Kiếp này chỉ nguyện bên người
Chương 119
Cho nên nàng tin Ninh Úc, tin tưởng năng lực của hắn, bất tri bất giác cũng dựa vào hắn, nhưng hôm qua, lúc hắn buồn ngủ dựa vào vai nàng, vẻ mặt ảm đạm đó khiến Ninh Tương Y tự trách, có lẽ ban đầu nàng có suy nghĩ sau này dựa vào hắn, nhưng về sau, nàng thật sự muốn nuôi nấng thiếu niên này thật tốt, chí ít không để hắn trở nên lạnh lùng tàn nhẫn như ở kiếp trước.
“Hoàng tỷ, tỷ còn khó chịu chỗ nào không? Độc trên người tỷ sao rồi?” Ninh Úc nằm trên giường, mở miệng hỏi, Ninh Tương Y cười một tiếng: “Cơ thể tỷ đỡ nhiều rồi, về phần độc không phải vấn đề lớn, đệ không cần phải để ý”
Nét mặt Ninh Úc có phần không đồng ý, con người hoàng tỷ qua loa, hắn thật sự không thể không quản được…
Ninh Tương Y không chờ hắn mở miệng đã kéo tay áo hắn lên, nhìn thấy những vết thương đó, trong mắt nàng lóe lên vẻ đau lòng, Tư Vô Nhan đáng chết, nếu không phải thấy thân thế của hån ta đáng thương, nàng đã không tha cho hắn rồi.
“Đệ còn nói tỷ! Đệ nhìn đệ xem.”
Ninh Tương Y đột nhiên không nói nữa, cúi đầu bôi thuốc cho Ninh Úc.
Thấy nét mặt Ninh Tương Y không vui, Ninh Úc không dám nói nữa, ngoan ngoãn để nàng bôi thuốc.
Thật ra hắn tự có thể xử lý tốt những vết thương này, hơn nữa ngày nào hắn cũng uống một chén bổ máu, vì suy cho cùng hắn chăm sóc tốt bản thân thì mới lo được cho Ninh Tương Y, dù sao nhìn tên Tư Vô Nhan đó có vẻ có mục đích riêng, có điều thuốc của hắn ta kém xa thuốc trong không gian của Ninh Tương Y, mấy năm được sủng ái, nàng để không ít đồ tốt trong không gian, không ngờ lại có tác dụng đến vậy.
Ninh Tương Y vừa cúi đầu im lặng bôi thuốc cho Ninh Úc, vừa đưa tay chạm nhẹ lên vết thương.
Tổng cộng bảy vết đao, những vết đao này đều vì nàng mà ra… “Đồ ngốc! Hắn nói gì đệ cũng tin à? Đệ không biết làm thí nghiệm, không dùng máu làm sao phối thuốc được? Nếu tỷ tỉnh muộn hơn, có phải đệ đã bị hắn hút khô máu rồi không?” Ninh Úc nghe vậy, nhìn nàng, mỉm cười hơi ngại ngùng mà chăm chú.
“Đệ sẽ không để hoàng tỷ phải chịu bất cứ nguy hiểm nào?
Cho nên dù Tư Vô Nhan lừa hắn, hắn cũng không dám làm trái.
Lời của hắn khiến mũi Ninh Tương Y chua chua, suýt nữa rơi lệ, nàng vất vả nuôi Ninh Úc trắng trẻo, nàng cũng xóa đi từng vết thương cũ thành niên trên người, như bây giờ lại vì nàng mà có thêm không ít vết sẹo, nàng cảm thấy nổi giận, đau buồn! Nhiều hơn cả là tự trách,..
Nếu lúc ấy nàng cẩn thận một chút, không bị mũi tên này tổn hương, Ninh Úc đã không trở nên như thế.
Ninh Úc khẽ thở dài trong lòng, cảm nhận được Ninh Tương Y cực kỳ tỉ mỉ bôi thuốc băng bó vết thương cho hắn, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí chẳng biết tại sao lại khiến hắn nhớ tới năm đó, lần đầu tiên gặp nhau, nàng vô cùng mất kiên nhẫn, nhưng vẫn mớm thuốc cho hắn.
Đó là thời điểm hắn cảm thấy khó chịu nhất…
Mẫu phi chết thảm, đày vào lãnh cung hai năm, hắn cắn răng chịu đựng đủ mọi nhục nhã và tra tấn, hắn đều nhịn, ai ngờ ngày đó, tỳ nữ thề sống chết trung thành với hắn bản đứng hắn, hắn còn bị ép uống thuốc độc, lúc đó hắn cho rằng mình thật sự sắp chết, toàn thân đau nhức kịch liệt, cổ họng như đao róc thịt!
Hắn vừa hận, vừa oán! Hận không thể mau chóng lớn lên, giết sạch những kẻ đó! Oán tại sao là hắn phải chịu những nỗi khổ này, mà hoàng tử khác lại hạnh phúc núp trong ngực mẫu phi,
Nhưng Ninh Tương Y xuất hiện không chỉ cứu hắn, còn cho hắn đồ ăn, lúc đó, đồ ăn rất quý giá, bởi vì lúc ấy nàng gầy đến đáng sợ, bộ dạng còn thể thảm hơn hắn.
Về sau, Ninh Tương Y đi, hắn lại ngất xỉu, đói khát cộng thêm đánh đập khiến cơ thể hắn lúc đó không chống đỡ nổi.
Hắn bị dầm mưa đến tỉnh… Buổi tối hôm đó sấm chớp đùng đùng, làn mưa lạnh buốt rơi trên mặt hắn, đau đớn, lúc đó, cổ họng hắn vẫn rất đau, mà lại còn không biết sốt từ lúc nào, vừa đói vừa cóng, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, nghĩ tới những gì gặp phải may năm qua, hån không khỏi nản lòng thoái chí, tham chí eon nghĩ chết đi như vậy cũng tốt.
Ngày đó thật sự rất khó chịu.
Nhưng khi đầu hắn càng ngày càng nặng, sắp ngủ mất, trong đầu lại hiện lên bóng dáng của Ninh Tương Y, lúc ấy hắn nghĩ, vị hoàng tỷ đó là nữ tử, còn bị bệnh thời gian dài, song không hề từ bỏ, kien cuong sống sót, còn giúp hắn, hắn có tu cách gì mà từ bo?
Cho nên hắn khẽ cắn môi, chịu đựng cảm giác toàn thân đau nhức không còn sức, bò từng bước một, chậm rãi bò vào phòng mới yên tâm hôn mê bất tinh, trước khi ngất đi hån còn lo mình sẽ benh nặng một trận, còn sống chắc cũng bệnh rồi chết, hoặc trở nên ngốc… Hắn từng thấy cung nhân vì phát sốt mà ngốc, nếu như hắn cũng ngu ngốc, ngơ ngơ ngác ngác, cả đời không thoát thân được, còn không bằng chết đi…
Nhưng hắn vẫn được cứu, vẫn là vị hoàng tỷ trước kia chưa từng gặp, ban đầu hắn vờ ngủ, khi đối phương đắp chiếc áo choàng mềm lên người hắn, xua đi mọi hơi lạnh, nhiệt độ như thế… Đủ để han khắc ghi cả đời…
Về sau hắn không chỉ một lần nghĩ, sở dĩ ông trời để han chịu cực khổ, là bởi vì… Ông trời muốn đưa người tốt nhất trên thế gian đến bên hẳn. Nàng sẽ san bằng tất cả thống khổ và oán hận của hắn, mang đến ánh sáng và niềm vui cho hắn, mà hắn có được người này, chỉ sợ trời cao cũng sẽ ghen ghét, cho nên đáng phải chịu cực khổ.
Đây cũng là nữ nhân mà hắn yêu..
Ninh Úc ngẩn ngơ nhìn Ninh Tương Y, lúc này nàng cúi đầu băng bó, bĩu môi, tựa hồ hơi tủi thân, lại như đang hờn dỗi, trong đôi mắt đẹp tràn ngập hơi nước sóng sánh, lại chưa từng rơi lệ.
Ninh Úc đột nhiên cảm thấy, có thể có được sự đau lòng của nàng, mọi vết thương đều đáng giá.
Nói thật, quá trình yêu nàng vừa vui vừa khổ, vui là vì sự tồn tại của nàng có thể khiến người ta vui vẻ, khổ là vì sau này tất cả nam nhân đều có thể cầu hôn nàng danh chính ngôn thuận, duy chỉ có hẳn là không thể. Có một khoảng thời gian, thậm chí hắn còn oán hận, vì sao hắn lại thích một người vô vọng? Nhưng thời gian càng ngày càng dài, tất cả đều có đáp án, bởi vì trên người nàng chỉ có hai lựa chọn, thích nàng, và càng thích nàng hơn! Nếu thật sự có con đường thứ ba, cũng là lựa chọn bấy giờ của hắn, thích nàng… đến nỗi không kiềm chế được.
Nếu như nhất định phải nói một lý do yêu nàng, đó chính là, không có ai sau tiếp xúc với nàng mà không yêu nàng được, không có ai.
Đang lúc Ninh Úc cảm khái chẳng có mục đích, Ninh Tương Y buông tay áo hắn ra, chống nạnh, nhìn hắn hết sức nghiêm túc!
“Còn bị thương đầu không?”
Nhất thời Ninh Úc hơi bực bội: “Không có.”
Ninh Tương Y cắn môi dưới, hơi khó khăn nói: “Hôm qua Tư Vô Nhan nói với tỷ rồi! Hắn nói… Hắn nói đệ cắt một miếng thịt.”
Nói đến đây nàng thật sự là không đành lòng nói nữa, méo môi: “Đệ cho tỷ xem vết thương đi…”
Nét mặt Ninh Úc hơi khó xử…
“Không sao, đệ bôi thuốc rồi, đã bắt đầu kết vảy rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
70 chương
10 chương
17 chương
24 chương
7 chương
11 chương