Kiếp này chỉ nguyện bên người
Chương 239 : Mua Mạng
“Một, thần muốn cáo nàng ta trên người có bảo vật lại không dâng lên, có ý đồ không tốt!”
Ninh Tương Y thần sắc lập tức có chút nghiêm nghị, trầm tư không nói lời nào.
“Hai, thần muốn cáo nàng ta giả chết bỏ trốn, khi quân phạm thượng.”
Ninh Kham thần sắc hơi trầm xuống, nhìn về phía Ninh Tương Y, một màn đau lòng lúc trước còn rõ mồn một trước mặt, vậy mà đối phương thật ra chỉ là lừa hắn, ít nhiều khiến hắn cảm thấy khó chịu.
“Ba, thần muốn cáo nàng câu kết với Ngọc Hành, có ý đồ phản quốc! Dứt lời, liền đem một mật thư dâng lên, tin này chính là tin Giản Tây ở Ngọc Hành truyền về, cũng là cơ hội để hắn ta một lần nữa lấy lại địa vị, cái này là con át chủ bài trong tay Tả tướng, ngay cả Ninh Tương Y cũng không biết đến sự tồn tại của thứ này.
Nàng mắt lạnh nhìn hoàng đế lật từng trang, mắt hơi nheo lại.
Bên trong có ghi chép kĩ càng từng hành động của Ninh Tương Y ở Ngọc Hành, trợ giúp Vân Cẩm chuyển mình, nâng cao địa vị của Tiêu Uyên, khiến hoàng đế xem xong càng thêm kinh hãi, tâm cũng càng lạnh.
Ninh Tương Y…vậy mà trợ giúp hoàng tử nước láng giềng.
Bây giờ đột nhiên trở về, ông thậm chí còn có suy nghĩ liệu đây có phải là âm mưu của nước láng giềng không?
Cho nên trong lòng vốn còn đang có chút vui mừng lập tức bị mật báo này chùi sạch không còn một mảnh.
Tả tướng có chút đắc ý nhìn Ninh Tương Y, vốn dĩ Tứ điện hạ ra tay chính là vì muốn bắt sống Ninh Tương Y, moi ra bí mật từ trên người nàng ta, nhưng Ninh Tương Y lại quá bản lĩnh, hết lần này đến lần khác hoàng đế đều đứng về phía nàng ta, nên hắn bắt buộc phải rút củi dưới bên đáy nồi thôi (ý tương đương với câu diệt cỏ tận gốc).
Những chuyện này hắn ta cũng chưa có nói cho tỷ tỷ tốt của hắn ta, cũng là thái hậu biết.
Thái hậu ở địa vị cao đã nhiều năm, lại bảo thủ, quá cưng chiều cháu gái, nếu biết chuyện có khi lại làm cho tình huống trở nên xấu hơn, cho nên chi bằng hắn ta tự mình ra tay an bài ổn thỏa.
Hắn ngược lại muốn xem xem, lần này Ninh Tương Y làm sao tránh được kiếp nạn này! Hắn không có được thì mượn tay hoàng đế hủy đi thôi.
Hoàng đế xem hết mật báo, trong hệ lòng cảm thán, Ninh Tương Y trợ giúp Nhị hoàng tử Ngọc Hành thật nhiều.
Mà ở trong một báo còn cố ý ghi rõ Ninh Tương Y ở cùng Nhị hoàng tử Ngọc Hành Tiêu Uyên gần ba năm, Tiêu Uyên dáng dấp vô cùng tuấn mỹ, diện mạo đẹp như hoa như ngọc, khiến hoàng đế Ninh Kham không thể không hoài nghi nàng và Nhị hoàng tử Ngọc Hành có tình ý, bởi dù sao giờ Ninh Tương Y cũng đã mười bảy tuổi.
Mà sau khi Ngọc Hành trải qua biến cố lớn, Tiêu Uyên đã lên cầm quyền, nhưng Ninh Tương Y lại không ở lại Ngọc Hành mà trở về Đại Dục, chuyện này quả khiến người khác không khỏi nghĩ sâu xa.
Ninh Kham cảm thấy hỏa khí trong lòng bốc lên, trực tiếp đem mật báo ném đến trước mặt Ninh Tương Y.
Sổ gấp dày cộp va chạm với nền đá cẩm thạch trắng phát ra âm thanh “bộp” một tiếng giòn vang, khiến Ở không ít người có mặt ở đây phải run lên.
“Ngươi còn lời gì để nói!”
Lúc Ninh Kham nói câu này, thanh âm nặng nề, hiển nhiên rất tức giận.
Ninh Tương Y khẽ nhíu mày, nhặt cuốn sổ lên, nhanh như gió lướt qua toàn bộ nội dung bên trong.
Phát hiện những điều đối phương nói không sai, chỉ là câu chữ cố ý dẫn dắt mạch suy nghĩ của người đọc sang một hướng khác.
Nhưng có thể ghi chép cặn kẽ tỉ mỉ như vậy, chỉ có thể là Tiêu Uyên hoặc Vân Cẩm.
Tiêu Uyên thì chắc chắn sẽ không nói, nhưng Vân Cẩm… Ninh Tương Y nghĩ đến đây bất giác thở dài, ở Ngọc Hành hại nàng chưa đủ, đến.
Đại Dục vẫn muốn đào hố chôn nàng, nàng thật sự sẽ mang thù đấy.
Nghĩ đến nhân quả, Ninh Tương Y thở dài một tiếng, “Ta không có lời nào để nói.”
Tả tướng vui mừng! Đây là nhận tội rồi sao!
Ba đại tội vững vàng này, Ninh Tương Y khó mà thoát khỏi cái chết.
“Hừ, chứng cứ xác thực, ngươi đương nhiên không thể giảo biện rồi!” Tả tướng cười đắc ý, hai mắt âm trầm nhìn chằm chằm Ninh Tương Y, “Ngươi vẫn là nên khai thật đi! Ngọc Hành cho ngươi cái gì tốt, để người có thể vứt bỏ quê hương? Ngươi lần này trở về là có mục đích gì? Khai mau!”
Khác với Tả tướng kích động, mặc dù Ninh Kham đúng là tức giận, nhưng hắn vẫn tỉnh táo, nhịn xuống hỏa khí, “Những ghi chép trên cuốn số này, đều là thật sao?”.
Thanh âm khàn đục, vang vọng khắp đại điện.
Hai mắt ông nhìn chằm chằm Ninh Tương Y để không bỏ sót bất kì biểu cảm nào trên gương mặt của nàng.
Nếu là thật, cho dù ông không nhẫn tâm, nhưng vì Đại Dục, ông chỉ có thể hạ quyết tâm, đem tất cả mầm mống tai họa bóp dập tắt.
Ninh Tương Y ngẩng đầu nhìn ông, thanh âm nhàn nhạt vang vọng khắp đại điện, “Là thật.”
“Vậy ngươi trở về làm gì?”
Ninh Kham rốt cuộc cũng không nén. nổi lửa giận nữa, vung tay lên, sổ sách trên bàn rơi hết xuống đất.
Nên ông vừa quát lên, tất cả cung nhân đại thần đều quỳ xuống, câm như hến.
Ninh Kham hai mắt tóe điện, thẳng tắp bắn về nữ tử mảnh mai trước mặt, mắt hơi nheo lại.
“Ngươi trở về là muốn trẫm giết ngươi sao?”
Đúng vậy, chuyện lúc trước vẫn còn chưa có giải quyết, lại cộng thêm tội bán nước hư hư thực thực này nữa.
Cái nào cũng là tội chết, nàng trở về là muốn chết sao?
Phía dưới bậc thang, Ninh Tương Y không có quỳ xuống, Ninh Úc cũng không, nàng liếc nhìn Ninh Úc, thấy hắn vẻ mặt lạnh lùng, lại rất ngưng trọng.
Nàng hít sâu một hơi, quỳ gối xuống.
“Ta trở về, biết tội chết khó tránh, cho nên, ta muốn mua lại một mạng từ bệ Ninh Kham cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, nghe vậy có thể hơi ngả về phía trước.
“Mua mạng của ai?”
Ninh Tương Y ngẩng đầu cười một tiếng, sống lưng thẳng tắp.
“Đương nhiên là mua lại mạng của ta!”
Mạng cũng có thể mua sao?
Không ít người ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, mà đám người của Tả tướng mặt đầy phòng bị, không biết Ninh Tương Y lại muốn làm ra yêu thiêu thân* gì?
(yêu thiêu thân: là câu nói địa phương của các cụ già ở Bắc Kinh, ý là giở trò, giở mánh khóe, có ý xấu, có mưu mô, toan tính bẩn thỉu, lệch khỏi cách nghĩ không thường).
Mua mạng cái gì chứ, rõ ràng chỉ là cái cớ, nàng ta lấy gì để mua? Cái gì Có thể khiến bệ hạ đặc xá nàng bao cáo tội chết?
Đột nhiên, Tả tướng nghĩ đến điều gì đó, giật mình!
Hẳn là Ninh Tương Y bị ép vào đường cùng, muốn giao ra thuốc nổ sao?
Không chỉ mình hắn nghĩ như vậy, dường như tất cả mọi người ở đây đều nghĩ thế.
Nghĩ tới Ninh Tương Y bên ngoài thành dùng thuốc nổ để yết kiến, phải chăng ngay từ đầu mục đích đã là như này?
Ninh Kham bị câu nói này của nàng tạm thời chặn được lửa giận, trong lòng có hơi hoài nghi.
Lúc trước Ninh Tương Y thà chết cũng không ai chịu làm việc này, tại sao bây giờ lại nguyện ý? Nhưng Ninh Tương Y từ nhỏ đã lanh lợi thông minh, mua mạng mà nàng nói, có lẽ không giống như bọn họ nghĩ.
“Ngươi muốn mua như nào?”
Câu này ông nói ra sợ áp lực chưa đủ lớn, lại cười lạnh nói thêm, “Trên đầu ngươi, Có ba tội chết đấy.”
Ninh Tương Y cười, “Bệ hạ hãy cho tất cả mọi người lui xuống.”
Ninh Úc đột nhiên nhíu mày, hắn còn chưa nói gì, tả tướng đã là người đầu tiên không đồng ý.
“Bệ hạ, tuyệt đối không được! Ninh Tương Y có võ công, không thể để nàng ta có cơ hội ở riêng với bệ hạ được! Có thể đây chính là âm mưu của Ngọc Hành!”
Lời hắn ta nói khiến Ninh Kham mặt tối sầm, Ninh Tương Y lại cười, “Thường Hỉ công công có thể ở lại, ta cũng chỉ là một tiểu cô nương, cho dù lợi hại đến đâu cũng sao có thể so sánh với đệ nhất cao thủ đại nội được.”
Trong lòng Tả tướng đột nhiên có chút hoảng, Ninh Tương Y thủ đoạn mánh khóe gian xảo đầy mình, nếu bọn hắn rời đi, hắn ta rất sợ hoàng? đế cuối cùng sẽ bị Ninh Tương Y thuyết phục, còn nếu bọn hắn ở lại đây, hắn dám cam đoan, Ninh Tương Y nếu thật sự có giao ra thuốc nổ thì hắn ta cũng có thể đem tội danh phản quốc gán lên người nàng ta.
Dù sao việc nàng ta cùng với hoàng tử nước láng giềng ở chung ba năm là sự thật, những việc nàng ta làm cho Nhị hoàng tử Ngọc Hành cũng là thật! Cho dù nàng ta có giao ra vũ khí lợi hại đi chăng nữa, có thể chỉ là chuẩn bị cho một âm mưu lớn hơn phía sau? Tóm lại hắn tin, nếu bạn hắn ở đây, Ninh Tương Y tuyệt đối không thể chiếm được lợi thế.
“Bệ hạ xin người nghĩ lại! Ninh Tương Y âm hiểm giảo hoạt, không thể chủ quan! Hơn nữa, ai biết được yêu cầu của nàng ta là quỷ kế gì! Xin bệ hạ nghĩ lại!”
- ---------------------------.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
13 chương
10 chương
67 chương
10 chương
636 chương
32 chương