Trương Chí Trung là thiếu niên vô cùng anh tuấn, không chỉ như vậy trong việc học võ cũng rất có thiên phú. Hắn vào cung lúc mười lăm tuổi làm ngự tiền thị vệ đến nay đã ba năm, là một nhân vật đứng đầu trong các thị vệ thiếu niên này, nếu không phải hắn đã định thân,\ e rằng hoàng đế cũng liệt vào những người phù hợp làm phò mã. Hắn hành sự vô cùng ổn thỏa, lên võ đài tự báo ra tên họ, sau khi được Diêm Mặc lạnh nhạt gật đầu, lại nói một tiếng “đắc tội rồi”, lúc này mới bắt đầu tấn công. Công phu của hắn không tệ, những người có võ nghệ ở dưới sân đều nhìn ra được, võ công của vị Nhị công tử Trấn Nam tướng quân này so với Đỗ Thập lên đài trước đó còn mạnh hơn một chút. Đỗ Thập trong tay Diêm tướng quân chống đỡ được hơn ba mươi hiệp, mọi người hoàn toàn cho rằng vị Nhị công tử Trương gia có lẽ sẽ chống đỡ được năm mươi hiệp. Nhưng không biết có phải Diêm tướng quân vừa trải qua một vòng xa luân chiến trong lòng đã không kiềm chế được, ra tay với đối phương càng mạnh mẽ hơn nhiều, tuy còn chưa sử dụng hết sức lực nhưng đã đủ khiến cho Trương Chí Châu không thể chống đỡ được nữa, chưa quá mười hiệp hắn đã thất trận. Cũng giống như người đầu tiên, hắn bị Diêm tướng quân dùng một chưởng đưa xuống đài, nhưng bất ngờ là lúc rơi xuống những thiếu niên kia đều là chân tiếp đất trước, còn đến lúc Nhị công tử Trương gia không biết có phải do chưa kịp điều chỉnh thân hình hay không mà mặt đã tiếp đất trước. Sự việc xảy ra chỉ trong một chớp mắt đó, mọi người đều mở to mắt mà nhìn,vị thiếu niên anh tuấn này, một gương mặt xinh đẹp trơn bóng như đá bạch ngọc, da thịt vô tình ma sát với mặt đất khiến mọi người nhìn đến cũng cảm thấy đau răng. Khi Trương Chí Châu ngẩng đầu lên, mọi người không hẹn mà liếc nhìn hắn rồi lập tức quay đầu đi, trên mặt kìm nén đến đỏ hồng, bả vai run rẩy. Không thể trách bọn họ, có điều một gương mặt tuấn mỹ như vậy nay mặt mũi hắn bầm dập, dưới mũi còn chảy hai hng máu, còn đâu vẻ ưu tú hào quang vô hạn. Phụ thân và đại ca ruột của Trương Chí Châu đứng ở bên ngoài quan sát, hai người thấy nhi tử, tiểu đệ như vậy đều không hẹn mà hiểu nhau nhìn trời nhìn đất cũng không nỡ nhìn hắn. Lâm thượng thư cũng là nhạc phụ tương lai của Trương Chí Châu, đến vẻ mặt cũng hơi thay đổi. Trương Chí Châu nằm bò ở trên đất, ngẩn người trong chớp mắt dường như còn chưa hiểu vừa rồi bản thân còn đứng ở trên đài, sao lúc này đã nằm ở dưới đài rồi. Đợi hắn có phản ứng việc đầu tiên hắn làm không phải là bò dậy, mà là lén lút nhìn nhạc phụ đại nhân, khi đã nhìn rõ vẻ mặt của Thái sơn hắn mới cảm thấy hôm nay thật mất mặt, nếu để thê tử tương lai biết được, sau này thành thân rồi sao có thể lập uy ở trước mặt thê tử đây? May là trông hắn mọi mặt đều chín chắn kì thực da mặt lại rất dày, lập tức che mặt một lúc, trong lòng thầm niệm chú ta nhìn không thấy nàng, nàng nhìn không thấy ta, giống như đang bịt tai trộm chuông mà lui xuống. Tuổi tác chư vị đại nhân đang ngồi đều không nhỏ, tự có phần khoan dung đối với vãn bối, mỗi ngưởi ho nhẹ hai tiếng nói một câu “người trẻ tuổi, giàu nghị lực” rồi giả vờ quên đi vẻ túng quẫn trước đó của hắn. Những thị vệ trẻ tuổi sau đó, không có ai ở trong tay Diêm Mặc chống đỡ quá hai mươi hiệp. Mọi người thầm nghĩ, ước chừng Diêm tướng quân quả thật không kìm nén nữa rồi. Nếu không, bọn họ còn cho rằng vị tướng quân này có ý kiến gì với Nhị công tử Trương gia nhưng mà nghĩ lại cũng không có khả năng, thần võ Đại tướng quân sao có thể hơn thua với một tiểu bối như vậy. Còn như Nhị công tử Trương gia vì sao mặt lại tiếp đất, chắc có lẽ do vận khí của hắn không được tốt mà thôi. Một trận xa luân chiến được cho là rèn luyện này kết thúc hoàn mỹ. Văn võ bá quan lần nữa công nhận thực lực đúng với lời đồn của Đại tướng quân, lại được mở mang tầm mắt cảm thấy rất hài lòng. Các vị thị vệ trẻ tuổi có thể được giao đấu với người mà họ sùng bái, cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Chử Thanh Huy là người vui vẻ nhất, trong lòng sớm đã không còn lo lắng nữa, chỉ hận không thể chạy ngay xuống đài nói với Diêm Mặc trong lòng nàng rất kinh ngạc vui vẻ. Còn hai người không quá vui vẻ, có lẽ chính là hoàng đế cùng Nhị công Trương gia đang trốn ở trong góc tính toán tìm cách lấy lại thể diện của mình. Ngày hôm nay, hoàng đế ở Hàm Chương điện kiểm tra bài tập của mọi người, Chử Thanh Huy không tìm được cơ hội đi gặp mặt Diêm Mặc chỉ có thể kìm nén cả một ngày, đến buổi trưa ngày thứ hai đã không thể chờ đợi được chạy đến võ trường. Diêm Mặc không cần quay đầu, chỉ cần nghe thấy một loại mùi hương quen thuộc thôi đã biết nàng đến rồi. Lúc này ở võ trường không có ai, Chử Thanh Huy không ngồi kiệu công chúa, chỉ thấy nàng nhấc vạt váy chạy từ ngoài cửa vào, dáng vẻ vui vẻ nhảy nhót đó không có bất kì người thiếu nữ nào ở độ tuổi này có thể vô lo vô nghĩ như vậy. Trong tay Diêm Mặc đang cầm thanh chủy thủ đó, hôm nay là lần đầu tiên hắn không lau chùi nó, mà dùng nó đẽo một khối gỗ. Khối gỗ đó chỉ lớn bằng lòng bàn tay là loại gỗ tử đàn tốt nhất, trước mắt đã khắc ra hình dáng, là một thiếu nữ vận cung trang với dung nhan tuyệt sắc, nét mặt tươi cười hồn nhiên. Lúc Chử Thanh Huy còn cách hắn vài bước chân, liền đổi từ chạy chậm thành đi bước nhẹ rón rén đến gần nhưng khi đến sau lưng hắn nàng lại tò mò hắn đang làm gì mà nửa ngày cũng không quay đầu lại, bèn cẩn thận dè dặt nhón mũi chân lên nhìn, vừa nhìn đã biết tượng người trong tay hắn chính là mình. Nàng lập tức quên mất trò đùa dai nho nhỏ đó, thích thú hí hửng nhào lên hưng phấn nói: “Đây là ta sao?” Diêm Mặc theo bản năng duỗi tay ra thuận tiện kéo thân thể mềm mại nhỏ nhắn của nàng. Khắp người hắn bởi vì sự tiếp xúc bất ngờ này mà cứng đờ thành một khối sắt lạnh. Chử Thanh Huy không cảm thấy khó chịu chút nào, tựa lên cánh tay của hắn, cầm tượng gỗ nho nhỏ đó lật tới lật lui xem, càng nhìn càng thích, lúc ngẩng đầu lên ý cười trên mặt lan sang cả góc miệng khóe mắt, “Đây có phải là muốn tặng cho ta không?” Lúc này đã là mùa xuân tháng ba, nàng đã thay ra y phục mùa đông vừa dày vừa nặng, mặc lên y phục mùa xuân vừa nhẹ vừa mỏng cũng vì vậy mà lộ ra một đoạn cổ mảnh khảnh trắng nõn. Theo Diêm Mặc nhìn thấy, cả người nàng mềm mại đến mức không thể tưởng tượng được, đến cả đoạn cổ này nếu ở trên người của người khác sẽ trông rất bình thường, nhưng khi đặt trên người nàng lại có sức hấp dẫn đến không thể dời mắt. Nhưng ngoài mặt, hắn chỉ hơi gật đầu một cái. Chử Thanh Huy ôm tượng gỗ vào lòng, cười tủm tỉm nói: “Nếu đã như vậy, chỗ của biểu muội ta phải giải thích giúp tiên sinh rồi.” “Cái gì?” Diêm Mặc bắt đầu nghi hoặc bản thân, có phải do cục bột ở trên khuỷu tay quấy rối suy nghĩ của hắn, nếu không sao hắn nghe không hiểu lời này? Chử Thanh Huy nói: “Chính là ngày hôm qua, tên thị vệ bị ngươi đánh đến mặt tiếp đó.” Diêm Mặc ngừng lại trong chốc lát. Chử Thanh Huy thấy hắn đã nghĩ ra, lại khẽ bĩu môi nói: “Nhiều thị vệ như vậy sao cứ không trùng hợp, lúc tiên sinh đánh hắn xuống đài lại xuất hiện bất ngờ chứ!” Diêm Mặc nghe nàng nhắc đến tên thiếu niên đó, trong đồng tử đen kịt hiện ra một chút âm u. Chử Thanh Huy không cảm thấy được, tiếp tục nói: “Ngươi không biết thôi, hắn đã định thân cùng biểu muội, sau này chính là muội phu của ta.” Lời này vốn nên dừng lại ở đây, nhưng nàng lại ma xui quỷ khiến nói thêm một câu, “Cũng là muội phu của ngươi.” Lời nói ra khỏi miệng nàng lập tức cảm thấy không được tự nhiên, mấp máy môi, đầu hơi cúi lại nhịn không được nhanh chóng liếc hắn một cái, hai má dần dần đỏ ửng lên, dung mạo càng rực rỡ không gì sánh được. Diêm Mặc nhìn nàng sớm đã thất thần, trong mắt trào ra một loại ánh sáng lạ lẫm, nhưng rất nhanh đã bị hắn che giấu đi. Hai người đều không nói chuyện, Chử Thanh Huy chịu không được không khí mập mờ như vậy, giậm chân hờn dỗi nói: “Hắn bị ngươi làm cho bị thương, ta không cần giải thích gì với biểu muội sao!” Diêm Mặc tỉnh táo lại, ngoài mặt vẫn là lạnh nhạt, “Trượt tay, lần sau không thế nữa.”