Cái liếc mắt đánh giá này chỉ trong chốc lát, còn chưa làm cho Chử Thanh Huy nhận ra điều bất thường thì Diêm Mặc đã thu tầm mắt, hắn hơi gật đầu lại không nói được hay không được. Nhưng mà ngày hôm sau khi Chử Thanh Huy lại đến Hàm Chương điện, nhạy bén phát hiện hắn đã đổi y phục cho dù vẫn chỉ là một chiếc ngoại bào màu đen, theo nàng thấy nó vẫn ngăn không được gió lạnh giá rét như cũ nhưng so với hôm qua bộ này đã dày lên không ít. Chử Thanh Huy không khỏi vui vẻ, tuy bản thân nàng cũng không biết phần vui sướng mờ ảo này từ đâu mà đến. Hai ngày qua, Chử Thanh Huy phát giác số lần Cố Hành Vân thường hay tránh né nàng không giảm ngược lại tăng lên, nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì không biết bệnh của hắn ra sao, sau khi trở lại đã biến đổi thành như vậy, có khi trước kia hắn bằng lòng làm phò mã nhưng bây giờ thì không muốn nữa? Hay là nói, nguyện vọng trước đó vốn dĩ không phải là của bản thân hắn. Việc này người bên cạnh nhìn không thấu chỉ có người trong cuộc mới cảm giác được, Chử Thanh Huy chưa từng nói với bất kì ai, phụ hoàng mẫu hậu chưa nói, thái tử ca ca chưa nói đến Tử Tô cũng chưa nói, trong lòng nàng nghĩ đợi sau khi Cố Hành Vân bình phục sẽ đích thân đi hỏi hắn lần nữa rốt cuộc bằng lòng hay không bằng lòng, nếu hắn không bằng lòng nàng tuyệt đối không ép buộc. Đã nghĩ như vậy, thái độ của nàng đối với Cố Hành Vân cũng hơi đổi, chỉ đối xử giống như lúc trước không còn khác biệt với mọi người. Sự thay đổi nhỏ nhặt đó bị Thái tử Chử Hằng nhận ra được. Tuy hắn ghen tị muội muội quan tâm người đàn ông khác, nhưng bây giờ thấy nàng đối xử bình đẳng với mọi người trong lòng hắn lại nghi hoặc, đợi trời tối đưa Chử Thanh Huy trở về Vĩnh Lạc cung liền hỏi nàng nguyên do. Chử Thanh Huy vừa từ chỗ hoàng hậu lấy được một cái đèn lồng lưu ly mới lạ đang chơi đùa đầy thích thú, thuận miệng nói: “Cố Hành Vân không phải bị bệnh rồi sao, muội ngại đi làm phiền hắn, tiêu tốn tinh lực của hắn.” Lời này nửa thật nửa giả, sức khỏe Cố Hành Vân luôn không tốt, nếu nói bệnh nặng thì không có còn bảo hồi phục rồi thì trên mặt luôn mang theo vài phần bệnh trạng, cứ lặp đi lặp lại. Thái tử không hiểu nguyên do trong đó vì sang năm hoàng đế chuẩn bị mang hắn nhập triều, lúc này hắn càng phải nắm chắc bài học, đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Bây giờ hoàng đế đang ở thời kỳ sức lực dồi dào, tuy Thái tử đã ngồi trên vị trí Thái tử mười mấy năm rồi nhưng chưa từng nghĩ đến trong thời gian ngắn trèo lên vị trí đó, cũng không muốn để hoàng đế biết được suy nghĩ này của hắn. Vì vậy, cho dù bây giờ dù đã lớn lên hắn vẫn luôn nhàn nhã làm Thái tử của hắn, không có vội vã sắp xếp nhân thủ khắp nơi thu nạp thế lực của bản thân. Bởi vì hắn biết có những thứ lúc nên cho hắn, phụ hoàng sẽ không keo kiệt. Nếu còn chưa đến lúc đó bản thân hắn lại vội vàng làm chút gì đó, vì phụ hoàng trân trọng mẫu hậu và yêu thương các con, dĩ nhiên sẽ không nổi giận nhưng sẽ thất vọng, hắn không muốn để phụ hoàng thất vọng. Hắn không thường xuất cung, ngoài cung không có người chuyển tin tức cho hắn, Vương Húc Đông với Tạ Khải lại không biết xuất phát từ nguyên do gì trước giờ chưa từng nhắc tới chuyện này này ở trước mặt Thái tử, cho nên dĩ nhiên hắn không biết những lời đồn liên quan đến Cố Hành Vân. Đương nhiên, nếu để hắn biết thì chỉ việc khịt mũi coi thường loại đồn đại đó là xong, còn đối với tình huống của Cố Hành Vân bây giờ, e rằng cũng sẽ không cho là đúng. Cố Hành Vân tuy là thiên chi kiêu tử*, nhưng ở khắp thiên hạ này, nếu luận xuất thân tôn quý, có ai vượt qua Thái tử? *Thiên chi kiêu tử (天之骄子): ý chỉ con cưng của trời hoặc kẻ được sinh ra trong gia đình cao quý cha mẹ nuông chiều.. Hai người giống nhau đều xuất thân cao quý, Cố Hành Vân thân làm cháu trai nhỏ nhất của Cố Tương, từ nhỏ đã lớn lên ở trong vòng tay tổ mẫu mẫu thân vú nuôi. Sau đó vào cung bồi đọc, bởi tư chất thông minh lại nể mặt của Cố Tương mà các vị Thái phó cũng đều quý trọng, những người đồng tuổi bên cạnh càng nịnh nọt hắn. Có thể nói, Cố Hành Vân lớn như vậy rồi mà chưa từng nghe người khác nói hắn một câu không tốt. Hắn đối xử với người khác ôn hòa lễ độ, nhưng trong phần lễ độ này lại mang theo vài phần dè dặt cùng cao ngạo. Người như vậy, sao có thể chấp nhận được người khác bôi nhọ kinh thường hắn? Thái tử lại không giống vậy, bốn tuổi hắn đã không ở bênh cạnh hoàng hậu, một mình vào ở Đông cung. Các Thái phó được ý chỉ của hoàng đế, lúc dạy bảo hắn không dám buông lỏng nửa phần. Hoàng đế càng thêm bền lòng vững dạ, mỗi ngày đều rút ra một canh giờ qua hỏi bài tập của hắn. Mỗi lần hắn tự thấy không phạm lỗi, lúc gần sắp tự hào kiêu ngạo thì hoàng đế luôn giội một chậu nước lạnh từ đầu đổ xuống khiến hắn tỉnh táo lại. Có thể nói, Thái tử trưởng thành đến nay toàn bộ đả kích đều chịu từ hoàng đế, là hoàng đế khiến hắn biết rõ được phân lượng của bản thân sau đó mới rụt cái đuôi nhỏ muốn vểnh trở lại, càng thêm cố gắng nổ lực vì để nghênh đón trận đả kích tiếp theo của hoàng đế. Trong đó hoàng hậu cũng sắm vai một nhân vật không thể bỏ qua. Hoàng hậu tuy yêu thương con trẻ nhưng ở việc dạy dỗ bọn họ lại chưa từng nghi ngờ chất vấn phương pháp của hoàng đế, chỉ có thể lúc Thái tử sau khi chịu thất bại ở chỗ hoàng đế sẽ dẫn dắt che chở một cách cẩn thận hơn nữa, vì vậy mà hắn càng có khả năng nhanh chóng đứng dậy. Phương pháp của hoàng đế cùng hoàng hậu vô cùng thành công, ít nhất bây giờ nếu để Thái tử nghe những lời đồn không thể gục ngã không dậy được này chỉ có thể cố gắng hơn nữa, khiến những người nói những lời xuyên tạc đó sau này đến cả tên của hắn cũng không dám nhắc đến. Nghe Chử Thanh Huy nói như vậy Thái tử không hỏi nhiều nữa, đang muốn rời khỏi thì một cơn gió lạnh thỏi đến, hắn cảm thấy trong mũi có chút ngứa bỗng hắt hơi một cái, sau đó lại hắt liên tiếp ba bốn cái, hắt tới eo hắn cong xuống trong bụng chua xót. Chử Thanh Huy trố mắt nhìn hắn liên thanh nói: “Muội nói ca ca mặc y phục quá ít rồi, huynh xem huynh cảm lạnh rồi đó.” Nàng nhét lò bát bảo giữ ấm vào tay Thái tử, còn muốn cởi cả áo khoác ngân hồ xuống cho hắn. Thái tử xoa xoa mũi ngượng ngùng còn mang theo một chút âm mũi, “Ca ca không lạnh.” Chử Thanh Huy nói chẳng nể nang: “Ca ca đừng cậy mạnh nữa, cho dù huynh mặc thành một cục tròn vo, muội cũng không chê cười huynh đâu.” Thái tử thật không thấy lạnh, vừa rồi là gió thổi tiến vào trong khoang mũi bị kích thích thôi. Nhưng mà lời biện giải này, do hắn lúc trước hắt hơi liên tục như vậy nên hiện rõ vẻ không thể chối cãi thế này. Hắn ngăn động tác cởi áo khoác của Chử Thanh Huy, “Lò giữ ấm cho ca ca mượn, áo khoác thì không cần đâu, áo khoác của muội đưa cho huynh cũng không vừa.” Chử Thanh Huy không kiên trì nữa, lẩm bẩm trong miệng: “Sao mọi người đều không chịu mặc thêm y phục, chẳng lẽ mặc ít một cái liền có thể hiện rõ khí khái đàn ông của các huynh được sao?” “Còn có ai?” Thái tử tò mò. “Còn không phải là tiên sinh dạy võ Diêm tướng quân sao, ca ca nhìn thấy y phục tiên sinh mặc chưa? Còn ít hơn so với lúc trời thu muội mặc, huynh không cảm thấy lạnh sao?” Thái tử nghĩ ngợi, trông tiên sinh lạnh lùng như vậy, tiên sinh thấy lạnh hay không không biết nhưng ngược lại bản thân người có thể khiến người khác cảm thấy lạnh là thật đấy. Chử Thanh Huy lại nói: “Mỗi lần muội gặp tiên sinh đều là thấy tiên sinh mặc y phục màu đen, có khi ngài ấy không có y phục qua mùa đông không?” Nói xong, nàng nhăn mày khổ não. “Lúc trước nhắc nhở người mặc nhiều một chút, nhưng vẫn là không đủ. Làm thế nào mới có thể làm cho tiên sinh mặc nhiều chút đây? Không bằng, muội bảo phụ hoàng tìm một cái cớ, thưởng cho tiên sinh một ít y phục qua mùa đông?” Thái tử nghe xong trong lòng bắt đầu nghi ngờ, từ lúc nào muội muội lại thân thiết với tiên sinh dạy võ như vậy chứ