vui, nên nhìn bộ dạng rầu rĩ của Sở Thận lại muốn tâm trạng hắn tốt hơn nên mới tùy tiện làm ra hành động kia.
Tiết ma ma nói, hắn sẽ vui vẻ.
Nhưng mà…
Khương Nguyệt cúi đầu, chỉ mong có thể nhanh chóng về vương phủ, không dám ngẩng lên nhìn hắn. Giờ mặt nàng nóng bừng. Khương Nguyệt dùng tay sờ sờ, nhiệt độ đúng là nóng muốn dọa người. Tuy nàng cúi đầu nhưng vẫn luôn cảm nhận được cái nhìn của Sở Thận, đầu hạ xuống càng thấp, giữ nguyên tư thế này cho tới khi đến vương phủ.
Xe ngựa dừng. Nghe thấy giọng Chu Toàn bên ngoài, Khương Nguyệt vén rèm lên đi ra ngoài không chút do dự. Nhưng, Sở Thận giữ nàng lại ngay, đi xuống trước, đứng phía dưới, quen tay ôm nàng ra.
Khương Nguyệt dựa vào người hắn, không dám nói gì.
Sở Thận quan sát dáng vẻ nàng, thầm nghĩ: [Người nào không biết chuyện có phải sẽ nghĩ mình đang bắt nạt nàng không?] Cả người nàng nhỏ nhắn nằm trọn trong vòng tay hắn. Ban nãy, lúc kéo xuống, hắn vô tình đụng phải ngón tay nàng. Mặc dù bên ngoài khoác áo choàng của hắn nhưng vẫn lạnh căm.
“Trở về nhớ tắm nước ấm, ngủ sớm một chút.” Giọng điệu Sở Thận trầm thấp, rõ ràng lời nói tràn ngập quan tâm mà nghe giống như đang ra lệnh.
Khương Nguyệt nào dám không nghe lời, lập tức gật đầu y hệt gà mổ thóc, sau đó xách váy chạy đi. Áo choàng nàng khoác bên ngoài rất rộng, nhìn qua như trẻ con trộm mặc áo người lớn. Cái điệu bộ khép nép khiến người khác bật cười.
Đến cả Sở Thận luôn luôn nghiêm túc cũng hơi cong khoé môi. Như nghĩ tới gì đó, hắn chậm rãi đưa tay vỗ vỗ mặt mình, ý cười bên môi càng đậm hơn, giống hệt đại nam hài mới biết yêu.
Chu Toàn đứng bên cạnh bắt gặp dáng vẻ đó của vương gia nhà mình, hơi sửng sốt, lúc sau mới vui mừng không thôi.
*
Trở về từ phủ công chúa, Thẩm Bảo Toàn không lập tức về Lâm Lan cư của mình mà đi tìm phụ thân Thẩm Tri Mậu.
Thẩm Tri Mậu là tả tướng Đại Diệu, địa vị tôn quý, được Cảnh Thái đế tin tưởng tuyệt đối. Giờ sắc trời chuyển tối, Thẩm Tri Mậu đã sớm đi ngủ. Tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn giữ được cơ thể cường tráng. Bằng không, ông ta chẳng thường xuyên nạp thiếp.
Tố Oanh là nha hoàn hầu hạ bên người Thẩm Tri Mậu, mười lăm tuổi, mặt trái xoan, dáng người yểu điệu thướt tha, đang bò lên giường chủ tử mình ra sức lấy lòng. Thẩm Tri Mậu không có con trai, nếu giờ nàng ta sinh hạ được một đứa con trai, nửa đời sau sẽ không cần lo lắng gì nữa.
Thẩm Tri Mậu chuẩn bị hành sự, lại nghe có tiếng người bên ngoài. Giọng này là của con gái út Thẩm Bảo Toàn, thông minh hơn người. Hôm nay, nàng đi dự tiệc mừng sinh nhật công chúa, vừa về lại vội vàng chạy đến đây, ắt hẳn có chuyện. Tuy ông ta tham luyến nữ sắc nhưng cũng biết tình huống nguy cấp, vội xuống giường. mặc quần áo đi ra ngoài.
Tố Oanh trần truồng này nằm trên giường, mặt lộ rõ sự tức giận. Nàng ta sớm đã không vừa mắt Thẩm Bảo Toàn, giờ càng bực hơn.
Thẩm Bảo Toàn nhìn sắc mặt hồng hào của phụ thân, lại đang trong canh giờ này, liền biết vừa nãy họ làm gì. Có điều sự tình khẩn cấp, bằng không nàng chẳng đến quấy rầy lúc nửa đêm. Thẩm Bảo Toàn nói hết việc liên quan đến Khương Nguyệt lúc ở phủ công chúa. Thẩm Tri Mậu nghe xong, vẻ mặt thay đổi.
Thẩm Bảo Toàn nói: “Nha đầu kia còn nhỏ, tâm tư rất đơn thuần. Mới đầu, nữ nhi tưởng đang giả vờ, nhưng sau mấy lần thử, hình như đúng là vậy. Vốn không đáng để bận tâm, nhưng Đoan vương cưng chiều nàng ta như thế, nữ nhi hơi…”
Nữ nhi đang lo lắng, Thẩm Tri Mậu biết.
Tuy trưởng nữ là thái tử phi nhưng mấy năm nay bụng chưa có động tĩnh gì. Thái tử lại đang bệnh nặng, nếu chẳng may qua đời, ngôi vị hoàng đế của Đại Diệu sẽ không có người nối nghiệp. Mà Hoàng thượng lại thích Đoan vương, chắc chắn Đoan vương là lựa chọn hàng đầu.
Cũng may Đoan Vương chưa cưới vợ, ông ta còn một nữ nhi tài mạo song toàn. Dung mạo, năng lực của Bảo Toàn so ra còn tốt hơn tỷ tỷ Bảo Du. Nếu không phải khi đó tuổi Bảo Toàn còn nhỏ, người gả vào cung nên là Bảo Toàn. Hoàng thượng rất coi trọng hôn sự của Đoan vương, nhiều lần cố ý đề cử Bảo Toàn, nhìn qua là biết rất vừa ý.
Cô nương thân phận tôn quý, dung mạo xuất chúng ở Phàn thành không ít, nhưng ông ta rất tự tin vì cô con gái này. Đột nhiên, giờ lại có một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa từ đâu nhảy ra……
“Phụ thân, người nói xem nên làm như nào?” Tuy Thẩm Bảo Toàn đã có kế hoạch nhưng vẫn muốn xem thử ý phụ thân mình.
Không ai hiểu con gái bằng cha. Thẩm Tri Mậu đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng con gái mình: “Vị trí Đoan vương phi này thuộc về Thẩm gia chúng ta. Nếu người khác có ý giành lấy, vậy phải trách vận mệnh nàng không tốt.”
Thẩm Bảo Toàn ra tay có dứt khoát cỡ nào cũng là nữ tử khuê các, nên nghe phụ thân nói bỗng thấy hơi bất an. Nhưng nghĩ đến cử chỉ thân mật của Sở Thận khi dắt Khương Nguyệt đi, tàn nhẫn thế cũng đáng.
*
Sau ngày ấy, Khương Nguyệt đột nhiên mắc phong hàn. Mới đầu, nàng thỉnh thoảng ho nhẹ mà giờ trở mình nghiêm trọng hơn, bắt đầu sốt.
Khương Nguyệt lặng yên ngủ trên giường, cảm thấy cơ thể mình nóng hầm hập như bị đốt. Nàng đem chăn đệm trên người xốc lên, đá đá vài cái, gió lạnh thổi vào mới thoải mái một chút, Người bên cạnh vừa vặn đắp lại cho nàng. Khương Nguyệt bất mãn lầm bầm vài tiếng, chân lại tiếp tục đá đá, sau đó ngủ thiếp đi.
Qua một tối, cơn sốt mới thuyên giảm.
Khương Nguyệt tỉnh lại, cổ họng khô rát muốn uống chút nước. Lục Châu Bích Tỳ thấy tiểu thư nhà mình cuối cùng cũng tỉnh lại, mừng rơi nước mắt. Người phản ứng mạnh nhất là Lục Châu. Khương Nguyệt cười, nhéo mặt cô nàng, nói: “Nhìn kìa, khóc trông xấu quá.”
Nghe xong, Lục Châu hít mũi, hốc mắt ửng đỏ nhìn Khương Nguyệt.
Bích Tỳ rót nước, đứng ở mép giường giúp tiểu thư nhà mình ngồi dậy. Do quá khát, Khương Nguyệt uống liền một mạch ba cốc mới dễ chịu hơn. Bích Tỳ để cốc sứ qua một bên, đặt tay lên trán Khương Nguyệt, hồi lâu sau mới thở phào, bỏ tay ra, nói: “Tạ ơn trời đất, may mà không có chuyện gì.”
Khương Nguyệt cười cười, nói: “Chẳng phải chỉ bị phong hàn thôi à? Không có gì ghê gớm.”
“Tiểu thư đừng coi nhẹ. Đêm qua người nóng hầm hập, bọn em với Tiết ma ma rất lo lắng. Vương gia khẩn trương mời cả ngự y tốt nhất trong cung.” Bích Tỳ nhấn mạnh từng câu từng chữ
Sở Thận? Khương Nguyệt có chút ngạc nhiên. Từ sau đêm đó, nàng luôn cố ý tránh mặt hắn, luôn cảm thấy mất tự nhiên khi nhìn hắn.
Đúng lúc này Tiết ma ma bước vào, thấy Khương Nguyệt đã tỉnh, vui mừng khôn xiết. Mà sắc mặt tái nhợt của nàng cũng làm bà đau lòng, khóe mắt ươn ướt, nói: “Nếu tiểu thư xảy ra chuyện, lão nô phải ăn nói thế nào với lão vương phi đây?”
Khương Nguyệt thấy Lục Châu Bích Tỳ với Tiết ma ma chuyện bé xé ra to, vội vàng an ủi mấy câu.
Cơn sốt đã lui, nàng bắt đầu thấy thoải mái hơn. Đệm chăn trên người nóng nực, Khương Nguyệt chỉ muốn xốc nó lên, nhưng bị Tiết ma ma nhìn thấy, lập tức ngăn cản. Khương Nguyệt buồn rầu không thôi, đành phải nới dây đai áo ngủ xuống rồi kéo viền áo ra cho đỡ nóng.
Buổi trưa, Sở Thận đến thăm nàng.
Có lẽ vừa mới từ trong cung trở về, Sở Thận mặc áo gấm đẹp đẽ, trên đầu đội mũ quan, trông càng thêm cao lớn tuấn mỹ. Tuy nói nam nhân không nên vào khuê phòng của nữ tử, nhưng Sở Thận nhìn nàng lớn lên, chưa bao giờ quan tâm đến mấy cái này. Khương Nguyệt dù cái gì cũng không biết nhưng vẫn cảm thấy không ổn.
Sở Thận bước vào đúng lúc Tiết ma ma đang hầu hạ Khương Nguyệt uống thuốc, nhưng nàng sợ đắng, lắc đầu nguầy nguậy không chịu uống.
Khương Nguyệt thầm kêu một tiếng: Không xong rồi.
Tiết ma ma nhìn nét mặt lo lắng của tiểu thư, vội đem chén thuốc đặt lên bàn, sau đó biết điều lui xuống.
Khương Nguyệt kêu đắng không ngừng, sợ hãi nằm ở trên giường, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Sở Thận.
Khi còn nhỏ nàng thường xuyên bị bệnh, lão vương phi cùng Tiết ma ma luôn dịu dàng đút thuốc, chỉ mỗi Sở Thận lạnh lùng rót thuốc xuống, đến cả mứt hoa quả cũng không cho ăn. Nhưng Sở Thận đang ở ngay trước mặt, nàng sợ hãi theo bản năng, không dám phản kháng.
Sở Thận không nhìn ra sự sợ hãi trên mặt nàng, có điều bị bệnh mấy ngày, cằm nhỏ vốn tròn tròn trở nên nhọn hơn, nhìn rõ tiều tụy, thân hình cũng mảnh khảnh đi không ít. Sở Thận đương nhiên đau lòng. Hắn ngồi bên mép giường, đỡ Khương Nguyệt dậy, lót một cái gối sau lưng nàng, cuối cùng mới duỗi tay bưng chén sứ lên, không nhanh không chậm đưa đến trước mặt Khương Nguyệt, không nói lời nào.
Trong lòng Khương Nguyệt oán giận, rõ ràng ngàn vạn lần không muốn, nhưng ở trước mặt Sở Thận lại giống như một cô dâu nhỏ nghe lời, ngoan ngoãn nhận lấy bát thuốc, nhắm mắt cắn răng ừng ực tu.
Sở Thận vô cùng vừa lòng.
Khuôn mặt nhỏ của Khương Nguyệt nhăn lại, đắng đến không chịu được.
Thấy dáng vẻ của nàng, Sở Thận đặt chén xuống, nhìn bao mứt hoa quả trên bàn, lúc này mới cầm một viên đưa đến bên miệng Khương Nguyệt. Nàng đang nhắm mắt lại, cảm thấy bên môi lành lạnh mới chậm rì rì mở mắt, thấy mứt hoa quả liền cắn ăn không chút suy nghĩ.
Ngọt quá.
Mứt hoa quả xua tan vị đắng trong miệng, Khương Nguyệt ngậm hồi lâu mới thấy dễ chịu hơn chút.
Nàng ngẩng đầu quan sát Sở Thận, nhớ tới những lời Tiết ma ma nói lúc trước… Đêm qua nàng sốt cao, Sở Thận không những mời ngự y tốt nhất trong cung còn tự mình chăm sóc nàng cả một buổi tối. Vừa mới sáng ra hắn lại phải vào trong cung, chưa được nghỉ ngơi tí nào. Tuy tối qua nàng sốt đến mơ mơ màng màng nhưng vẫn có ấn tượng một số chuyện. Lúc đó nàng không ngừng đá chăn, chắc không phải là Sở Thận đắp lại cho nàng đâu nhỉ? Hơn nữa, nhìn bộ dạng tinh thần phơi phới này của hắn thật không giống người đã thức cả đêm. Xem ra thể lực của Sở Thận rất tốt.
Có điều, tưởng tượng đến dáng vẻ kia, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Thận.
Quá mất mặt!
Khương Nguyệt cúi đầu, ăn mứt hoa quả. Hồi lâu sau, trong miệng chỉ còn hạt. Nàng muốn ném nó đi, nhưng nghĩ tới Sở Thận đang ở trước mặt… Đang nghĩ ngợi, bỗng dưng Sở Thận đưa tay đến, đặt dưới cằm nàng.
Tay hắn rất đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn, lòng bàn tay lại dày rộng ấm áp.
Khương Nguyệt sửng sốt, nghiêng đầu ngốc nghếch nhìn hắn, nhìn gần mới phát hiện sắc mặt hắn hơi xấu. Cũng đúng! Một đêm không chợp mắt, chắc chắn sẽ rất mệt. Nhưng hắn đang làm gì vậy?
Khương Nguyệt có nghĩ tới một khả năng nhưng cảm thấy không lớn, chỉ mấp máy môi, chẳng nói gì. Ấy vậy mà Sở Thận giữ im lặng từ lúc vào tới giờ lại chủ động mở lời, ánh mắt trong suốt lẳng lặng nhìn nàng, không nhanh không chậm nói: “Định ăn luôn hạt sao?”
Khương Nguyệt nghe xong lập tức đỏ mặt. Nàng nào có!
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả Nấm: Bên cạnh có bát rỗng sao lại dùng tay đỡ?!!!
Sở đại bảo: Bản vương thích thế.
A Nguyệt: Hắn lưu manh!
Sở đại bảo: Chủ động thân cận với ta là ngươi, ta lưu manh khi nào?
A Nguyệt: …
(Quả nhiên, kỹ năng thiết yếu của nam nhân chính là → không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để lưu manh đùa giỡn, hắn không cảm thấy nhàm chán sao?)
Có một vài em gái nói trong truyện có nhiều người trọng sinh. Tác giả xin giải thích qua, ngoài lão Vương phi cùng Ôn Thanh Họa, tất cả đều bình thường, không có nhiều trọng sinh vậy đâu ~
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
34 chương
17 chương
50 chương
9 chương
11 chương