Kiếp này chỉ nguyện bên người
Chương 159
Nàng còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng vang cực lớn! Bốn chân giường bọn họ đang nằm đột nhiên gãy đồng loạt! Cả chiếc giường sụp xuống khiến nàng kêu lên!
Nhưng đây vẫn chưa hết, cảm của nàng bị Ninh Úc dùng sức nhấc lên, Ninh Tương Y có thể cảm nhận được dục vọng muốn giết người cuồn cuộn trên người hằn! Sát khí đó mãnh liệt đến mức khiến nội lực của hắn cũng trở nên mất khống chế, khiến tóc hẳn không gió mà bay! “Tỷ nói gì…”
Hắn khàn khàn mà trầm thấp nói câu này, đang cho nàng một cơ hội cuối cùng, để nàng thu lại những câu nói nực cười đó.
Nhưng tính của Ninh Tương Y lại là càng ép càng làm trái, lúc này mặc dù nàng sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nhưng vẫn cố nói lại câu vừa rồi! “Tỷ nói đệ yêu tỷ thì nên ng3 hộ tỷ!!”
Ầm ầm ầm!!!
Ninh Tương Y ôm đầu co lại theo bản năng, chỉ thấy nội lực vô hình tuôn trào trong phòng, Ninh Úc lại đột phá vào lúc này, đạt đến cảnh giới thứ năm trong Phong Dữ Tự Nhiên! Nội kình biến hóa về chất!
Mảnh vụn tràn ngập khắp phòng, người bên ngoài nghe thấy tiếng vang hoàn toàn không dám chạy vào nhìn, ngay cả La Khải đứng ở cửa ra vào cũng có thể cảm nhận được không khí chết chóc kinh khủng trong phòng!
Ninh Tương Y từ từ nhằm hai mắt khẽ ho, nếu như lúc này nàng có thể mở mắt ra, thì nàng sẽ hiểu rõ câu đại nạn ngập đầu.
Lạnh lẽo thấu xương vô cùng chân thực! Ninh Tương Y nhắm hai mắt, nhưng lại cảm thấy toàn thân bị kích thích run rẩy từng cơn liên tiếp, nàng không khỏi híp mắt nhìn Ninh Úc. Trong làn bụi mù, hắn nhìn xuống từ trên cao, trong mắt là vẻ lãnh đạm, tàn bạo! Trong đó điên cuồng nhiều hơn! Ánh mắt đó kết hợp cùng khuôn mặt yêu dị của hắn cực đẹp, nhưng nguy hiểm đến nỗi khiến người ta ngạt thở!
Hắn nở nụ cười, nụ cười đó lại khiến Ninh Tương Y rất muốn lui về phía sau. “Tỷ nói thích người khác… còn muốn đệ ủng hộ tỷ?”
Ninh Tương Y không nói gì, chỉ nhìn hắn quật cường. “Ha ha ha..”
Ninh Úc che miệng cười, kỳ lạ là, hắn làm động tác hơi nữ tính này vô cùng đẹp, khiến người ta muốn mù mắt. “Nào, hoàng tỷ, tỷ hãy nói cho đệ biết, là ai lọt vào mắt tỷ… nhân lúc đệ không ở đây? Ninh Giác? Úc Cửu Thiên? Hay là Kinh Vân?… Hay là, là Từ
Nguyên, Ngọc Tử Thanh?”
Giọng hắn lạnh lẽo không có tình cảm, nhưng lại tự dưng khiến người ta cảm nhận được tà khí, mỗi cái tên được nói ra khiến Ninh Tương Y hãi hùng khiếp vía, đang lúc nàng còn không biết trả lời như thế nào, hắn đã cười quái dị. “Tỷ hãy nói cho đệ biết tỷ thích gì ở hắn? Là mắt, đệ sẽ moi ra cho tỷ, là tay, đệ sẽ chặt xuống cho tỷ, nếu như là cả người…”
Trong mắt hắn lóe lên tia tăm tối: “Nếu như là cả người, vậy thì đành kéo ra ngoài cho chó ăn, dù sao đệ và tỷ phải ngủ với nhau, không thể có món quà quá lớn chen giữa được.”
Hắn nói chậm rãi từng câu từng chữ, khiến Ninh Tương Y càng ngày càng hoảng hốt, trong thoáng chốc, nàng như nhìn thấy Nhiếp chính vương lạnh nhạt giết người ở kiếp trước! Khi hắn thực hiện cực hình với nàng cũng như vậy, nàng càng sợ hãi, hắn càng vui sướng.
Rõ ràng nàng đã cố gắng như vậy, song không ngờ hẳn vẫn biến thành dáng vẻ khiến nàng sợ hãi… “Về phần muốn đệ ủng hộ tỷ..”
Ninh Úc cảm thấy đây rất giống chuyện cười, cho nên hắn không kìm được nở nụ cười.
Tiếng cười thế lương, khát máu giữa chốn này vang vọng! Khiến trái tim Ninh Tương Y chùng xuống.
Sau khi cười xong, Ninh Úc lại cúi đầu xuống, không cho phép nàng từ chối hôn lên mặt nàng, đôi môi dùng giọng dịu dàng nhất thốt ra lời tàn nhẫn nhất. “Muốn đệ ủng hộ tỷ… Kiếp sau đi.”
Lời của hắn khiến chút may mắn sau cùng trong Ninh Tương Y vỡ vụn, nàng không rõ, vì sao cảnh ngộ giống nhau, nàng và Diệp Khuynh Vãn lại bị đối xử khác nhau. Nếu như Ninh Úc biết được suy nghĩ của nàng, nhất định sẽ nói cho nàng, bởi vì Diệp Khuynh Vãn không sánh bằng một sợi tóc của nàng.
Ngón tay trắng trẻo khều vạt áo của Ninh Tương Y ra từng chút một, khiến nàng như bừng tỉnh trong mơ! “Đệ làm gì vậy?”
Nàng lui lại, phát hiện không thể lui được nữa! Ninh Úc ngồi trên người nàng, nghiêng đầu quan sát nàng, mỉm cười. “Đệ muốn kiếm tra xem hoàng tỷ có trao thứ thuộc về đệ cho kẻ khác trong lúc đệ không có mặt không.”
Hắn là người nói được thì làm được!
Nhận thức này khiến trong lòng Ninh Tương Y run sợ, vội vàng ôm ngực mình nói. “Chưa từng, tỷ lừa đệ thôi, tỷ không thích ai cả, cũng không bị ai… tới gần cả!”
Ninh Úc cười: “Đệ ghét hoàng tỷ nói dối lừa đệ, cho nên đệ phải trừng phạt tỷ.”
Ninh Tương Y không làm gì được cả, lúc này nàng tay trói gà không chặt, cái khó ló cái khôn, nàng xắn ống tay áo lên chìa ngang trước mặt hắn! Trên cánh tay là dấu thủ cung sa đỏ tươi! Đây là dấu Tuyết phi điểm cho nàng lúc chào đời! “Đệ nhìn kỹ đi! Tỷ đâu có lừa đệ!”
Giọng nàng hơi nghẹn ngào, rốt cuộc vẫn sợ hãi, khản đặc lên án. “Tại sao đệ có thể như vậy… Tỷ không lừa đệ mà…”
Ninh Úc như bị nốt thủ cung sa đánh thức, nhìn thấy nàng rưng rức chực khóc, Ninh Úc hơi kinh hãi.
Cơn sững sờ này khiếkhsu75 tàn bạo khắp người hắn không khỏi tan hết, cuối cùng nở nụ cười bất đắc dĩ.
Dĩ nhiên hắn biết Ninh Tương Y lừa hắn, mặc dù hắn ở Tây Châu xa xôi song vẫn biết rõ từng hành động của nàng, thế nhưng khi hắn nghe thấy Ninh Tương Y lấy cớ thích người khác để từ chối hắn, hắn vẫn không nhịn được muốn nổi điên!
Nhưng khi hắn nhìn thấy vết xanh tím mờ mờ trên cằm Ninh Tương Y, trong lòng càng hận mình lỗ mãng hơn! Hắn không muốn tổn thương nàng, chẳng qua là hắn không nhịn được thôi, cho dù biết rõ Ninh Tương Y lừa hắn, thế nhưng hắn không nhịn được.
Ninh Tương Y đợi mãi không thấy Ninh Úc có phản ứng gì, lúc nàng mở mắt ra, đã thấy Ninh Úc khẽ cắn môi dưới, nhìn dấu thủ cung sa, vẻ mặt lạnh lẽo.
Tựa như nàng khiến hắn mong mà không được, lại khiến hắn bó tay chịu trói.
Hắn như này lại bỗng trở về là đệ đệ ngoan ngoãn, mà không phải Nhiếp chính vương muốn chiếm nàng!
Đang lúc Ninh Tương Y không biết làm sao, Ninh Úc lại cúi đầu xuống, hôn lên nốt thủ cung sa, đôi mày lại lộ vẻ quạnh quẽ và dịu dàng.
Một ngày nào đó, hắn sẽ đích thân xóa dấu vết đỏ tươi này khỏi cánh tay trắng nõn của nàng.
Có điều bây giờ nàng kháng cự như thế…
Hắn thở dài nói. “Hoàng tỷ… đừng nói dối như vừa rồi nữa, đệ sợ đệ thật sự sẽ không nhịn được.”
Hắn ngẩn người nhìn qua Ninh Tương Y, lúc này cả người nàng chật vật, song vì một phen dây dưa vừa rồi mà khó giấu sắc xuân.
Yết hầu hắn khẽ cử động, nhắm lại mắt, nặng nề nói… “Sợ sẽ không nhịn được cưỡng bức tỷ.”
Nói xong lại có phần đau thương. “Đừng rời khỏi đệ… Đệ không muốn tỷ hận đệ.”
Nói xong câu nói ẩn chứa uy hiếp này, hắn vung vạt áo lên xuống giường.
Căn phòng đã trở nên bừa bộn, hắn nhìn xung quanh, nhặt một bộ y phục trong đống gỗ vụn lên, khoác lên người, đi ra ngoài.
Mãi đến khi hắn đóng cửa lại, lúc này Ninh Tương Y mới thở phào nhẹ nhõm, nàng thoát được một kiếp, lấy lại tinh thần mới phát hiện cả người mình đẫm mồ hôi, lại nhìn mảnh vụn đầy phòng, không khỏi ngẩn người ra.
Ninh Úc… thật sự thích nàng rồi…
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
13 chương
10 chương
67 chương
10 chương
636 chương
32 chương