Kiếp này chỉ nguyện bên người
Chương 256 : Vừa Ra Tay Đã Làm Người Kinh Ngạc
Lời nói của Ninh Úc giống như lưỡi đao sắc bén nhất, chém Lưu đại nhân đến thương tích đầy mình! Sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, chuyện này lại bị Ninh Úc biết, còn giữa thanh thiên bạch nhật đem nói ra, khiến hắn không thể nào phản bác.
Ninh Úc cười lạnh, nhưng giọng nói rõ ràng truyền đến tại của tất cả mọi người có mặt!
“Ngươi hứa hẹn với thê tử, một khi lên cao trung, chắc chắn sẽ không ghét bỏ nàng đã tàn hoa bại liễu, sẽ chính chức cưới nàng, đền bù cho nàng nhiều năm chịu cực khổ vì ngươi.
Cho nên hàng một lòng chờ đợi không ngừng tiếp khách, rồi đem tất cả tiền bạc cho ngươi đi khảo thí, giao hữu, lên cao trung, thế nhưng cuối cùng, người đối xử với nàng thế nào?”.
Lúc này, Lưu đại nhân mới khán giọng hộ một cậu!”Là nàng phúc bạc mệnh bạc!”
Hắn ngẩng đầu, ráng chống đỡ lại lời thề mà Ninh Úc nói.
“Thần lên cao trung không lâu sau, nàng liền nhiễm bệnh… Loại bệnh sắp chết! Nếu không thì thần nhất định sẽ hết lòng thực hiện lời hứa hẹn!”
Chuyện này, nói toạc ra là Lưu mô vong ân phụ nghĩa, cũng không cho là tội ác, dù sao cũng vì một người muốn lừa, còn một người muốn bị lừa.
Nhưng Ninh Kham không lên tiếng, bởi vì hắn hiểu rõ Ninh Úc, Ninh Úc không thể chỉ đơn giản muốn vạch trần nhân phẩm đối phương.
Quả nhiên, Ninh Úc mỉm cười.
“Ngươi nói không sai, nàng đúng là chết bởi hoa liễu, nhưng… Bản vương lại tra ra được, người cao trung về vị không muốn cưới một kỹ nữ, cho nên, bỏ ra nhiều tiền mua chuộc hoa lâu Chu mama, để bọn họ sắp xếp cho thể từ Triệu thị của ngươi, đi hầu hạ tên nam tử mắc bệnh hoa liễu, quả nhiên, Triệu thị không lâu sau đó bị lây nhiễm hiểm nghèo, không còn sống lâu nữa.”
Ninh Úc không chỉ cho Lưu đại nhân mặt xám như tro, mà còn làm cho hân dân kinh ngạc!
Bọn họ không nghĩ tới nhìn Trung Thư Lệnh, nhân phẩm đoan trang, văn chương nổi bật, vậy mà lại là một nam nhân độc ác vô liêm sỉ như thế! Tất cả nữ nhân ở đây đều nhìn hắn như nhìn một thứ súc sinh! Tiếng hắt hủi không dứt!
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết húc, Ninh Úc là cái loại người, không chỉ xua người vào bụi rậm, mà còn đè người xuống vũng bùn, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội trở lại nào!
Cho nên hắn trầm giọng bổ sung, “ đáng thương cho Triệu thị trước khi chết còn tưởng rằng là do mình phúc bạc, tự xin cắt duyên, để người cưới thê tử cao quý khác, lòng chỉ hi vọng có thể gặp người một lần cuối trước khi chết, đáng tiếc… Người vào thành kết hôn, nhờ quan hệ bám váy mà bổ nhiệm, nàng tự xin cắt duyên, người cũng không thèm để ý một lần, còn bị thê tử mới cưới của ngươi ngăn lại ở ngoài cửa, thậm chí tang lễ nàng, người không hề xuất hiện một lần.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ có bách tính cả hoàng đế cũng phẫn nộ, có đôi khi biết quan lại tham nhũng nhưng người cũng nể nang, bởi vì chẳng ai hoàn hảo, bọn họ năng lực xuất chúng đành đổi lại mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng bây giờ, phẩm chất bại hoại như người này sao có thể làm tròn chức trách lớn? Hoàng đế không khỏi hoài nghi điểm này, thậm chí cảm thấy vào khoa cử sao này cũng phải liệt kê phẩm chất mà xem xét.
Ninh Úc nhìn Lưu đại nhân bị kéo xuống giữa tiếng phỉ nhổ, ánh mắt lại không khỏi nhìn vào Tước Tướng, hơi cong môi.
Từ lần Tả Tướng tố cáo 3 tội của hoàng tử, hắn liền muốn khiêu chiến với Tả Tướng một lượt!
Trước kia sở dĩ không quan tâm bọn họ, một là bọn họ cũng không động đến lợi ích của Ninh Úc, không xúc phạm Ninh Úc.
Hai, đối thủ chính của bọn họ là Ninh Giác, bây giờ Ninh Giác đang muốn trở về, Ninh Úc cũng không ạ muốn sau này Ninh Giác có thể đăng cơ quá dễ dàng.
Nhưng chỉ trách Tả Tướng không có mắt, nghĩ gì lại ra tay với Ninh Tương Y, không biết bây giờ Tả Tướng cảm thấy thế nào khi cùng một lúc bị hắn chặt đứt hai cánh tay đắc lực, Tả tướng có phải đang cảm thấy thoải mái?
Tả Tướng có vui không thì không biết, nhưng đám thần dân thật sự rất vui! Nhất là khi nhìn thấy Lưu đại nhân bị đè xuống, tất cả đều hoan hô, reo hò, thời tiết ảm đạm cũng không kìm được, trong lòng bọn họ lại có chút vui mừng.
Ra sức đánh vào những tên xấu ung dụng ngoài vòng pháp luật! Còn có gì thoải mái hơn so với cái này sao?!.
Nhưng cái này vẫn phải kết thúc, Ninh Úc hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía nhất phẩm Trịnh Thái úy!
Mà lúc này, ở chỗ Ninh Tương Y, đã là một tình cảnh khác!
Người áo xám trên thân toàn là vết máu, văng khắp nơi! Đúng thật như vải rách trên đất!
Hắn cắn răng, nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ chết trong tay Ninh Tương Y!
Không được! Hắn không thể chết tại đây, hắn còn đại nghiệp chưa thành, hắn còn muốn tên mình lưu truyền sử sách!
Mà lúc này, trời bắt đầu mưa! Từng giọt từng giọt, dưới bầu trời u ám, dường như xung quanh đặc biệt im. lặng! Nhiều người xem Ninh Tương Y chiến đấu kịch liệt, thoạt nhìn có thể cảm thấy nàng tự xé quần áo là không đúng, nhưng nàng là một người nữ tử có thể đánh bại một nam nhân mạnh mẽ như vậy phải rút lui liên tiếp, bọn họ cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác tự hào! Công chúa Đại Lục của bọn họ, hẳn là phải như thế này!
Hắn không biết Hoàng hậu sáng lập ra Đại Dục, cũng là nữ nhân có thể xông pha trận mạc cùng tổ tiên giết giặc.
Mà tài sắc của Ninh Tương Y so với hoàng hậu sáng lập cũng không thua kém, thậm chí còn giỏi hơn!
- Nước mưa rơi xuống, gió thổi qua càng thấy lạnh, nhưng mọi người ở đây dường như không cảm nhận được, đặc biệt là đội cấm quân! Bọn họ đều vững vàng chiếm giữ trong mưa gió, vô cùng hi vọng công chúa. sẽ xé nát tên địch thành từng mảnh!
Mưa làm ướt nhẹp mái tóc của nàng, làm mờ đi dấu vết son phần còn vương trên trán Ninh Tương Y, khuôn mặt nhỏ nhắn như Bạch Thăng băng tuyết, lúc này có thêm phần nhợt nhạt, chật vật!
Nhưng đối phương còn thảm nhiều!
Mưa rơi hòa với máu rỉ ra từ vết thương của hắn, tụ lại trên mặt đất thành một vũng máu.
Đường phổ im. lặng, nên tiếng thở hổn hển của hắn rất rõ ràng và có thể nghe thấy!
“Ta muốn giết ngươi!”
Bị nàng ép đánh, hắn hô to lên một tiếng như con thú bị nhốt!
Nữ tử này ngược lại là chướng ngại lớn nhất đối với đại nghiệp của chủ nhân hắn, nếu có thể giết nàng! Cho dù hắn thật sự mất mạnh, cũng là vinh quang, sau này sẽ được thiên hạ ghi nhớ!
Ninh Tương Y tay trái chẳng biết lúc nào xuất hiện một con dao găm bảo thạch, lúc này nàng kiếm trong tay phải, hai bên hai lưỡi dao, nhìn nơi những vết máu gỉ ra là cơ hội để giết!
Nàng cười một tiếng, nhìn hắn chậm rãi nói.
“Bản cũng muốn dùng đầu trên cổ ngươi… Làm thành tựu vinh quang cho ngày đầu được sắc phong!”
Trời mưa, vấn thiên đài này hoàn toàn không được che chắn, dù vậy cũng không ai dám rời đi, ngay cả Thái hậu cũng bị sát ý hung hãn của Ninh Úc làm sợ hãi!
Sát khí này, làm Thái hậu nghĩ đến cái ngày Ninh Tương Y hỏa thiêu Long Hàm Yên, Ninh Tương Y sát khí trên người! Bà sợ đến cong người!
Nước mưa tí tách, đọng lại dưới cằm Ninh Úc, rồi nhỏ xuống, hắn nhìn Trịnh Thái uý đang quỳ gối trên ghế, lạnh lùng mở miệng.
“Ngươi còn nhớ rõ làm thế nào từ chức tòng thất phẩm quận huyện lại leo lên đến ngày hôm nay không?”
Lời nói của hắn, khiến Trịnh Thái úy, người đã ở vị trí cao bấy lâu nay run rẩy cả người, suýt nữa thì khóc, giá như lúc đó tất cả đừng hy vọng Ninh Tương Y không xuất hiện, bây giờ, hắn chỉ muốn quỳ xuống cầu xin Ninh Tương Y mau mau xuất hiện, Cho hắn có được chút hi vọng sống!
Đáng tiếc, Ninh Tương Y không đến.
Khi nghe được Ninh Úc tra hỏi, mặt béo của hắn nhăn nhó căng thẳng, thậm chí còn có tiếng khóc nức nở!
“Đều là vì hoàng ân cuồn cuộn…”
- ---------------------------.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
13 chương
10 chương
67 chương
10 chương
636 chương
32 chương