Kiếp này chỉ nguyện bên người
Chương 467 : Yến Tiệc Hồng Môn
“Ta tận mắt thấy mẫu thân máu me đầy mặt, bị đánh gần như không thở nổi, nhưng lúc nàng nhìn thấy ta còn chưa đi, hai mắt sáng lên, liều mạng nháy mắt với ta, muốn ta trốn đi.
Ta tận mắt thấy nàng đã hấp hối, bị phụ thân đem đổi ba cân lương thực, nhìn thấy nàng bị người khác chặt tay chặt rơi cổ, bị giết chết như động vật, ta mới biết được chỗ đó không phải nhà của ta,
Cho nên, ta vẫn rất cảm kích Thái hậu.”
Xuyên thấu qua khe hở, cách nhau một bức tường hắn có thể nhìn thấy, Thái hậu đang làm cái gì, cũng có thể nghe được tiếng của nàng, hắn toàn toàn không thèm để ý, còn cười nói.
“Mặc dù phục vụ nàng là một vấn đề rất nguy hiểm, nhưng so với lang thang ăn bữa này lo bữa khác, so với bị người khác xem như nô lệ mà tra tấn, đợi để ở bên nàng, làm nàng vui, còn dễ dàng hơn nhiều, cũng hạnh phúc nhiều, cho nên ta rất cảm kích nàng.
Nàng dường như cũng thật sự thích ta, nam sủng không được tham gia vào chính sự, không được nắm quyền, nhưng nàng lại cho ta binh quyền, như thế, cũng coi như nam sủng đệ nhất vô nhị rồi?”
Ninh Tương Y buồn bực, “Vậy ngươi vì sao…” Còn muốn phản nàng vậy?
Thượng Minh Hi có chút nghiêng đầu, nhìn nàng cười một tiếng lộ ra hai cái răng mèo.
“Bởi vì ta nhìn thấy mai sau.”
“Mai sau?”
Hắn gật gật đầu, “Thái hậu thông minh lanh lợi, nhưng lại hay tin lời người khác, dù tiểu nhân hay trung thần, nếu nàng ngồi vị trí này Ngọc Kỳ sẽ loạn nếu không thể tiêu diệt triệt để, khiến bên trong đất nước mục nát, một khi xảy ra tai hoạ, chuyện năm đó sẽ còn tái diễn.”
Hắn dùng một chút, hai mắt trong trẻo: “Ta không hi vọng trên thế giới này, lại còn những hài tử phải chịu cảnh giống ta.”
Ninh Tương Y trong lòng cảm động, hắn nghiêng đầu nhìn ra, nhẹ giọng cười nói, “ thế nào? Lời nói của ta như vậy có phải là rất cao thượng không?”
Ninh Tương Y buồn cười, vừa định nói gì, bên trong con thuyền đã yên tĩnh, thuyền cũng dần dần vào gần bờ.
“Tiếp theo nên như thế nào?”
Ninh Tương Y mang Thượng Minh Hi núp trong bóng tối, mặt hứng thú.
Thượng Minh Hi cười nhạt một tiếng, giống như chờ đợi kịch hay, “Yên tâm, thừa tướng đã đứng trên bờ chờ đã lâu.”
Ninh Tương Y có chút tiếc hận, “Đáng tiếc, chỉ là ngủ một lần, cũng không có gì gọi là tổn thương quá đáng.”
Thượng Minh Hi lắc đầu, “Không cần tiếc, bởi vì trong bóng tối Lưu Các lão cũng đang ngó chừng, nữ nhi của hắn và nhi tử của thừa tướng đã có hôn ước, thấy được cảnh này, Lưu Các lão cũng không thể nén giận.”
“Cao tay!” Ninh Tương Y giơ ngón tay cái lên, có chút phục nam nhân này.
Quả nhiên, ở bên bờ sau khi nhìn một màn kịch, Ninh Tương Y vừa lòng thỏa mãn trở về, Tư Vô Nhan thấy Ninh Tương Y trở về, bực bội nói.
“Nha đầu, người còn biết đường trở về à?”
Ninh Tương Y tâm trạng đang tốt,không tính toán với hắn, Tư Vô Nhan vừa ho vừa buồn bực, đưa một tấm thiệp mời trước mặt nàng.
“Lam Từ đưa tới, Thái hậu muốn mời ngươi dự yến tiệc Hồng Môn.”
“Ồ?” Ninh Tương Y nhìn thiệp mời, nghĩ đến vừa nãy trên thuyền, nhớ đến bộ dạng xấu hổ của Thái hậu, cười khúc khích, “Xem ra là chúng ta động tĩnh quá lớn, nàng muốn chen vào sao? Yên tâm đi, triều thần tuyệt đối sẽ không cho nàng làm Hoàng đế, đây là ranh giới cuối cùng, không thì nàng phải tìm cho mình thêm một con rối, nàng sẽ không giết người được!”
Tư Vô Nhan bĩu môi, “Đêm nay như thế nào, Thái hậu vui vẻ lắm sao?”
Ninh Tương Y vội vàng đem tai nạn xấu hổ của Thái hậu tại kể ra, Tư Vô Nhan vừa nghe vừa cười không nói gì, nhưng thù hận trên người hắn lại tiêu tán đi rất nhiều.
Ba người bọn họ mấy tháng qua không ngừng cố gắng, lúc này trừ những cái tên trung lập, thế lực hắn đang thao túng đã có thể ngang sức ngang tài với Thái hậu, tiến độ thế này, cũng khó trách Thái hậu ngồi không yên, đưa thiếp mời dằn mặt.
” Chỉ là quyền điều hành cấm quân không nằm trong tay bọn họ, chuyện này là khó giải quyết nhất, Tư Vô Nhan đang nghĩ kĩ đối sách, Ninh Tương Y lại thất thần nghĩ đến một chuyện khác.
Ba tháng trôi qua, Ninh Úc luôn viết thư qua lại với nàng, vậy mà hắn lại không trực tiếp tới đây sao?
Ninh Tương Y nghĩ hắn vừa có được thuốc nổ, đang lúc vui sướng, cho nên quên mình, không khỏi có chút uất ức.
Nhưng oan uổng Ninh Úc, ban đầu hai tháng trước hắn đã có thể khởi hành đi Ngọc Kỳ, nhưng bởi vì lúc huấn luyện, La Khải đích thân sử dụng vũ khí mới, lại dùng không đúng cách, suýt chút bị nổ chết.
Ninh Úc thấy thế, liền vận công nhảy lên cứu La Khải! Bị dập đến bị thương bên ngoài cộng thêm khí độc phát tán, hắn không dám nói cho Ninh Tương Y, còn La Khải cũng phải quỳ ròng rã ba ngày.
Toàn bộ doanh trại đều âm u, bọn họ mỗi ngày đều phải tập luyện đến chết đi sống lại, hoàn toàn có thể cảm nhận được lửa giận của Vương gia.
Nhưng kiểu này cũng tốt, Ninh Úc có nhiều thời gian hơn huấn luyện binh mã, sẽ có một ngày, cái này chính là vũ khí lớn nhất trong tay hắn!
Ngày dự tiệc đúng hẹn mà tới.
Trong Tiềm Long điện tráng lệ, Thái hậu và Tư Vô Nhan đều ngồi ở trên cao, còn phía dưới đều là nữ tử trong hậu cung, Tư Vô Nhan không có nhu cầu, một tháng số lần hắn đi hậu cung cũng đếm trên đầu ngón tay, những cô gái này là Thái hậu cố gắng nhét cho hắn, cũng có do những đại thần trung thành với hắn đưa tới lấy lòng, như vậy số lượng vậy mà không ít.
Mà bên cạnh đó, Ninh Tương Y báo ốm không đến yến hội, hai mắt nàng đang chăm chú quan sát một người, người này là người luôn bên cạnh Thái hậu, tên là Quan Tại Kim, trong tay hắn có một nửa cấm quân binh lực trong thành, chính là nhân vật mấu chốt!
Người này cũng nằm trong bộ sưu tập của Thái hậu, tất nhiên sẽ theo phe Thái hậu, nhưng tuổi của hắn càng lúc càng lớn, còn Thái hậu chỉ thích thiếu niên, lui tới với hắn càng ngày càng ít, mặc dù hắn không nói, trong lòng không thể không có oán hận, Ninh Tương Y nghĩ, có lẽ có thể thử vào điểm này.
Sau đó, nàng nhìn thấy một vị đại thúc tuấn tú đang ngồi ở trong vườn uống trà.
Ninh Tương Y nhảy từ trên tường xuống, hắn ngăn lại đám thị vệ muốn xông lên, vẫn bình tĩnh nấu nước chêm trà, ánh mắt thản nhiên.
“Công chúa vẫn nên trở về đi, ta và những người kia không giống nhau, không tham tài không háo sắc, cũng không có nhi tử để người lợi dụng.”
Ninh Tương Y trừng mắt nhìn, “Vậy ngươi muốn cái gì?”
Đại thúc tuấn tú Quan Tại Kim thở dài một tiếng, “Đi đi, ta sẽ không làm phản.”
Ninh Tương Y không phục, “Vì sao, vậy là người thật sự thích Thái hậu sao?”
Quan Tại Kim không nói lời nào, Ninh Tương Y quyết tâm, “Nếu như ta có thể hứa với người, chỉ cần người giúp chúng ta, sau này chúng ta sẽ không giết nàng, sẽ còn thả các ngươi đi làm một cặp vợ chồng chân chính! Kiểu này ngươi cũng không động lòng? Ngươi phải hiểu, chỉ cần nàng một ngày còn làm Thái hậu, ngươi sẽ không có cơ hội độc chiếm nàng.”
Nàng cố gắng thuyết phục đối phương, nhưng đối phương chỉ im lặng một lát, vẫn nói, “Trở về đi.”
Ninh Tương Y trong mắt sáng lên, “Ngươi có thể nghĩ kỹ, khoảng cách gần như thế, nếu ta giết chết ngươi, nửa binh quyền trong tay người chưa chắc sẽ rơi vào tay Thái hậu, đến lúc đó chúng ta muốn giết nàng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Lúc này, Quan Tại Kim đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Tương Y.
“Ngươi cũng quá coi thường nàng rồi…”
Ninh Tương Y sững sờ.
Hắn nặng nề cười một tiếng, “Khoảng thời gian này, các ngươi nhiều lần tấn công, đã làm cho nàng bụng đầy lửa giận, nàng nhịn, cũng chỉ vì hôm nay thôi, chỉ sợ lúc này, tính mạng tiêu hoàng đế đang như ngàn cân treo sợi tóc.”
Ninh Tương Y giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng hoàng cung, nơi đó, có một làn khói đen đang dâng lên.
- ---------------------------.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
13 chương
10 chương
67 chương
10 chương
636 chương
32 chương