Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc
Chương 43
Thật ra Tô đại ca một chút cũng không có sai, hắn không có nổi nóng với ta, cũng chưa có trách cứ ta lời nào, từ đầu đến cuối đều là ta một mình tự hờn dỗi, bởi vì ta không thể nhìn hắn đối xử tốt với nữ tử khác, nhất là với người từng là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của hắn.
Thấy ta không phản ứng, Tô đại ca dường như có hơi hoảng loạn, hắn ra sức mà ôm lấy ta, lại cúi đầu xuống hôn cổ ta, ta cảm thấy đầu lưỡi mềm mại kia ở xung quanh cổ ta không ngừng liếm hút, tiếp theo liếm mút, tiếng gọi khẽ của Tô đại ca cũng từ từ truyền đến.
“Ngọc Kinh, Ngọc Kinh…”
Cánh tay ôm ngang eo ta càng chặt hơn một chút, hôn môi nhiệt liệt dồn dập cũng từ cổ chuyển qua gương mặt, sau đó Tô đại ca để ta xoay người đối mặt với hắn, hắn nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, đem đôi môi nhiệt tình mà đặt trên môi ta, tiếp theo đầu lưỡi mềm mại cũng linh hoạt mà vói vào miệng ta cuốn lấy đầu lưỡi ta, tay hắn còn đang tại thắt lưng ta không ngừng vuốt ve xoa nắn, khiêu khích cảm quan của ta.
“Ưm…”
Nụ hôn của Tô đại ca dường như có tác dụng trấn an, ta nguyên bản vốn tức giận dần dần bình tĩnh trở lại, hơn nữa còn rất nhu thuận mà tiếp nhận hắn âu yếm cùng cướp đoạt.
“Ngươi vật nhỏ rắc rối này, lẽ nào nhìn không ra ta thích ngươi sao? Nhìn không ta ta yêu ngươi, nhìn không ra ta đối với ngươi quan tâm?…”
Bên ta không ngừng truyền đến lời oán trách của Tô đại ca, lòng ta có chút áy náy, ta không nên phát giận với Tô đại ca, khiến hắn thương tâm như vậy.
Nụ hôn nồng nhiệt qua đi, Tô đại ca vẫn ôm thắt lưng ta, hắn đưa tay thay ta vuốt thẳng sợi tóc trên trán, lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào ta, nhưng không nói một lời.
“Xin lỗi…”
Ta là điển hình ăn mềm không ăn cứng, rõ ràng mới vừa rồi còn nói quyết không xin lỗi, kết quả lời xin lỗi cứ như thế không tự chủ được vọt ra khỏi miệng.
Ánh mắt đen láy sáng sủa của Tô đại ca dịu dàng rơi vào người ta, thật lâu sau hắn mới nói: “Ta sẽ không thích Tô Nhạn Nhi, ta vĩnh viễn cũng không có khả năng thích loại nữ nhân nông cạn dung tục đó! Ngọc Kinh, ta thích chính là ngươi, từ rất lâu rất lâu trước đây đã bắt đầu thích rồi, có lẽ là từ khi ngươi còn chưa có thích ta, trong lòng ta đã có ngươi! Ngọc Kinh, đây là hẹn ước của ta đối với ngươi – trừ ngươi ra, ta đời này sẽ không đối với người thứ hai động tâm!”
“…”
Trong óc trống rỗng.
Ta mở to hai mắt sững sờ nhìn Tô đại ca.
Đây là hắn đang tỏ tình với ta sao? Như vậy cũng quá nhanh đi, còn nói cái gì từ thật lâu trước đây đã thích ta… Nhưng chúng ta từ lúc nhận thức tới nay tổng cộng cũng không có bao lâu mà…
“Ngọc Kinh, ta đã bày tỏ tình cảm của ta với ngươi rồi, ngươi có thể đem tâm tư của ngươi nói cho ta biết không?”
Bị Tô đại ca hỏi, ta do dự hồi lâu.
Rất muốn đem tất cả sự thực đều nói cho Tô đại ca, thế nhưng hắn sau khi nghe xong sẽ thế nào? Hắn có bởi vì ta là ngoại tộc mà dao động hoặc là rời bỏ ta không? Chúng ta vẫn còn đang trong ranh giới Vân Nam, trong lúc mấu chốt này, ta không muốn có bất luận chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra với hắn.
Chờ về tới kinh thành, ta lại giải thích với Tô đại ca cũng không muộn, đến lúc đó thì dù hắn biết ta là ngoại tộc, không muốn tiếp nhận ta, ta cũng có thể lựa chọn rời đi, bởi vì Trích Tinh lâu có nhiều cao thủ như vậy, không người nào có thể thương tổn đến Tô đại ca.”
Nghĩ tới đây, ta nói: “Ta nào có tâm tư gì? Chỉ cần được ăn ngon ngủ ngon, tâm tư gì ta cũng không có, có chuyện gì chờ trở lại kinh thành hãy nói đi, hiện tại việc quan trọng là nhanh chóng trở về.”
Tô đại ca nhìn ta hồi lâu, lại một lần nữa ôm ta vào lòng, đem mặt hắn dựa vào đầu ta.
“Ta sẽ không ép ngươi, chờ đến lúc ngươi muốn nói cho ta biết, rồi nói cũng không muộn.”
“Thế nhưng, Tô đại ca, ngươi vừa nói những lời này đều là thật sao? Ngươi đã không thích nữ hài tử nữa sao?”
Vành tai bị nhẹ nhàng cắn một cái, lời nói mang theo hơi thở nóng rực quanh quẩn bên tai ta.
“Ngươi hỏi như vậy, là đang hoài nghi tình cảm của ta đối với ngươi sao?”
Chẳng lẽ ta không nên hoài nghi? Đều là chính ngươi liên tục nhấn mạnh nói thích nữ hài tử nha.
Oán thầm oán thầm.
“Thật ra đó đều là mượn cớ, bởi vì khi đó ta còn chưa biết…”
Biết cái gì? Vì sao tới lúc mấu chốt Tô đại ca lại nói chuyện lấp lửng như vậy?
Ta gấp đến mức ngẩng đầu, định giục Tô đại ca nói cho xong, ai biết hắn chỉ nhẹ nhàng cười.
“Ta nói – ta yêu ngươi, Ngọc Kinh.”
Nhưng lời này giống như ma chú khiến tim ta bị kéo mạnh một cái, trong mắt có chút ướt át, ta ôm lấy Tô đại ca, đem đầu dựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, cũng cảm nhận được tình yêu của hắn.
Tô đại ca, ta cũng yêu ngươi, yêu ngươi giống như ngươi yêu ta.
Chúng ta không có tiếp tục lên đường, bởi vì Tô Nhạn Nhi ngoài ý muốn rơi xuống nước, lại bị kinh hách nên ngã bệnh, tiếp theo sốt cao không ngừng, cả ngày đều nằm ở trên giường nói nhảm, đừng nói là tiếp tục đi, nàng ta ngay cả đứng lên cũng là vấn đề.
Thấy Tô đại ca vì Tô Nhạn Nhi mà tạm hoãn hành trình, ta vô cùng hối hận mình lúc đó tuỳ hứng, tại thời điểm mấu chốt này, ta so đo với Tô Nhạn Nhi làm cái gì? Nếu như ngày đó ta cứu nàng đúng lúc chẳng phải là không có việc gì rồi sao, thực sự là gậy ông đập lưng ông.
“Tô đại ca, không bằng chúng ta mướn một chiếc xe ngựa tốt một chút, như vậy cũng không gây trở ngại Tô Nhạn Nhi nghỉ ngơi, có thể lên đường.”
“Tô Nhạn Nhi hiện tại đầu óc không tỉnh táo, chúng ta đem nàng đi cũng được, thế nhưng không có cách nào đúng lúc sắc thuốc cho nàng ta uống, bệnh thương hàn là chứng bệnh hiểm nghèo, nếu như nàng ta liên tục sốt cao không ngừng, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Tai hoạ một vạn năm, nàng ta nhất định không có việc gì!”
Ta nhỏ giọng lầm bầm lập tức khiến Tô đại ca sầm mặt, ai, không có biện pháp, ở trong lòng hắn vị trí thứ nhất vĩnh viễn đều là bệnh nhân, lúc nào ta mới có thể được đặt ở vị trí thứ nhất đây?
Chỉ tiếc pháp lực của ta đã trở nên không tốt, lại không có ngọc đan, khiến ta muốn luyện công khôi phục cũng lực bất tòng tâm, nếu không ta thế nào cũng muốn chữa bệnh Tô Nhạn Nhi cho tốt, nàng mà có việc không những có quan hệ, mà còn liên luỵ Tô đại ca.
“Không bằng như vậy đi, Tô đại ca, ngươi mang hai vị cô nương kia đi trước, ta ở lại trông chừng Tô Nhạn Nhi.
Tô đại ca nghi ngờ nhìn ta.
“Ngươi trông chừng nàng ta?”
“Ánh mắt ngươi như vậy là sao? Chẳng lẽ ngươi nghi ta sẽ nhân cơ hội hại nàng?”
Thấy ta sốt ruột, Tô đại ca vội nói: “Ngươi hài tử này lại suy nghĩ lung tung gì vậy, ta sao lại nghi ngờ ngươi? Ta là lo lắng nơi biên thuỳ trấn nhỏ này, căn bản không có đại phu cao minh gì, mà bệnh tình Tô Nhạn Nhi lại nặng như vậy, ngươi bảo ta làm sao yên tâm ra đi?”
Nếu như là vài ngày trước, ta sẽ đánh hôn mê Tô đại ca dẫn hắn đi, hoặc là thần không biết quỷ không hay giết Tô Nhạn Nhi trừ bỏ hậu hoạn, nhưng mà từ khi nghe được Tô đại ca thông báo xong, suy nghĩ của ta đã thay đổi.
Tô đại ca yêu ta, tin tưởng ta, ta không thể làm ra chuyện khiến hắn không vui.
Ta rốt cuộc hiểu được năm xưa vì sao Tô bá bá biết rõ bệnh dịch hiểm ác đáng sợ còn muốn ở lại cứu người, mà Tô bá mẫu biết có thể nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn thề sống chết ở lại bên cạnh phu quân.
Ta không biết nguy hiểm theo lời Tiểu Long nói là cái gì, nhưng cùng lắm thì cũng một chữ chết thôi, nếu Tô đại ca nhất định muốn ở lại, dù đến Hoàng Tuyền, ta nhất định sẽ cùng đi với hắn!
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
16 chương
83 chương
8 chương
11 chương
10 chương
12 chương
3 chương