Trong trận chiến, Ninh Úc toàn thân áo đen lại có thể nổi bật như vậy, lúc này hắn hoàn toàn không nghe lọt âm thanh nào khác, lông mày xám khẽ nhếch lên, cùng đôi mắt đen láy lạnh lẽo, đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Tương Y, núi thây biển lửa bên cạnh còn nguyên, khói lửa không ngừng bốc lên. Hắn cứ như vậy đứng giữa trận chiến giữa khói lửa ôm chặt Ninh Tương Y, sợi tóc đen và áo đen bay lên, trong ngực hắn nàng chính là bảo bối. Bên kia quân địch thật nhanh rút lui về phía sau, nhưng Ninh Úc muốn phải giết sạch! Cho nên bọn người La Khải thừa thắng xông lên, chiến trường bây giờ cục diện đã rõ ràng thiên về một bên! Nếu như trước đây, có người nói vài trăm người có thể đánh cho mấy vạn người bỏ chạy hết, người kia nhất định là kẻ điên, thế nhưng hiện thực đang như thế, chỉ thấy đại quân một màu đen liên tục lui lại như thuỷ triều, không ít người bị thi thể trên đất làm vấp ngã, sau đó đứng lên tiếp tục chạy lui, trên mặt mỗi người đều vô cùng sợ hãi, sau lưng bọn họ giống như có quỷ đang đuổi tới! Mà hơn hai trăm người thân hình như quỷ mị, tay bọn họ lại một lần nữa hướng phía sau lưng, chỉ cần châm lửa ngòi nổ, những quân địch phía trước lại nổ bay một mảng lớn! Ninh Tương Y nhìn thi thể đầy mặt đất, cùng tiếng kêu khóc đau thương, Ninh Úc từ đầu đến cuối đều thờ ơ, hắn thật sự hạ quyết tâm muốn những người kia phải trả giá đắt! Nàng quýnh lên, vội vàng ôm cổ của hắn, nghiêng về phía trước hôn lên môi mỏng của hắn, Ninh Úc giật mình, dường như bây giờ mới tỉnh lại, hắn thật sự cứu được nàng cứu, nàng còn sống! Hai người hôn nhau trong chiến trường. Ninh Tương Y vốn chỉ muốn chạm vào liền tách ra, nhưng Ninh Úc lại quấn vào, không coi ai ra gì hôn nàng thật sâu! Bên cạnh là lửa và thi thể, khốc liệt và chết chóc, còn nữa nhân trong ngực hắn chính là tình yêu vĩnh hằng. Những người trên tường thành đều kinh ngạc đến ngày người, nhìn thấy bọn họ không biết nên làm thế nào cho phải. Tiếng nổ và tiếng khóc la phía xa cũng không thể quấy nhiễu đến hai người họ, bóng dáng của họ cứ vương vấn trong ánh hoàng hôn và ánh lửa, thật không thể tách rời! Ninh Tương Y thấy ngạt thở, mà tình huống khẩn cấp như vậy, nàng làm gì có tâm trạng hôn, đây chỉ là một mồi nhử thôi. Nàng bỗng nói nghiêm túc, “Thu binh lại có được không, chúng ta đi vào trong thành...rồi hôn lại?” Vừa nói xong, gương mặt nàng kia ửng đỏ, chỉ cảm thấy mấy kiếp cũng chưa từng mất mặt như vậy! Ninh Úc rốt cục lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, hắn vừa giơ tay lên, La Khải bên kia liền nhận lệnh, đám người nhanh chóng lui về phía sau, động tác toàn bộ chỉnh tề, trong khoảnh khắc đại quân khí thế kia cũng đã chạy mất dép, một trận chiến, từ đầu công kích chiếm ưu thế, về sau lại không ngừng nghiền ép quân địch đông như kiến, quả thực tựa như trận đánh truyền kỳ! Những trải qua trận này, danh tiếng Ninh Úc trên bốn nước vô cùng cao, khác với trước đó nghiêm túc chính trực, lần này hắn xuất hiện, dùng sức mạnh vũ lực, chấn kinh thế giới! Thấy Ninh Úc rốt cục đã thu binh lại, Ninh Tương Y thở dài nhẹ nhõm, mà lúc này, chỉ nghe một tiếng kêu khẽ, hoá ra là Hải Thanh thấy tình huống không ổn, liền bắt Thương Minh Hi chạy đi! Ninh Tương Y gấp gáp, nói với Ninh Úc,” không thể để hắn bắt Thượng Minh Hi đi!” “Thượng Minh Hi?” Ninh Úc không vui nhíu mày, cũng đem chữ không muốn viết trên mặt. Ninh Tương Y tức muốn hộc máu! Nàng níu lấy vạt áo Ninh Úc, dùng giọng nói rất nhỏ, “Hắn là mấu chốt để ta có thể giải quyết nhanh vấn đề của Ngọc Kỳ, chẳng lẽ ngươi không muốn trở về sớm à?” Ninh Úc nhìn nàng, không chịu nhúc nhích, Ninh Tương Y dứt khoát bán mặt mũi! Cắn răng nói, “ ta không thích hắn, không có chút nào thích hắn! Nhanh cứu người đi!” Cho dù nàng nói rất nhỏ, nhưng đám người La Khải vẫn nghe rõ ràng, bọn họ bật cười khẽ, không dám phát ra tiếng sợ công chúa xấu hổ. “Ninh Úc!” Ninh Tương Y thẹn quá hoá giận! “La Khải.” Ninh Úc lúc này mới mở miệng. “Có thuộc hạ!” “Cứu người.” “Vâng! Vương gia!” La Khải vội vàng mang theo hai người đi, Vương gia đã nói muốn cứu người, bọn họ nhất định phải đem người bình an vô sự mang về! Lúc này, Ninh Tương Y mới thở phào nhẹ nhõm, đổ vào Ninh Úc trong ngực, cả người đều rất mệt mỏi. Mà trên tường thành Thái Thú Tuyết Thành vẫn còn thấy mông lung! Mới nãy còn tiếng la hét đánh giết, đại quân vào trận, như tận thế đã đến trước mắt, nhưng nam nhân này vừa xuất hiện, liền nhẹ nhàng hóa giải một thế trận! Hắn là ai? Vì sao cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua, trong bốn nước từ lúc nào lại có nhân vật lợi hại như vậy? Không cho suy nghĩ nhiều, Ninh Úc ôm một hồi, phát hiện trên người nàng vết thương chồng chất, trong mắt oán hận cuồn cuộn, hắn hận không thể cho nổ bay toà Tuyết Thành trước mắt mới có thể hả giận! “Tiểu Thất, mở cửa thành.” “Vâng! Vương gia!” La Tiểu Thất đã sớm đứng chờ bên cạnh chờ lệnh, muốn trước mặt công chúa thể hiện một chút, lúc này cổng Tuyết Thành bị tảng đá không còn hoàn chỉnh chặn cửa, vừa nãy người của Thái hậu đánh rất lâu cũng không thể phá tan tảng đá chỉ là nứt một chút. Nhưng người của Ninh Úc ra tay cũng không giống người bình thường, La Tiểu Thất đối với phá hoại có thể nói là thiên tài, hắn tìm đúng góc độ, chôn xuống một ngòi nổ, chỉ nghe một tiếng nổ vang thật lớn, người trên tường thành bị dọa đến đứng không được, sợ mình sẽ giống những quân địch kia máu thịt văng tung toé, thương tích đầy mình! Sau tiếng nổ là một tiếng đổ sập! Tảng đá chặn cửa hao phí vô số mạng người đều không thể phá tan, đã sụp đổ xuống! Đám người lui lại, Ninh Úc vung tay lên, tất cả mảnh vụn bay đến đều bị nội lực trên người hắn cản lại, không để Ninh Tương Y đụng dù một chút, mà cửa vừa nổ tung, bên trong đang giết đỏ cả mắt cũng không quá thất thần, thậm chí bọn họ còn tưởng rằng người Thái hậu đã đánh vào đến rồi! La Tiểu Thất thấy thế, liền vội vàng tiến lên, dồn hết hơi, hô to một tiếng! “Người ở bên trong nghe rõ đây, Ngọc Kỳ Thái Hậu đã bại rút lui! Người nào bỏ vũ khí xuống, sẽ được tha mạng!” Cái gì? Thái hậu thất bại, chuyện này sao có thể?! Thế nhưng bọn họ quay đầu, bên ngoài tường thành đều là lửa và thi thể đúng là vô cùng an tĩnh, Thái hậu thất bại thật rồi sao? Lúc này, Thái Thú Tuyết Thành vội vàng chạy xuống, đi theo bên cạnh Ninh Úc. “Đại… Đại nhân!” Hắn không biết nên xưng hô như thế nào với Ninh Úc, cho nên liều kêu một tiếng đại nhân. Ninh Úc lại nhíu mày, “Nhỏ tiếng một chút.” Thái Thú sững sờ, chờ khi lại tinh thần, liền phát hiện công chúa đang nằm trong ngực hắn ngủ! Cái này… bên trong thành còn tiếng kêu đánh kêu giết, vậy mà nàng có thể an tâm ngủ đi như thế sao? “Bản vương muốn một chỗ yên tĩnh, để nàng nghỉ ngơi.” Thái Thú liên tục gật đầu, “Đi phủ Thái Thú đi, tuyệt đối không có ai sẽ làm phiền các ngài!” Nhưng nói xong hắn liền hối hận, những người trước mắt này vẫn còn đang đánh giết, bọn họ sao có thể đi xuyên qua hơn vạn người đang giết đỏ cả mắt này? Ninh Úc cũng nhìn thấy, Tiểu Thất kia lại rống một tiếng, nhưng đối với người đang điên cuồng không có tác dụng gì, hắn nhíu mày, trong mắt lóe lên một ý nghĩ hung ác! Những người này nếu đã không biết điều, hắn không ngại san bằng toàn thành cho hả giận! Một giây sau, Ninh Úc kia dùng giọng nói uy nghiêm, rõ ràng truyền bên tai từng người đang chém giết, giọng điệu lạnh lùng, vô cùng sát ý! “Ta đi ngang qua, người nào trong tay giơ vũ khí, giết không tha!” - ---------------------------.