Kiếp Duyên

Chương 49

CHƯƠNG 49 Hai song lộc mắt đen bóng, một đôi mang ngạc nhiên cùng vui sướng, một đôi mang hồn nhiên cùng nhu thuận nhìn lẫn nhau. Chủ nhân hai song lộc mắt đối với đối phương đều có cảm giác xa lạ, trong đó một người lại thường thường dùng đầu ngón tay trạc trạc tiểu thân thể non mềm của tên còn lại, lấy hành động này như để biểu hiện là hắn đang quan tâm. “Dụ Đầu, có đói bụng không?” Hỏi vấn đề này, Uý Thiên nhân cơ hội đem bàn tay không thành thật của Lưu Thiên Tứ kéo trở về, rồi mới nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa con bị phụ thân nó trạc hồng. Lưu Thiên Tứ rất nhanh lắc đầu, không thể động hắn ghé vào trên người Uý Thiên nhìn cục cưng nằm ở trên giường, lại sờ sờ sờ bụng chính mình, mấy ngày nay, hắn vẫn nghĩ không ra cục cưng từ trong bụng hắn đi ra như thế nào. Tỉnh ngủ, tiểu gia khoả mở đôi thật to tò mò nhìn hai phụ thân của nó, ư ư trong cổ họng, trên hai tay nhỏ bé tất cả đều là nước miếng của nó. Uý Thiên một bên đùa với đứa con, lau tay cho nó, một bên còn phải trấn an đại bảo bối Lưu Thiên Tứ, để tránh hắn một cái không cẩn thận lộng khóc đứa nhỏ, tuy rằng bề bộn nhiều việc, lại phá lệ hạnh phúc. “Thiên Thiên, quái.” Chăm chú nhìn cục cưng chính mình, Lưu Thiên Tứ đô đô miệng, cục cưng rốt cuộc là từ đâu đi ra, nhu nhu tiểu mông chính mình, hắn cũng đồng dạng kỳ quái, vì cái gì nơi đó lại đau đau. “Dụ Đầu không thích Bảo nhi?” Hôn hôn trán Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên cười hỏi, đã nhiều ngày nụ cười trên mặt y chưa hề biến mất. Lúc này Lưu Thiên Tứ phi thường dùng sức điểm đầu ba cái, lớn tiếng nói: “Thích. Cục cưng, Thiên Thiên.” “Nha nha.” Coi như nghe hiểu lời của phụ thân, Bảo nhi kêu hai tiếng, rồi lại bắt đầu ăn tay nhỏ bé của chính mình. “Tiểu Hoàng Thúc.” Lưu Thiên Tứ quay đầu, nhìn thấy người tới cao hứng kêu lên: “Thao nhi.” Cùng những người khác giống nhau, ngày ngày đều tới đây, Lưu Thao đi đến bên giường, sau khi đối Uý Thiên vuốt cằm, liền nhìn về phía đứa nhỏ nằm trên giường, trong mắt toát ra yêu thích cùng sủng ái. “Thao nhi, hì hì.” Lưu Thiên Tứ quay đầu thân thủ đi ôm cục cưng, Uý Thiên cùng Lưu Thao sau khi nhìn thấy động tác của hắn liền đồng thời ra tay, đem đứa nhỏ thiếu chút nữa bị hắn kéo lên mà nhận lấy. Không ngại cục cưng bị Uý Thiên ôm đi, Lưu Thiên Tứ hào phóng thôi thôi tay của Uý Thiên, nói: “Thao nhi, ôm một cái.” Hắn phi thường thích Lưu Thao ôm cục cưng của hắn. Đem đứa nhỏ vẫn đang nhai nhai ngón tay cẩn thận từ trên tay Uý Thiên ôm lấy, Lưu Thao nhìn về phía Uý Thiên, Uý Thiên hướng hắn nhẹ nhàng điểm đầu. “Tiểu Hoàng Thúc, ta ôm Bảo nhi đi cách gian, chờ Bảo nhi ngủ, ta sẽ đem nó ôm lại đây.” “Ừ.” Hướng Lưu Thao huy phất tay, Lưu Thiên Tứ thật yên tâm đem cục cưng giao cho hắn. Lưu Thao ôm đứa nhỏ đi rồi, Lưu Thiên Tứ cười dài oa ở trong ngực Uý Thiên, hâm mộ cục cưng có thể đi ra ngoài. Lắc lắc thân thể vẫn còn đau, hắn bất mãn đô khởi miệng: “Chậm rãi.” Biết tiểu Dụ Đầu nằm đã nhiều, Uý Thiên hạ giường, đem Lưu Thiên Tứ bế đứng lên: “Dụ Đầu, Thiên Thiên ôm ngươi ở trong phòng đi lại một chút, Dụ Đầu còn không có hảo, chờ tốt rồi, Thiên Thiên mang ngươi đi ra ngoài ngoạn.” Tuy rằng muốn có nhiều thời gian cùng đứa con một chỗ, nhưng Dụ Đầu có thể vì thế mà cảm thấy cô đơn, đây là chuyện UÝ Thiên tuyệt đối sẽ không làm. Hiện giờ đứa nhỏ được yêu nhiều như vậy, Lưu Thao lại yêu thương nó đến tận xương tủy, Bảo nhi từ khi sinh ra đã không thiếu người yêu thương, cho dù nó có thể giống như Dụ Đầu. Y cũng rất yêu con mình, nhưng người mà yêu nhất chính là Dụ Đầu, là người mà y toàn tâm toàn ý yêu, Dụ Đầu của y. Ôm Lưu Thiên Tứ không hề bất mãn cứ như vậy ở trong phòng chậm rãi đi lại, Uý Thiên nghe được ở cách gian truyền đến tiếng khóc của đứa con, tiếp theo nghe được ma ma nói cấp cho đứa nhỏ đổi tã. “Để ta.” “Thái tử điện hạ… Việc này há có thể để cho ngài làm, xin cho nô tỳ…” “Đều đi ra ngoài, có việc ta sẽ gọi các ngươi.” Phòng cách âm hiệu quả tốt lắm, nếu không phải Uý Thiên có công phu thâm hậu, y sẽ không nghe thấy mấy thanh âm này. Tiếp tục ôm Lưu Thiên Tứ ở trong phòng đi, Uý Thiên hỏi: “Dụ Đầu nguyện ý đem Bảo nhi giao cho Thao nhi?” Uý Thiên nghĩ đến Lưu Thiên Tứ sẽ suy nghĩ trong chốc lát, nào ngờ hắn vừa nghe liền gật đầu nói: “Thao nhi ôm, cười cười, không ôm, đau khổ.” Thời điểm Thao nhi ôm cục cưng sẽ cười rất vui. Hắn thích thấy Thao nhi cười. Uý Thiên một chút cũng không kinh ngạc Lưu Thiên Tứ tại phương diện này lại mẫn tuệ-sâu sắc đến vậy, mà y cũng biết Lưu Thiên Tứ rất đỗi mẫn cảm, cho nên càng không thể vì sau khi cục cưng được sinh ra mà làm cho hắn cảm nhận một chút gì đó bị bỏ rơi, bởi vì Dụ Đầu luôn luôn là như vậy ỷ lại y. “Dụ Đầu, có đói bụng không?” Chỉ có thể ăn cháo đối với người thích ăn như Lưu Thiên Tứ mà nói là một chuyện rất đáng thương, cho nên Uý Thiên từng thời từng khắc luôn chú ý xem hắn có đói bụng không. “Ân.” Lưu Thiên Tứ ôm chặt Uý Thiên, gật đầu, “Đói. Quýt.” Hắn muốn ăn quýt. Thấy Lưu Thiên Tứ một bộ dáng nhất định muốn ăn, Uý Thiên liền cho người đi lấy thức ăn được chuẩn bị riêng cho Lưu Thiên Tứ, y đem Lưu Thiên Tứ ôm đến trên giường, nắm lấy tay hắn nói: “Dụ Đầu ngoan hay không ngoan?” “Ngoan.” Đối điểm ấy, Lưu Thiên Tứ cũng không phủ nhận. “Dụ Đầu hiện tại không thể ăn quýt, Dụ Đầu phải ngoan, phải nghe lời, Thiên Thiên bồi Dụ Đầu, Thiên Thiên cũng không ăn quýt.” Mới vừa sinh sản xong xương cốt còn rất mềm yếu, cho nên ăn quýt sẽ làm bị thương Lưu Thiên Tứ. “Ngô…” Lắc lắc tay Uý Thiên, Lưu Thiên Tứ đang đấu tranh dữ dội giữa ngoan cùng không ngoan, nhưng khi miệng hắn bị người hôn lấy, hắn ngoan ngoãn gật đầu, nếu không có thể ăn quýt, vậy làm cho Thiên Thiên ăn Dụ Đầu cũng được. ………. …………… Tục ngữ nói ba tuổi xem như đã lớn, nhưng đối với một số người căn bản không cần chờ đến ba tuổi. Khi Ly Doanh còn chưa đến tuổi biết đi thì đã bắt đầu tinh thần chấn hưng muốn đi, đó có thể thấy được bé cùng nương bé, Lưu Ly, có bao nhiêu giống. Mà Uý Bảo Nhi sắp tròn tháng, cũng tổng hợp lại sự bất cẩu ngôn tiếu của Uý Thiên cùng nét đáng yêu của Lưu Thiên Tứ. Tỉnh ngủ, Uý Bảo Nhi thích ăn tay chính mình, thường thường bắt tay thành nắm ở bên miệng liếm tới liếm lui, nếu ai đem đầu ngón tay tiến đến bên miệng bé, bé sẽ lập tức buông tha cho tay chính mình, đi cắn đầu ngón tay của người đó, điểm này cùng phụ thân Lưu Thiên Tứ của bé mới trước đây phá lệ tương tự. Nhưng Uý Bảo Nhi cũng không giống như phụ thân bé thích cười, cũng không thích khóc, luôn mở to đôi mắt lộc đen mang điểm tò mò hết nhìn xem cái này, đến nhìn xem cái kia. Nhưng bé lại cùng cha Uý Thiên bất đồng chính là, bé thường thường thình lình cười, hai má lúm đồng tiền bên miệng liền lộ ra, ánh mắt loan loan, hoàn toàn là phiên bản của Lưu Thiên Tứ. Vì thế, như thế nào làm cho Uý Bảo Nhi cười liền trở thành chuyện mà mọi người ngày ngày vắt hết óc suy nghĩ. Ngay cả Ly Doanh chỉ ba tháng tuổi cũng thích bé cười, mỗi lần vừa ly khai Uý Bảo Nhi liền khóc đến thiên hôn địa ám, trời đen kịt. Tiệc rượu mừng Uý Bảo Nhi tròn tháng mà mọi người chờ mong cuối cùng cũng đến. Trăng tròn thượng rượu, thành viên hoàng gia toàn bộ tham dự, thế mà lại thiếu hai vị phụ thân Uý Thiên cùng Lưu Thiên Tứ của bé. Lưu Thiên Tứ đối tiệc đầy tháng của con không có cảm giác gì, ở trong mắt hắn xem ra, mừng đầy tháng chính là được ăn nhiều món ngon gì đó mà thôi, cho nên ngày này hắn liền ăn uống thật đầy bụng, sau đó liền khẩn cấp làm cho Thiên Thiên mang hắn với vết thương cuối cùng đã lành đi ngủ cánh rừng, mặc kệ bên ngoài rất lạnh, mặc kệ hôm nay là tròn tháng của cục cưng, cũng không quan tâm chính mình có bao nhiêu không ngoan, hắn chỉ thầm nghĩ cùng Thiên Thiên đi ngủ cánh rừng. Đem cục cưng phóng tâm mà giao cho Lưu Thao, Lưu Thiên Tứ vui sướng cùng Uý Thiên xuất phát, đi ra ngoài kinh ngủ cánh rừng. Mà Lưu Thao nghiễm nhiên lại mang bộ dáng phụ thân của đứa bé, cả ngày đều ôm Uý Bảo Nhi, ngay cả thời điểm ăn cơm cũng chưa buông tay. “Thao nhi, đêm nay đem Bảo nhi giao cho Hoàng gia gia đi.” Sau khi tiệc đầy tháng qua, Bạch Tang Vận định mang cục cưng quay về tẩm cung chính mình nên cùng Lưu Thao nói. Đối với tiểu nhi tử chính mình, trước khi đứa nhỏ sinh ra hắn đã đoán trước được tình huống như thế này rồi. Con hắn chỉ là một đứa trẻ, việc muốn sinh cục cưng hoàn toàn là chịu ảnh hưởng của Lưu Ly, muốn sinh cục cưng cho Thiên Thiên mà nó thích nhất, nhưng ở trong lòng nó, Thiên Thiên so với cục cưng trọng yếu gấp trăm lần. Lưu Thiên Tứ không phải không thích cục cưng của mình, nhưng bởi vì hắn đặc thù, hắn không thể cùng người bình thường làm một phụ thân chân chính, đi chiếu cố một đứa bé. Uý Thiên đồng dạng thương yêu đứa con của mình, nhưng y phải luôn lo lắng đến Lưu Thiên Tứ, không thể làm cho hắn có cảm giác bị vứt bỏ, cho nên đêm nay, y đem đứa con giao cho Lưu Thao, mang Lưu Thiên Tứ đi ngủ cánh rừng. Bất quá Uý Thiên làm như vậy là bởi vì đứa con của y có nhiều người yêu thương lắm, làm cho y có thể an tâm mà đem đứa con lưu lại, nếu không y đã mang theo hai cục cưng cùng đi ngủ cánh rừng. “Hoàng gia gia, ta sẽ chiếu cố hảo Bảo nhi. Ngài liền đem Bảo nhi giao cho ta đi.” Lưu Thao mở miệng, không muốn đem Bảo nhi giao cho người khác chiếu cố, đêm nay Bảo nhi đối hắn nở nụ cười ba lượt, hắn còn không có xem đủ. Bạch Tang Vận thấy Lưu Thao rất không muốn buông tay, cũng không miễn cưỡng. Từ khi Uý Bảo Nhi sinh ra, Lưu Thao trở nên ôn hoà, vui vẻ hơn so với trước kia, điều này làm cho Bạch Tang Vận cảm thấy cao hứng, có lẽ đứa bé có thể làm cho Lưu Thao thay đổi, không hề là một người lạnh như băng nữa. Cảm kích nhìn Hoàng gia gia, Lưu Thao vội vàng ôm Uý Bảo Nhi rời đi trước khi Lưu Ly có cơ hội cướp người. Trong ngực, đứa bé được khoá lại trong tiểu chăn bông đang trầm ngủ, miệng hàm đại ma chỉ của Lưu Thao. Trong rừng cây Kinh Giao Lần thứ hai ngủ cánh rừng nên Lưu Thiên Tứ hưng phấn mà đi tới đi lui. Trời lạnh, Uý Thiên tìm một sơn động cản gió, đốt củi lửa, trong động thật ấm áp. Lưu Thiên Tứ lần đầu tiên ngủ sơn động, làm sao ngủ cũng không được. Đi nửa ngày, hắn mệt mỏi chạy đến bên cạnh Uý Thiên ngồi xuống, cắn miếng thịt thỏ nướng Uý Thiên uy đến bên miệng, con thỏ là Uý Thiên từ trong cung mang đến, bởi vì Lưu Thiên Tứ mãnh liệt yêu cầu không chỉ phải ngủ cánh rừng, còn muốn ăn thịt nướng. “Thiên Thiên…” Lắc đầu cự tuyệt ăn một miếng thịt thỏ nướng khác, Lưu Thiên Tứ từ trong ngực xuất ra một khối khăn tay, mở ra, làm cho Uý Thiên đem thịt bỏ vào. Nhìn đến khối khăn tay này, Uý Thiên kinh ngạc cực kỳ: “Dụ Đầu? Tại sao ngươi lại đem khăn tay của cục cưng lấy ra?” “Cục cưng, ăn, lưu.” Cẩn thận bao hảo, Lưu Thiên Tứ đem khăn tay tính cả thịt bỏ vào tiểu bố bao mà hắn tuỳ thân mang theo. “Dụ Đầu nghĩ đến cục cưng?” Lại uy Lưu Thiên Tứ một khối thịt thỏ, Uý Thiên hỏi. Tiểu Dụ Đầu thường có những ý niệm ngoài ý muốn trong đầu mà y không đoán trước được. “Ân, ngẫm lại.” Tựa vào trên người Uý Thiên, Lưu Thiên Tứ nói, “Cục cưng, Thiên Thiên, Dụ Đầu.” Tuy rằng còn không rõ ràng cục cưng là làm sao đi ra, nhưng bọn hắn là cùng nhau. “Thế thì tại sao Dụ Đầu không mang theo cục cưng đi ra?” Biết được Lưu Thiên Tứ tưởng niệm cục cưng, Uý Thiên giật mình không thôi, lập tức y lại thật cao hứng, Dụ Đầu vẫn là có chút nhận thức làm phụ thân. “Ngô…” Lưu Thiên Tứ ra vẻ có chút buồn rầu mặt nhăn mày nhíu, nghĩ nghĩ một lúc, nói, “Thiên Thiên, Dụ Đầu; cục cưng… Ngô… Thao nhi.” Nói xong còn gật gật đầu, khẳng định cách nói chính mình. Tay Uý Thiên đang nướng thỏ dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Lưu Thiên Tứ: “Dụ Đầu là nói… Cục cưng là của Thao nhi, cho nên ngươi muốn đem cục cưng giao cho Thao nhi?” Lưu Thiên Tứ thật thong thả điểm đầu, nói: “Thao nhi, cười. Cục cưng, Thao nhi.” Lưu Thiên Tứ không thể nói rõ ràng, tuy rằng thật nhiều người đối cục cưng cười, nhưng chỉ có Thao nhi cười làm cho hắn cảm thấy nên đem cục cưng giao cho Thao nhi. Hiểu ý Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên tiếp tục nướng cá: “Dụ Đầu, chờ cục cưng trưởng thành, chúng ta cùng cục cưng còn có Thao nhi sẽ cùng nhau ngủ cánh rừng.” “Ừ, ngủ cánh rừng. Gà, trái cây.” Lần này không có gà, lần sau hắn phải ăn gà. “Hảo, Thiên Thiên bắt gà rừng, hái dã quả cho Dụ Đầu.” Tiểu Dụ Đầu trí nhớ cũng thật hảo. “Thiên Thiên.” “Ân.” “Động phòng.” Lưu Thiên Tứ trí nhớ quả thật tốt lắm, không chỉ nhớ rõ chuyện gà rừng dã quả, còn nhớ mãi không quên chuyện động phòng. Tay Uý Thiên nướng thỏ lại dừng lại, cúi đầu, nhìn thấy một đôi mắt đã muốn ướt át bất mãn, y đem thịt thỏ còn lại phóng tới một bên, đứng dậy đem Lưu Thiên Tứ bế đứng lên, đi đến phía sau áo choàng làm thành bình phong giản dị. Đem Lưu Thiên Tứ đặt xuống da thú ấm áp cùng mềm mại trên mặt đất, Uý Thiên phục lên, trước hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của hắn, tiếp đến là mũi, rồi cái cằm nộn nộn. Lưu Thiên Tứ mỉm cười, vui mừng nhỏ giọng: “Động phòng… Thiên Thiên…” Uý Thiên không có đáp lại, chính là chậm rãi cởi bỏ y khấu của Lưu Thiên Tứ, khẽ hôn hắn, âu yếm hắn. Sau khi sinh đứa con thân thể phá lệ mượt mà, làm cho y yêu thích không buông tay. Khi quần áo Lưu Thiên Tứ được trút bỏ, trong sơn động tràn đầy tiếng rên rỉ như con mèo nhỏ của hắn. “Dụ Đầu, Dụ Đầu của Thiên Thiên.” Nơi này, từng cùng y mập hợp để có con nối dòng. “Thiên Thiên… Muốn…” “Dụ Đầu, Thiên Thiên yêu ngươi.” Nơi này, từng bị người biến thành xanh tím, làm cho hắn trong nhiều đêm không thể đi vào giấc ngủ. “Ngô… Thiên Thiên… Sờ sờ…” “Dụ Đầu…” Nơi này, luôn thích hướng về phía y đô khởi, chủ động làm cho y ăn Dụ Đầu. “Ân…” ” Dụ Đầu của Thiên Thiên…” Nơi này, luôn luôn tín nhiệm nhìn y, chỉ có y. “Thiên Thiên… Động phòng…” Ngón tay đi vào nơi vết thương đã lành lặn khẽ vuốt, bên tai là thanh âm thanh thuý của một người mà tính trẻ con nhiều năm qua chưa bao giờ thay đổi, tràn ngập ỷ lại đối với y. “Dụ Đầu, có đau hay không?” “Không đau không đau… Thiên Thiên… Dụ Đầu…” Một quả quýt làm cho bọn họ có ràng buộc, sau đó vô tình gặp nhau làm cho y cam tâm tình nguyện bị hắn đoạt, kể cả tim của hắn. “Thiên Thiên…” “Dụ Đầu…” Hôn lên gương mặt nhăn lại vì đau khi y tiến vào, y nghe tim cũng đau theo. Dụ Đầu đem tình cho y, đem yêu cho y, hết thảy đều cho y, không hề giữ lại thứ gì. Vô luận y biến thành bộ dáng như thế nào, vô luận y ở nơi nào, Dụ Đầu chắc chắn sẽ nhận ra y, sẽ đợi chờ y. Dụ Đầu của y là đứa trẻ, có tâm so với đứa trẻ còn tinh thuần hơn, Dụ Đầu của y cũng không phải đứa trẻ, có tình so với tất cả mọi người cực nóng hơn. “Dụ Đầu… Thiên Thiên…” Nói ra những lời thật dễ hiểu, y hoàn toàn giữ lấy hắn. Y chưa bao giờ cảm thấy lời nói của người này có bao nhiêu ngây thơ, bởi vì chính là ngôn ngữ đơn giản đầy tính trẻ con như vậy, làm cho tim y ấm, nóng, làm cho y có gia đình, có vướng bận. “Thiên Thiên… Ân… Dụ… Đầu…” Gắt gao nắm lấy tay Thiên Thiên, Lưu Thiên Tứ tuyên cáo quyền sở hữu chính mình, hắn là của Thiên Thiên, Thiên Thiên là của hắn. Thiên Thiên chỉ có thể cùng hắn ngoạn giấu giấu, chỉ có thể ăn hắn, chỉ có thể cùng hắn động phòng, chỉ có thể cùng hắn ngủ cánh rừng, chỉ có thể… “Ân ngô…” Trong sơn động, ánh lửa chiếu rọi lên vách tường cùng áo choàng, một hồi xuân phong khôn cùng hoan ái đang tiến hành. Mà truyền ra thanh âm nhiều nhất ngoại trừ tràn ngập rên rỉ động tình ra, chính là “Thiên Thiên” cùng”Dụ Đầu”. …….. Ghé vào trên cửa sổ, Lưu Thiên Tứ nhìn trong lòng bàn tay rỗng tuếch của chính mình, quả quả đâu? Quay đầu lại nhìn xem phụ thân, phụ thân đang cùng ma ma nói chuyện; nhìn xem cái bàn, không có; nhìn nhìn lại trong lòng bàn tay, vẫn là không có. Ngô… Dụ Đầu muốn ăn quả quả. Giương mắt… Di? Quả quả! Nhìn nửa ngày, xác định thật là quả quả hắn thích ăn, Lưu Thiên Tứ đi xuống ghế dựa, chờ không kịp nói cho phụ thân biết, hắn hướng dưới lầu chạy tới. Gian nan xuống thang lầu, không cho phụ thân ôm, hắn hướng phía nhìn thấy quả quả chạy tới. Năm đó, Uý Thiên mười bốn tuổi, Lưu Thiên Tứ bốn tuổi. Quả quýt, ta muốn. Bảo bối, ta muốn. Hàn kiếm, ta muốn Thiên Thiên… Ta cũng muốn. Ta không phải kiếp phỉ, Ta là Dụ Đầu của Thiên Thiên. ~~ CHÍNH VĂN HOÀN ~~ Phiên ngoại