Trời đã tối, ngồi bên bàn học mà sao Khánh Dương không tài nào tập trung nổi. Mặc dù đã cố gắng nhắm chặt hai mắt, lắc mạnh đầu để xua đi hình ảnh tên thành phố đáng ghét đó nhưng chẳng hiểu sao nụ cười và giọng nói ấm áp của hắn cứ ùa đến trong tâm trí cậu. Khẽ thở dài, cậu bỏ bút xuống bàn rồi ra cửa sổ nhìn xuống phía dưới đường. Bên dưới đường, ánh điện sáng trưng của nhà bác hàng xóm soi rõ dáng một người thanh niên đang đứng trước cổng nhà cậu mà cứ thế ngó vào trong nhà, điệu bộ như vừa muốn gọi cổng lại vừa như không. Ha Đan? Khánh Dương sửng sốt! Đúng là bóng dáng của tên thành phố đáng ghét đó rồi. Đã tối thế này sao hắn còn tìm đến nhà mình làm gì vậy nhỉ? Vừa để thỏa trí tò mò vừa không nhẫn tâm nhìn hắn cứ đi đi lại lại như vậy, Khánh Dương bước xuống mở cổng: - Trời tối thế này anh còn làm gì trước cổng nhà tôi vậy? Nhìn thấy Khánh Dương, Ha Đan nở nụ cười vừa mừng vui vừa bối rối: - À... Nhóc đó à? Anh... - Anh có chuyện gì không? - Nhóc...nhóc muốn ăn kem không? - Kem hả? Anh định mời tôi đi ăn kem? - Ừ. Được không nhóc? - Tôi... - Sáng mai anh phải về thành phố rồi nên anh muốn nói chuyện với nhóc lần cuối. " Phải về thành phố? Nói chuyện lần cuối? " - Sao nghe những câu như vậy Khánh Dương tự nhiên như cảm thấy lòng mình hụt hẫng hẳn đi. - Anh phải về thành phố thật à? - Giọng cậu vẫn không tránh khỏi chút ngỡ ngàng và buồn bã. - Ừ. Nên tối nay anh muốn gặp nhóc và nói chuyện với nhóc lần cuối có được không? Không suy nghĩ gì Khánh Dương gật đầu đồng ý. Cậu không lỡ nhìn ánh mắt thất vọng của hắn khi cậu chối từ hay nói đúng hơn con tim cậu cũng không cho phép mình từ chối. - Được. Vậy thì mình đi. Nhưng đến đâu đây? - Đến tiệm điện thoại của thằng Hoàng đi. Anh đã mua kem chất đầy trong tủ lạnh rồi. - Vậy cũng được. Tên Ha Đan này thật là nghĩ gì không biết. Chưa chắc chắn Khánh Dương có đồng ý đến hay không mà đã thủ đến mấy chục cốc kem trong tủ lạnh. Thật là không thể nào hiểu nổi. - Nhóc ăn kem gì để anh bóc cho? - Thôi tôi tự bóc được. Khánh Dương trả lời rồi lấy đại một cốc kem trên bàn và mở nắp. Kem quả là món ăn khoái khẩu của cậu nhưng chẳng hiểu sao hôm nay cậu hoàn toàn không có hứng thú với mùi vị vốn vô cùng thơm ngon của nó. - Kem ngon không hả nhóc? - Ha Đan hỏi khi thấy Khánh Dương đã múc một thìa nhỏ và cho vào trong miệng. - Vâng, cũng ngon. - Khánh Dương này, sáng mai anh về thành phố rồi... - Khi nào anh trở lại đây? - Không để cho Ha Đan nói hết câu, Khánh Dương đã hỏi chen vào. - Anh không biết. Nhưng chắc là rất lâu hoặc không bao giờ anh quay về đây nữa nhóc à. - Tại sao? - Khánh Dương tự dưng thấy trong tim đau thắt. - Vì ở đây ngoài thằng Hoàng ra, anh không còn ai thân thích cả. Với lại thằng Hoàng cũng sắp bán tiệm điện thoại này để lên thành phố rồi mà. - Vậy còn tôi? - Nhóc... - Ha Đan ngỡ ngàng nhìn Khánh Dương. - Anh không coi tôi là người thân thích sao? - Anh... Tất nhiên là anh có. - Vậy sao anh lại nói anh không bao giờ quay trở lại đây nữa? Anh có biết anh nói thế tôi buồn lắm không? - Nhóc... - Ánh mắt Ha Đan ngỡ ngàng rồi bất chợt trên môi nở nụ cười rạng rỡ. - Nhóc thấy buồn nếu anh không trở lại đây sao? - Tôi... - Khánh Dương đỏ mặt - Chỉ là tôi... - Nếu nhóc muốn anh về đây thăm nhóc thì năm năm nữa nhất định anh sẽ về. - Năm năm? Sao lại là năm năm? - Anh phải về rồi sang NewYork du học nhóc ạ! Thủ tục anh đã làm xong rồi. Có thể anh sẽ học ở bên ấy 5 năm hoặc lâu hơn nữa là 7 năm. " 5 năm, 7 năm? " - Càng nghe Khánh Dương càng thấy tim mình quặn lại. Sao cậu lại có cảm giác này? Sao cậu lại không muốn Ha Đan đi một thời gian dài như thế? Cậu đã yêu hắn rồi sao? Ôi, trái tim thơ ngây của cậu còn chưa kịp đập lên những nhịp hạnh phúc trong tình yêu đã phải thắt lại trong niềm sầu muộn này rồi. Thìa kem trong miệng Khánh Dương tan chảy với vị mặn đắng. Một hai giọt nước mắt khẽ trào ra khỏi mi rồi lăn dài xuống má. - Nhóc! Nhóc sao thế? - Tôi... tôi không sao! - Khánh Dương nhanh tay quệt nước mắt trên má. - Chỉ là kem này nhiều quế nên cay quá. - Cậu nói mà mắt nhìn chăm chăm xuống hộp kem. Cậu không dám nhìn vào mắt Ha Đan. Cậu không chắc chắn nước mắt cậu sẽ không tuôn trào khi cậu nhìn vào đôi mắt hắn. - Nhóc, nhóc không muốn anh đi phải không? - Đâu...đâu có. Khánh Dương vẫn chăm chăm nhìn xuống hộp kem, cảm thấy mặt mày đã đỏ ran và nóng rừng rực như ngồi bên đống lửa. Ha Đan khẽ đứng dậy, đi đến bên Khánh Dương, ngồi xuống choàng tay lên vai cậu, thủ thỉ: - Nhóc cũng yêu anh đúng không? - Tôi...tôi đâu có! - Khánh Dương, chỉ còn tối nay thôi. Nếu nhóc không thừa nhận tình cảm của mình thì e là suốt đời này anh và nhóc khó có thể gặp nhau được nữa. - Nhưng...nhưng chúng ta sẽ có kết quả sao? Câu hỏi ngây thơ của Khánh Dương đã vô tình nói lên tất cả. Ha Đan cười rạng rỡ nâng cằm Khánh Dương lên, nhìn thảng vào mắt cậu, vui mừng: - Nhóc! Vậy là nhóc yêu anh? Khánh Dương càng đỏ mặt tía tai. Rồi như phát hiện ra Ha Đan hơi lớn tiếng, cậu vội vã đưa tay bịt chặt cái miệng đang cười toe toét của hắn lại: - Nói nhỏ chứ! Anh muốn cả làng nghe thấy à? Ha Đan nhìn Khánh Dương đắm đuối. Còn Khánh Dương, cậu không để đâu cho hết ngượng ngùng và xấu hổ. Không biết nói gì nữa, cậu lại cúi xuống hộp kem, dùng thìa khuấy trộn không ngừng. - Kem nát hết rồi đó nhóc! Đừng khuấy nữa, nhìn thẳng vào mắt anh và nói một lời em yêu anh! Ha Đan nhỏ nhẹ và lại từ từ nâng cằm Khánh Dương lên. Hai mắt Khánh Dương, hai mắt Ha Đan chạm nhau. Từ ánh mắt ấy, Khánh Dương có thể cảm nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc vô bờ bến của Ha Đan lúc này. Cậu muốn nói, rất muốn nói với hắn ba chữ " em yêu anh". Nhưng: - Anh sẽ trở lại tìm tôi chứ? Không hiểu sao câu hỏi đó lại bật khỏi môi Khánh Dương một cách vô thức. Ha Đan nhìn Khánh Dương rồi gật đầu: - Nhất định là thế rồi. Nhóc chờ anh nhá. Năm năm nữa anh sẽ trở về đây đón nhóc. - Đón? Đón đi đâu? - Đón về sống chung với anh. Anh với nhóc sẽ là một gia đình hạnh phúc. - Nhưng... nhưng mình đều là con trai. Pháp luật không cho phép. Họ hàng và gia đình hai bên cũng sẽ không đồng ý. - Nhóc yên tâm đi. Có lẽ nhóc không biết vừa rồi bộ Tư pháp đã trình lên quốc hội đề nghị sửa đổi luật Hôn nhân và Gia đình, cho phép những người cùng giới được kết hôn. Anh nghĩ chúng ta có rất nhiều cơ hội. - Có thật không? Nhưng tôi sợ... - Nhóc sợ điều gì? - Tôi sợ nhiều thứ lắm. Sợ gia đình phản đối, sợ anh sẽ quên tôi khi có bạn bè mới ở nước ngoài. Tôi cũng sợ tôi không đợi được anh. - Nhóc, nhóc phải tin anh chứ? - Thì tin. Nhưng tôi... Không để Khánh Dương nói hết câu. Ha Đan dang tay ôm chặt cậu trong lòng: - Anh sẽ về, anh sẽ đón nhóc. Anh xin thề có đất trời chứng giám. Anh và nhóc sẽ là hai trái tim yêu hạnh phúc. Trong vòng tay Ha Đan, Khánh Dương cảm nhận được rõ từng nhịp tim nồng nàn và hạnh phúc. Trái tim cậu cũng không ngừng đập rộn lên rạo rực: - Tôi tin anh! - Sao lại xưng tôi? Phải là em tin anh mới đúng chứ? - Ha Đan thủ thỉ bên tai Khánh Dương. Thoáng chút ngượng ngùng, Khánh Dương mỉm cười và nhỏ nhẹ: - Vâng. Em tin anh! Ngoài kia từng cơn gió đêm lùa qua những tán cây xào xạc. Trên trời những vì tinh tú như sáng hơn, tô điểm cho tình yêu của hai chàng trai càng thêm lấp lánh.