Tuyết vẫn rơi ào ạt từ trên trời xuống, đống lửa cháy rất dữ, khiến không gian nhỏ này vô cùng ấm áp. Ninh Úc phát hiện chỉ cần Ninh Tương Y ở bên cạnh, dường như hắn không muốn nghĩ đến điều gì nữa… trong đầu chỉ còn mỗi mình nàng thôi. Ninh Tương Y uống rượu nên ngủ khá sâu, làn mi dài run lên, hình như đang nằm mơ… Bây giờ ngoại trừ sống lại ra, nàng đã nói hết bí mật với Ninh Úc, dĩ nhiên cũng càng yên tâm với người này hơn. Cảm nhận được Ninh Úc tới gần, Ninh Tương Y vô thức xoay người qua, ôm cổ hắn, còn cọ cọ… Nàng tự dưng ôm ấp khiến cả người Ninh Úc căng lên! Hắn không dám thở mạnh, dường như sợ sẽ quấy rầy nàng! Mà đợi hồi lâu, Ninh Tương Y vẫn không có động tác tiếp theo, Ninh Úc thả lỏng, lại có chút thất vọng. Lúc này… Bọn họ dán sát nhau như vậy, Ninh Úc chỉ cần rướn về trước là có thể ngậm lấy… bờ môi đỏ của đối phương. Yết hầu hắn giật giật, không khỏi nhớ tới… nụ hôn lần trước, còn là chuyện một năm rưỡi trước nữa… hơn nữa lần đó hẳn bối rối sợ hãi, chỉ… chạm nhẹ thôi. Nếu chỉ ôm, hắn còn có thể kiềm chế được bản thân, nhưng nghĩ lơ đến hôn… Ninh Úc cảm thấy còn căng thắng hơn lần đầu hắn giết người, bàn tay ôm Ninh Tương Y ướt mồ hôi, hắn mím môi, ngừng thở… nhẹ nhàng… chạm nhẹ lên môi nàng! Ninh Úc cứ nín thở mãi đến giây phút chạm vào, hắn mới khẽ khàng thở ra thỏa mãn… Bờ môi nhẹ nhàng ma sát với môi nàng, xúc cảm mềm mại khiến cả người hắn như nằm trên mây, cả thế giới không còn âm thanh, chỉ có nàng, tất cả đều là nàng. Lúc này… Ninh Tương Y đột nhiên cử động! Hắn vội rời đi như nai con hoảng sợ! Nét mặt hoảng hốt quan sát nàng! Kết quả phát hiện Ninh Tương Y vẫn đang ngủ, hắn mới bắt đầu hít thở… Nhịp tim quá nhanh, vừa rồi hôn nàng tim như ngừng đập, khi buông nàng ra mới sống lại, mới có thể thở dốc… Trên khuôn mặt như ngọc trắng ửng đỏ, trong mắt hắn như có sóng nước sóng sánh, đẹp như yêu tinh! Chỉ có lúc này, hắn mới có sự thuần khiết và ngượng ngùng nên có ở tuổi của hắn, như thả con cá vào dòng nước trong, cả người trở nên sống động. Ninh Tương Y hoàn toàn không biết gì cả, khi còn bé thời gian bọn họ ngủ chung một giường cũng không ít, có điều lúc đó hắn quá nhỏ, không hiểu gì, mà ra khỏi lãnh cung thì ít ôm nhau ngủ như này… Cho nên… Nếu chỉ có hai người bọn họ thôi thì tốt. Ninh Úc nhìn Ninh Tương Y si mê, ngón tay vẽ theo khuôn mặt nàng, đợi nhịp tim lắng lại một chút, hắn lại nôn nóng nghiêng người lần nữa, tay chống lên đống cỏ khô bên cạnh nàng, cúi đầu dịu dàng hôn nàng. Có điều lần này, hắn không còn thoả mãn với cú chạm nhẹ rồi thôi, mà nhẹ nhàng miêu tả đường nét môi nàng, trên môi nàng còn có mùi thơm rượu hoa lê mới uống, ngọt ngào đến nỗi khiến người ta điên cuồng! Ninh Úc cảm giác nhịp tim của mình đập càng lúc càng nhanh hơn! Tai lại không nghe thấy âm thanh gì lần nữa, đầu óc trống rỗng! Không, hắn nghe thấy, nghe thấy hơi thở của bọn họ quần quít lấy nhau, nghe thấy tiếng thở dốc của hắn, nghe thấy nhịp tim đinh tai nhức óc! Sao nàng lại ngọt đến vậy? Ngọt đến vậy? Ngón tay túm chặt y phục hẳn rải trên đồng cỏ khô, lúc này cơ thể hắn không dán sát vào Ninh Tương Y, mà căng cứng, lơ lửng, nhưng không có nghĩa là hắn không muốn dựa vào gần… như có điều gì đang thôi thúc hắn làm như thế… Cơ thể Ninh Úc chùng xuống, nhẹ nhàng dán sát vào Ninh Tương Y. Đống lửa phát ra tiếng đôm đốp, nổ ra hai tia lửa, bầu trời ngoài hang đã tối đi, tuyết lớn rơi ào ạt, song Ninh Úc không hề phát hiện. Cả người hắn đắm chìm trong sự ngọt ngào của Ninh Tương Y, ôm nàng, hôn nàng… hắn muốn làm vậy từ lâu trước kia rồi. Có điều khi đó có tai mắt khắp nơi, hắn chỉ có thể kiềm chế, mà ở đây, trong hang núi chỉ có hai bọn họ, Ninh Úc cảm giác như có con mãnh thú mình đau khổ đè nén thức tỉnh, nó gào thét! Gầm lên! Muốn xông ra ngoài! Hắn có phần hấp tấp khi hút lấy cánh môi Ninh Tương Y, cực kỳ cẩn thận lại càng lúc càng điên cuồng thăm dò mọi thứ của nàng! Hắn vốn cho rằng hắn có thể khống chế, nhưng khi tay hắn chạm vào da thịt bên hông Ninh Tương Y… Cảm xúc trơn nhẵn khiến Ninh Úc suýt phát điên! Hắn nên cẩn thận, nhỡ may đánh thức Ninh Tương Y thì sao?! Nhưng hắn không kìm lại được nữa! Hắn ôm càng chặt hơn, như muốn ấn nàng vào trong cơ thể: Răng môi quấn lấy, hắn càng thêm ngang tàng, thậm chí hắn nghĩ, nếu Ninh Tương Y tỉnh lại cũng tốt! Nhìn thấy tình cảm của hắn! Nhìn thấy hắn điên cuồng vì nàng! Nhìn thấy hắn nhiệt tình hôn nàng! Vừa nghĩ tới hắn sẽ làm chuyện như vậy với Ninh Tương Y trong ánh mắt mờ khói của nàng, hắn đã cảm thấy cả người hưng phấn run rẩy! Hắn thật là muốn… Thật là muốn… Đệ đệ thì sao? Người thân thì sao? Lúc chín tuổi hắn từng bị cung nữ bỏ thuốc, dù cho cuối cùng cung nữ dụ dỗ thất bại, nhưng hắn đã hiểu rõ giữa nam nữ sẽ có chuyện gì xảy ra, người mười bốn tuổi đã thành thân không phải số ít, hắn đã sớm chỉ yêu mỗi nàng rồi. Bị giày vò như này, cuối cùng Ninh Tương Y cũng cảm thấy hơi bực, nàng mơ màng đẩy Ninh Úc, phản ứng của nàng khiến Ninh Úc căng thắng run rẩy, không nhịn được ôm nàng chặt hơn! Cứ bị phát hiện như vậy đi… Phát hiện tình cảm của hắn… Ninh Tương Y cảm thấy bản thân như bị thứ gì đè chặt, thở không ra hơi, lại có người trằn trọc chà đạp môi nàng, chiếm lấy hơi thở của nàng! Nàng không khỏi kêu khẽ: “Ưm… Không được phép làm loạn.” Giọng nàng mềm mại quá… Ninh Úc buông môi nàng ra ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng vẫn ngủ say như chết, không hề có ý định tỉnh lại, ánh mắt hắn nguy hiểm lại u ám, nàng mặc hằn hành động như này… Hån thật sự sẽ không nhịn nổi mất… Lúc này, hình như có tiếng vó ngựa truyền đến, vẻ mặt Ninh Úc đang hoảng hốt, nhưng nghe kĩ lại đúng là tiếng vó ngựa! Nhìn giai nhân trong lòng, Ninh Úc thầm mắng một tiếng, rồi nhanh chóng bế Ninh Tương Y lên, dùng áo khoác bao bọc, bất chấp gió tuyết xông ra ngoài! Sau khi bọn họ đi không lâu, một đám người đã đến hang núi này! Khi tuyết rơi lớn, khí độc trong vùng đồng bằng Hoang Chướng sẽ biến mất, hôm nay bọn chúng tìm cả ngày dưới trời tuyết lớn, mới thuận lợi bình an tìm được nơi này. Đám người này rất cao lớn, hơn nữa nhìn từ khí thế của bọn chúng thì đều là chiến sĩ dũng mãnh thiện chiến, kẻ cầm đầu thấy thịt sói trên đất, nhặt lên bóp bóp, lại nhìn đống lửa, nheo hai mắt lại. “Mau đuổi theo đi! Nhất định phải tìm được bọn chúng trước khi tuyết lấp dấu chân!” “Vâng! Đại tướng quân!” Ninh Úc thầm mắng bản thân đã buông lỏng cảnh giác! Bây giờ đối phương người đông thế mạnh, không nên liều mạng, chỉ có thể dùng trí thôi! Bị gió lạnh thổi qua, Ninh Tương Y dần tỉnh lại, nàng vừa tỉnh dậy đã thấy Ninh Úc ôm nàng đang chạy! Tuyết thi nhau rơi trên tóc hắn, còn nàng được bọc trong áo choàng, trên người không bị dính tuyết. “Sao vậy?” Thấy nàng tỉnh, Ninh Úc hơi áo não: “Không sao, tỷ nghỉ tiếp đi, chỉ là có truy binh đuổi tới rồi, đệ có thể cắt đuôi bọn chúng.”