Kiếp nạn người sói
Chương 20 : Chương 8.3
Văn Kỳ ăn chút đồ ăn sáng, sau đó tới trường học mà cha cô mới sắp xếp cho. Đó là trường đại học Tây Nam ở thành phố Tây Nam gần đó. Văn Kiện đã tốn rất nhiều tiền để xin cho Văn Kỳ, thậm chí còn bỏ tiền ra đầu tư xây dựng nguyên cả một thư viện cho trường học… Trong ngôi trường mới này, sẽ không có ai đề cập tới những người đã chết ở bãi cát sau khi kí túc xá, cũng chẳng còn căn phòng quỷ ám, không còn khu đất kín đáo với những đôi tình nhân mặn nồng ân ái.
Cuộc sống trở lại quỹ đạo bình thường, học tập, thi thố, trường học, kí túc xá, lặp đi lặp lại không ngừng.
Lúc Văn Kỳ đi tới khoa Trung Văn ở tầng hai, trước mặt có một nam sinh bưới tới. Văn Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, đồng thời phát hiện ra nam sinh này rất giống Vương Thành, anh đi lướt qua cô, còn cô rẽ vào phòng học của mình.
Một ngày vô vị trôi qua, rồi lại đến lúc tan trường, quay về phòng kí túc xá mới. Chẳng làm bất cứ chuyện gì, cô vùi đầu ngủ luôn, cả căn phòng chỉ có mình cô. Đột nhiên cô nghĩ tới Vương Thành, liệu anh có đang online, cô liền ngồi bật dậy, mở laptop của mình lên. Nhanh chóng đăng nhập QQ vào, cô tìm nick Một tòa thành rồi nói “Anh làm sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ anh chết rồi.”
Một tòa thành gửi lại tin nhắn “Anh biết rồi, có điều, bà ấy không phải mẹ ruột của anh.”
“Vậy tại sao anh lại phải trốn? Có phải vì chuyện của Tôn Lâm?”
Vương Thành do dự một hồi, lại đáp “Không phải, chỉ là anh đang phải tìm cho ra tên hung thủ đã giết chết ba mình, sau đó giết chết hắn.” Từng câu từng chữ tràn ngập ý hận thù, sau cùng còn nhấn mạnh thêm “Báo thù! Anh nhất định phải báo thù cho cha mình.”
“Báo thù?” Văn Kỳ bỗng có cảm giác căng thẳng “Anh đã điều tra ra hung thủ rồi sao? Mấy hôm trước em bắt gặp Hạ Thiên lên mạng, cô ấy còn nói chuyện với em, nói rằng nhất định sẽ tới tìm em.”
“Ừm, anh còn có việc, anh thoát trước đây.” Vương Thành để lại vài chữ rồi thoát nick. Để lại Văn Kỳ ngồi lặng trước máy tính mãi lâu không nói được gì.
Nhà của Văn Kỳ, lúc này dì Lý và Thẩm Lăng đã trở lại.
Thẩm Lăng ngồi lặng trên sô pha, chán nản xem ti vi, bà đang chờ tin từ viên thám tử kia. Không khí tràn ngập mùi vị thơm ngon của món ăn, là dì Lý đang hầm canh dưỡng thai cho bà.
Ba mươi phút sau, dì Lý bê một chiếc bình màu tím lên, múc canh ra bát rồi đưa đến trước mặt Thẩm Lăng “Phu nhân, mau uống khi còn nóng, uống nhiều rất tốt cho đứa trẻ trong bụng đấy.”
Thẩm Lăng kéo tay dì Lý lại rồi nói “Cảm ơn, chỉ có dì là quan tâm tới tôi nhất. Hiện tôi đang vô cùng căng thẳng, tôi sợ sau khi sinh đứa bé này ra, Văn Kiện sẽ đá tôi ra khỏi nhà, cặp kè với những cô gái trẻ khác.”
Lúc này Thẩm Lăng chỉ còn biết thổ lộ tâm sự cùng dì Lý, bà cần một người biết lắng nghe để chia sẻ bớt u sầu.
Dì Lý nhìn Thẩm Lăng bằng đôi mắt vô hồn, cúi đầu nhìn bát canh trên mặt bàn, từ từ bê lên. Bà múc một thìa, đưa tới bên khóe miệng Thẩm Lăng.
“Dì Lý, dì cũng uống cùng đi, trong mấy tháng ở nhà tôi, dì đã vất vả nhiều rồi.”
“Không đâu, tôi sao có thể uống canh của phu nhân được, ông chủ mà biết là đuổi việc tôi đấy.” Dì Lý vội vàng từ chối, lại đút vài miếng canh nữa cho Thẩm Lăng.
Thẩm Lăng cảm thấy người phụ nữ này rất tốt, bà chăm sóc Thẩm Lăng cực kỳ chu đáo, quét dọn vệ sinh, sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, trước nay không tham lợi nhỏ, cũng chẳng bao giờ lười biếng.
Uống thêm vài ngụm canh, Thẩm Lăng đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước khi ngất lịm, chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh lùng vang lên.
Không biết bao lâu, Thẩm lăng từ từ tỉnh dậy. Chậm rãi mở hai mắt ra, bà thử duỗi thẳng người, liền phát hiện mình đã bị trói chặt vào một chiếc ghế.
Dì Lý đang nhìn bà mỉm cười lạnh lùng, trong tay còn cầm một con dao sắc nhọn.
Thẩm Lăng hoảng loạn nhìn con dao sáng lóa trong tay dì Lý, đột nhiên hiểu ra mỏi chuyện, nghẹn ngào nói “Dì Lý, dì đang làm gì vậy? Tại sao dì lại trói tôi thế này?”
Lúc này, chỉ thấy dì Lý lắc đầu, chậm rãi bước lại gần chỗ Thẩm Lăng.
Dì Lý đặt con dao lên mặt Thẩm Lăng “Đúng vậy, bà đối xử với tôi không tệ chút nào. Hầy, đáng tiếc, bà lại là người phụ nữ của Văn Kiện! Tôi không thể nào để bà sống tiếp được.”
Dì Lý bê một chiếc ghế tới, ngồi trước mặt Thẩm Lăng lại nói “Yên tâm đi, tôi sẽ để cho bà chết một cách an vui nhất.”
***
Khuôn mặt Thẩm Lăng hiện lên vẻ kinh hoàng, ánh mắt hoang mang, sợ hãi.
“Tôi sẽ tiêm thuốc tê, đây là thứ rất tốt, bà cũng đừng vì thế mà quá đau lòng. Khi nãy tôi không uống canh là bởi vì trong đó có thuốc, uống vào đứa trẻ trong bụng sẽ trôi ra một cách an toàn. Bây giờ, tôi thu xếp dần cho bà là vừa.” Dì Lý vừa nói vừa lấy mấy ống đựng thuốc tê trong chiếc khay trên mặt bàn ra một cách thuần thục, sau đó hút vào ống tiêm.
Bà liếc mắt nhìn Thẩm Lăng, thấy Thẩm Lăng không ngừng khóc lóc, sau khi cho đầy ống tiêm, đẩy một chút dịch ra, dì Lý từ từ đâm đầu kim vào tĩnh mạch của Thẩm Lăng.
“Á.” Cảm giác đau đớn trào dâng, một thứ dịch đang từ từ chảy trong cơ thể Thẩm Lăng.
Thuốc đã được tiêm xong, dì Lý cầm dao lên, từ từ tiến lại gần. Khoảng khắc đó Thẩm Lăng dường như đang nhìn thấy từ thần cầm lưỡi hái mỉm cười với mình.
Dì Lý liền mở bụng Thẩm Lăng ra, không khí nồng nặc mùi máu tanh, huyết dịch chảy lênh láng khắp sàn, nổi bật trên mặt sàn trắng tinh. Dì Lý đi vào trong phòng tắm rửa tay, sau đó quay trở lại phòng khách, dùng máy bàn gọi điện cho Văn Kiện.
“Ông chủ Văn, ông đang ở đâu?”
Văn Kiện đang vui chơi đàn đúm với giáo sư Vương ở trung tâm tẩm quất Kim Ngọc nhằm thương lượng một vụ làm ăn lớn, lúc nãy lại vừa mới tìm được hai cô gái. Khi thấy số máy bàn ở nhà, liền bực bội thét lên “Bà xã, em lại phát điên gì thế? Không phải em với dì Lý dự định sáng mai sẽ lên đường về quê sao?” Văn Kiện cảm thấy phụ nữ mang thai thực sự phiền phức.
Dì Lý lạnh lùng nói “Ha ha, phu nhân không cần phải về quê nữa rồi. Khi nãy tôi vừa tặng bà ấy một món quà lớn, tôi nhìn thấy đứa trẻ trong bụng bà ấy rồi, có điều vừa mới ra đời đã chết. Không bao lâu sau, bà ấy cũng đã đi theo đứa trẻ.”
Văn Kiện thầm nghĩ “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, có phần hoang mang hỏi “A lô, dì Lý, dì đang nói lời điên loạn gì vậy? Không phải phu nhân vẫn rất khỏe mạnh sao?”
Máy bàn truyền lại tiếng cười nham hiểm “Ông muốn biết sao? Vậy thì mau về mà xem! Tôi muốn cho ông biết, mầm nghiệt do ông tạo ra mười tám năm trước sớm muộn gì cũng phải trả.”
“Cái gì? Mười tám năm trước! Bà rốt cuộc là ai?” Văn Kiện thét lớn.
Dì lý dừng lại đôi giây lại nói “Sở dĩ tôi gọi điện cho ông, chính vì muốn để ông biết rằng, giết người thì phải đền mạng. Ha ha!”
“Bà! Bà cứ đợi đấy!” Văn Kiện phẫn nộ thét vào ống nói. Đầu kia đã cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút ngắn liên tục.
“Có chuyện gì thế?” Giáo sư Vương nghi hoặc hỏi.
“Chuyện mười tám năm trước, có người biết được chuyện mười tám năm trước! Không thể để cho bà ta sống được, tôi phải giết chết bà ta.”
“Cái gì? Chuyện đó vẫn có người biết được ư? Không thể để bà ta nói ra ngoài được, nếu không cả tôi và ông sẽ chết.” Giáo sư Vương đột nhiên rống lên.
Văn Kiện bất giác lặng người. Dì Lý rốt cuộc là ai? Tại sao bà lại muốn hại Thẩm Lăng? Lẽ nào bà ta muốn trả thù? Vừa nghĩ tới đây, ông ta lập tức xông ra ngoài, chui vào chiếc ô tô phi như bay về nhà.
Giáo sư Vương thấy vậy cười nhạt “Chuyện khi nãy mọi người đã làm xong chưa?”
Tần Phụng Trân và Triệu Liên Thành cùng lúc xuất hiện sau lưng ông.
Tần Phụng Trân đáp “Dạ, vẫn nằm trong kế hoạch.”
Tiếp đó, giáo sư Vương cũng đứng dậy rời khỏi trung tâm tẩm quất Kim Ngọc.
Ở một nơi khác, Văn Kiện đang trên đường lái xe về nhà, vẫn luôn nghĩ xem dì Lý là ai? Hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng gì về người giúp việc nhà có tên dì Lý. Mười tám năm trước? Mười tám năm trước có một tên nghiện tên Từ Á Long, vì muốn hút thuốc phiện mà trở thành vật thí nghiệm của ông cùng giáo sư Vương, hơn nữa chính vì thí nghiệm đó, khiến cho cả thành phố Thiên Nhai gần như diệt vong, toàn thành bùng phát nguy cơ tử thi người sói.
Văn Kiện dừng xe dưới nhà, lấy chiếc búa dùng để sửa chữa trong xe ra, xông thẳng vào trong. Cửa nhà không hề khóa, mở tay vặn, cánh cửa liền bật ra. Thời khắc cánh cửa mở ra, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, tiếp đó là tiếng cười lạnh lùng của dì Lý.
Văn Kiện thấy Thẩm Lăng bị rạch bụng, máu tươi chảy xuống sàn nhà nay đã chuyển sang màu tím.
“Không! Không! Đây không phải là thật! Không thể nào! Không!” Văn Kiện thét lên đau đớn, thực sự không chịu nổi cảnh tượng trước mặt.
Dì Lý liếc nhìn Văn Kiện, cười lạnh nói “Ông xem, cuối cùng ông cũng đã gặp báo ứng rồi!”
Văn Kiện chần chừ một hồi rồi nói “Bà rốt cuộc là ai? Tại sao lại hại cô ấy?”
“Chẳng lẽ ông đã quên rồi? Mười tám năm trước, ông và một tên họ Vương đã dựng lên một phòng thí nghiệm sinh hóa, dùng vật thí nghiệm là một con người, ông ấy tên là Từ Á Long. Lúc đó, tôi và ông ấy mới kết hôn không bao lâu, Thành Thành cũng mới hai tuổi. Sau đó, ông ấy bị ông cùng tên họ Vương lôi về làm nghiên cứu, sau đó các ông còn truyền tin ra ngoài là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong phẫu thuật. Thực ra, chính các ông đã dùng ông ấy làm vật thí nghiệm, khiến ông ấy biến dị đồng thời làm bùng lên nguy cơ sinh hóa khiến một nửa số người trong thành phố này nhiễm bệnh, lần lượt trở thành tử thi người sói.”
Văn Kiện nhanh chóng hiểu ra, tại sao người phụ nữ này chủ động tới gặp ông ta, thậm chí còn hỏi ông ta có muốn tìm bảo mẫu hay không? Còn chưa kịp trả lời, người phụ nữ này nói thêm vì chồng bà chết sớm, con thì mất tích, một mình sống khổ sở, nay bà bắt buộc phải ra ngoài làm việc, thậm chí không cần lương cao, nếu được làm, lương thấp một chút cũng được.
Trong ấn tượng của Văn Kiện, dì Lý lúc nào cũng tận tụy, nhanh nhẹn, là một người phụ nữ hòa nhã, dịu dàng.
Ông hoàn toàn không ngờ, dì Lý trà trộn vào nhà họ Văn là vì có mục đích.
Nhưng điều không ngờ nhất là, chuyện mười tám năm trước, lại có liên quan tới một bảo mẫu nhỏ nhoi.
“Rốt cuộc bà là ai?”
“Tôi là ai? Tôi nói cho ông biết, tôi là Lý Bích Hoa. Ông nhớ lại chưa, tôi tên là Lý Bích Hoa.”
“Lý Bích Hoa?” Khoảnh khắc ấy, Văn Kiện thập phần kinh ngạc, cái tên này giống y như cái tên Từ Á Long, đã khiến ông phiền não bao năm nay.
Trong đầu Văn Kiện lại hiện lên một khuôn mặt, ban đầu lờ mờ sau cùng bỗng trở nên cực kỳ rõ ràng, là khuôn mặt của Vương Thành.
“Vương Thành là ai? Là con trai của bà?” Văn Kiện lại hỏi, ông hoàn toàn không thể ngờ một bảo mẫu tầm thường lại chính là bà xã của tên nghiện mười tám năm trước mà ông đã chọn làm thí nghiệm.
“Đúng! Bởi vì ông, tôi chưa từng dám đứng ra nhận nó. Có điều nó đã biết ông hại chết Từ Á Long. Năm đó, nếu không phải vì con tiện nhân tên Âu Dương Đình, Á Long đã không nghiện ngập, rồi trở thành vật thí nghiệm của các ông. Ông có biết hay không, con tiện nhân đó đã bị tôi giết chết.”
Văn Kiện bừng bừng sát khí, ông không thể để cho người khác biết chuyện mười tám năm trước được, nếu không, tương lai ông ta chỉ còn là chết chóc.
Ông ta đột nhiên rút chiếc búa nhỏ từ trong túi ra, đập về phía Lý Bích Hoa. Lý Bích Hoa trách được, nhưng lại đụng phải góc bàn trà gần đó, khiến ngón chân bật máu, cả người ngã xuống nền nhà.
“Hừm! Giờ chỉ còn mày cùng thằng con đáng chết của mày biết chuyện. Tao sẽ giết mày trước, sau đó đến lượt thằng con của mày, rồi chuyện đó sẽ chẳng còn ai biết nữa.” Văn Kiện giơ cây búa lên, dồn sức đập xuống, nhắm chuẩn vào đầu Lý Bích Hoa, không biết đập bao nhiêu nhát, mặt Văn Kiện đấy huyết dịch, thuận theo vầng trán của ông ta, tong tỏng chảy xuống.
“Mày dám giết chết con trai tao? Mày dám uy hiếp tao?” Văn Kiện lại đập thêm vài nhát nữa.
Máu của dì Lý và Thẩm Lăng hòa quyện với nhau, ông ta nhìn thi thể của Thẩm Lăng, trong mắt chẳng có chút bi thương. Đối với ông ta mà nói, phụ nữ chỉ cần có tiền, muốn ai mà chẳng được.
Lý Bích Hoa đã chết, trong linh hồn của bà đã khắc tội lỗi “phẫn nộ”. Phẫn nộ đã che mờ đôi mắt bờ, để sau cùng phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Văn Kiện gọi điện thoại cho giáo sư Vương kể lại sự tình, giáo Vương bảo Văn Kiện nhét thi thể vào trong một chiếc túi ni lông màu đen, lái xe đến số 138 đường Thiên Nhai, sẽ có người tiếp ứng cho ông ta.
Văn Kiện lại nghĩ tuy Lý Bích Hoa bị giết, nhưng vẫn còn Vương Thành biết được bí mật, có điều hiện nay nó đã mất tích. Nếu muốn tìm được Vương Thành, chỉ còn cách thông qua Văn Kỳ, có điều, hai người đã chia tay, liệu Văn Kỳ có thể tìm được nó không?
Một lúc sau, Văn Kiện thay bộ quần áo khác, chạy tới cửa hàng bách hóa gần đó mua hai chiếc túi ni lông màu đen cỡ đại, sau khi nhét hai thi thể vào túi ông ta mới lái xe ra khỏi gara. May mà khoảng thời gian này là buổi tối, xung quanh im lặng không một bóng người.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
16 chương
31 chương