Kiếm Xuất Hàn Sơn
Chương 116
Tiểu nhị cá yêu vàng đang dựa ở cửa ngáp ngủ, trông thấy hai người vội vàng tiến lên đón, vừa chỉ huy chuột yêu đạp bánh xe răng cưa, chạy thang máy, vừa cười nói: “Ôi chà quý yêu, ngài cần gì, xin cứ việc phân phó, tiểu yêu giúp ngài đi mua, nào dám làm phiền ngài tự mình đi?”
Mạnh Tuyết Lý khoát tay, cá vàng yêu được tiền thưởng, thỏa mãn rút lui.
Mạnh Tuyết Lý phụ trách ra vẻ, Tễ Tiêu phụ trách bỏ tiền, chương trình này trải qua nhiều lần luyện tập, phối hợp đã hết sức quen thuộc.
Buổi sáng, ba con bán yêu không tìm thấy sư đồ Trường Xuân Phong, vốn rất khẩn trương, sợ bọn họ đi tìm cá sấu yêu phiền toái, dẫu sao cá sấu yêu hung ác tàn bạo, một lời không hợp liền đánh, sư đồ Trường Xuân Phong ôn hòa khoan hậu, nơi nào là đối thủ của hắn.
Lúc này thấy hai người xách hộp đựng đồ ăn thong dong trở lại, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bích Du hỏi: “Mạnh trưởng lão, chúng ta bây giờ chạy, khụ, lên đường?” Hắn vốn muốn nói “chạy trốn”, lại cảm thấy quá trực tiếp.
Mạnh Tuyết Lý: “Không vội, ăn sáng cái đã.” Hộp đựng đồ ăn mở ra, thức ăn màu sắc tinh xảo hương thơm nồng nàng xông thẳng vào mũi.
Nguyễn Khôi gãi tai thỏ nói: “Thật ngại quá.” Đôi mắt lại chăm chú nhìn bánh cà rốt.
Chử Hoa kéo đùi phải bị thương, nhảy đến cạnh bàn, mừng rỡ khôn kể: “Oa, cá khô của Trân Châu Lầu!”
Ba con bán yêu hưởng thụ đồ ăn sáng tinh xảo đặc sắc của Bạch Hà Thành, tạm thời quên hết phiền não.
Mạnh Tuyết Lý rốt cuộc thoải mái ăn một bữa, ăn no uống đủ, để đũa xuống.
Tễ Tiêu nói: “Tới rồi.”
Vừa dứt lời, dưới lầu vang lên tiếng yêu huyên náo.
Các bán yêu từ trên ban công nhìn xuống, chỉ thấy trên đường chúng yêu rốt rít tránh lui, nhường ra một lối đi, một đội binh tôm tướng cá chạy tới, vây quanh Vọng Giang Lầu.
Ba bán yêu kinh ngạc không thôi, Bích Du vội hỏi: “Đây là muốn làm gì?”
Mạnh Tuyết Lý sửa sang lại vạt áo: “Bạch Hà Đại Vương mời khách, đến Thủy Tinh Cung chơi một ngày.”
Động tĩnh dưới lầu càng lúc càng lớn, các bán yêu lo sợ bất an, sợ đến mức hiện ra nguyên hình:
“Không phải mời chúng ta đấy chứ?”
“Muốn chết, chúng ta làm sai chuyện gì?”
Tễ Tiêu vỗ nhẹ gáy đạo lữ nghịch ngợm, an ủi các bán yêu: “Nếu sợ, có thể thu nhỏ bản thể, giấu trong tay áo ta.”
Mạnh Tuyết Lý không muốn tay áo của Tễ Tiêu giấu yêu khác, lập tức thay một cái áo khoác hoa lệ có tay áo dài đến đầu gối, giang ra nói: “Chỗ này của ta rộng rãi.”
Thận thú trong tay áo y phụt ra phụt vô yêu khí đậm đặc, khiến bán yêu có cảm giác an toàn cực cường, rối rít nhảy vào. Cuối cùng truyền ra giọng nói của Bích Du: “Ta rất tốt, núi lở đất mòn cũng không ra.”
Nói được thì làm được, đến tận khi Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu cùng tiến vào Thủy Tinh Cung, cũng không có động tĩnh.
Một nhánh của sông Bạch Hà xuyên qua thành, đem thành chia làm hai. Một cây cầu lớn bắc ngang hai bên bờ sông, như một chiếc cầu vồng.
Nước sông chảy siết, bọt nước văng tung tóe, không thấy rõ yêu xe qua lại hai bên bờ sông.
Thủy Tinh Cung ở dưới cầu, đáy sông Bạch Hà. Bên ngoài cung điện nước sông trong suốt, cát sông trắng thuần, các loại cá, sỏi đá màu sắc sặc sỡ, giống như dao trì tiên cảnh. Bên trong cung điện ngăn cách nước sông, hành lang treo giao sa, đi qua tầng tầng điình đài lầu các, chỉ thấy sâu trong cung điện sương trắng bốc lên, như mây khói bao phủ.
Mạnh Tuyết Lý dâng lên dự cảm không tốt trong lòng: “Đại Vương ở đâu?”
Tiếp đón hai người chính là một vị cua tướng. Phụng lệnh Bạch Hà Đại Vương, mời “yêu vùng khác” vào Thủy Tinh Cung, cua tướng vốn nghĩ, nếu yêu vùng khác không chịu đến, e rằng sẽ có một trận ác chiến, giải cũng phải giải bọn họ vào cung, liền dẫn theo một đội Thủy tộc binh đi cùng. Ai ngờ mọi việc rất thuận lợi, đại yêu vùng khác ngoan ngoãn theo tới, nhiệm vụ Đại Vương giao phó hoàn thành viên mãn. Giờ phút này cua tướng tâm trạng rất tốt, nghe vậy cười đáp: “Đại Vương đnag tắm. Các ngươi có phúc.”
Mạnh Tuyết Lý trước mắt tối sầm, dưới chân lảo đảo, Tễ Tiêu đỡ lấy y, truyền âm nói: “Sắp được gặp mỹ yêu, ngươi rất kích động?”
Mạnh Tuyết Lý: “Đẹp cái gì? Đó là thẩm mỹ của Thủy tộc bọn họ! Đợi ngươi thấy tận mắt, ngươi chắc chắn sẽ biết.”
Y nói là nói thật, rơi vào trong tai Tễ Tiêu, lại giống như hàm hồ lấy lệ, có tật giật mình.
Tễ Tiêu không nói gì, chỉ lấy ra chuỗi hạt châu Mạnh Tuyết Lý tặng hắn, chơi đùa giữa các ngón tay, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, giống như đang lần phật châu.
Trân châu va chạm phát ra tiếng động thanh thúy, ký ức về đêm hôm đó xông lên đầu, Mạnh Tuyết Lý bỗng dưng đỏ mặt, từ khi nào đạo lữ trở nên không đứng đắn như vậy.
Mạnh Tuyết Lý khẽ kéo lấy ống tay áo Tễ Tiêu: “Đủ rồi.”
Tễ Tiêu truyền âm hỏi: “Tại sao nàng lại muốn gặp ngươi lúc tắm? Nhiều lần như vậy, có ý gì?”
“Khi nàng tắm lộ nguyên thân.” Mạnh Tuyết Lý chỉ về phía nóc điện Thủy Tinh Cung, bên ngoài bình phong trong suốt ngăn cách dòng nước, một đàn cá nóc bơi ngang qua, “Ngươi nhìn xem trong chúng nó con nào đẹp nhất?”
Tễ Tiêu nhướng mày.
Mạnh Tuyết Lý chỉ sang hướng khác: “Lại xem bên này, trong đám sò kia, con nào đẹp nhất?” Vỏ sò mở ra hợp lại, giống như đang phụ họa theo lời Mạnh Tuyết Lý.
Tễ Tiêu nghe vậy đã hiểu, đành phải nói xin lỗi: “Là ta sai rồi.”
Mạnh Tuyết Lý được thể lấn tới: “Đương nhiên là ngươi sai, ngươi vì một con sò khổng lồ mà giận dỗi với ta, ta tìm ai nói phải trái bây giờ? Đợi chúng ta trở về, ngươi phải cho ta hôn một cái.”
Lúc ở Hãn Hải bí cảnh, Tễ Tiêu còn có thể bát phong bất động, đứng bên cạnh xem Kinh Địch tỏ tình với Mạnh Tuyết Lý. Lúc này lại chỉ có thể không biết làm sao cười cười.
Đối với quá khứ của Mạnh Tuyết Lý, hắn hiểu biết không nhiều, cho nên sau khi đến Yêu giới, thường xuyên có cảm giác không an ổn, vượt khỏi tầm tay. Giống như Mạnh Tuyết Lý hâm mộ Hồ Tứ, hắn cũng âm thầm hâm mộ Tước Tiên Minh, thậm chí hâm mộ mỗi một con yêu từng kết giao với Tuyết Sơn Đại Vương.
Đây chính là tình yêu thế gian đi, Tễ Tiêu nghĩ.
Trong lúc nói chuyện, đã đến gần bồn tắm, hơi nước nóng xông thẳng nóc điện. Sau khi cá chép tổng quản truyền đạt xong, hai con cá bạc yêu một trái một phải vén rèm lên.
Toàn cảnh bồn tắm phía sau rèm hiện ra, rộng như ao nước, phủ đầy cánh hoa, hơn hai mươi tiểu yêu thủy tộc hầu hạ một con sò khổng lồ bên cạnh ao.
Có yêu đổ nước vào trong ao; có yêu cầm khăn lụa, gắng sức lau vỏ sò; có yêu bôi hương cao lên vỏ sò. Nhìn qua bận rộn khẩn trương, giống như đánh giặc vậy.
Mạnh Tuyết Lý truyền âm với Tễ Tiêu: “Nhìn một con sò khổng lồ tắm, có thể nhìn không thể ăn, có gì mà kích động.”
Tễ Tiêu im lặng.
Bên trong vỏ sò, truyền ra giọng nói biếng nhác của một cô gái: “Chính là yêu vật tìm chết này, bắt chước ấn giám của Tuyết Sơn Đại Vương, lừa gạt bổn vương?”
Giọng nói trong vỏ sò chợt trở nên nghiêm nghị: “Yêu đâu, bắt lại cho ta!”
Binh tôm tướng cá trong điện nghe lệnh mà động, tay cầm khăn lụa, thùng nước, bàn chải, xúm lại xung quanh Mạnh Tuyết Lý, Tễ Tiêu.
“Khoan đã!” Mạnh Tuyết Lý cất cao giọng nói, “Đại vương, ta vì cứu yêu mà tới.”
Sò khổng lồ yên lặng chốc lát, khẽ khàng hé ra một khe hở: “Đều lui xuống đi!”
Thủy tộc trong điện trố mắt nhìn nhau, nghe lệnh cáo lui.
Vỏ sò mở ra, lắc mình một cái, hóa thành một mỹ nhân nhỏ nhắn, tóc bạch kim váy trắng chân trần.
Bạch Hà Đại Vương bước ra khỏi bồn tắm, quan sát hai người, đôi mi thanh tú hơi nhăn.Quanh thân đối phương bao phủ yêu khí đậm đặc, nàng không nhìn ra bản thể, có thể thấy yêu lực thâm hậu.
Mạnh Tuyết Lý nói: “Ấn giám là thật hay giả, Đại Vương vừa nhìn liền biết, cần gì phải gạt ta?”
Bạch Hà Đại Vương trong lòng khẽ động, thấp giọng hỏi: “Tuyết Sơn Đại Vương, thật sự đã chết rồi?”
Mạnh Tuyết Lý bình tĩnh nói: “Chết rồi.”
Bạch Hà Đại Vương bật cười, ngón tay cuốn lấy một lọn tóc bạch kim, dịu dàng nói: “Ta không tin. Ngươi trở về nói với y, ta rất nhớ y. Bạch Hà và Tuyết Sơn, kết minh không bằng thông gia.”
Tễ Tiêu ung dung thản nhiên.
Mạnh Tuyết Lý thầm mắng trong lòng, ngươi đây là muốn hại chết ta, trái lại trước hết mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Ngươi không muốn cứu hồ ly tím”?
“Ha hả.” Bạch Hà Đại Vương trông thấy y phản ứng như vậy, cười nói, “Y quả nhiên còn sống! Y phái các ngươi tới giúp ta?”
Mạnh Tuyết Lý nghẹn họng.
Tễ Tiêu đáp: “Giúp ngươi lên tháp cứu yêu.”
“Trấn Yêu Tháp không phải nhà tù bình thường, có thể hoàn toàn khác với tưởng tượng của các ngươi.” Bạch Hà Đại Vương sau khi xác nhận xong, thần sắc trở nên nghiêm túc.
“Hồ ly tím bị giam ở đỉnh tháp. Mặc dù hắn vô liêm sỉ, nhưng có vài phần giao tình với ta, Bạch Hà ta cả đời không có chí lớn gì, duy có ân tất báo, có nợ phải trợ….”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bạch Hà Đại Vương tiếp tục nói: “Tháp chia làm ba tầng, tầng thứ nhất không có tuần phòng, nhưng đáy tháp có giấu một con Thận ngàn năm, thận khí có thể hóa cảnh, mê hoặc lòng yêu, khiến kẻ nào tự tiện xông vào sẽ ngã xuống biển lửa trong ngục. Trước đó ta đã mất ba vị tử sĩ trung thành, đều có yêu lực cao cường, tâm chí kiên định, nhưng vẫn không qua được thận cảnh. Thận cảnh không phá, bao nhiêu yêu đi nữa đều là đến chịu chết.”
Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu hai mắt nhìn nhau, không hẹn mà cũng nghĩ đến, đồng dạng là Thận tộc, đứa nhà mình sao lại thế này?
Bạch Hà Đại Vương: “Cho nên ta định bỏ qua kế hoạch trèo tháp, chiêu mộ thiện bay yêu tướng, đột phá từ bên trên. Nhưng à dỉnh tháp, có yêu tướng đắc lực nhất của Linh Sơn Đại Vương tự mình trấn thủ, con ưng kia có một tia huyết mạch của Kim Bằng, rất lợi hại…”
Bạch Hà Đại Vương nói xong tình huôngs của Trấn Yêu Tháp, mới hỏi đến vấn đề mình quan tâm nhất: “Ta thử nhiều lần mà không được, các ngươi có mấy phần nắm chắc?”
Câu hỏi này Mạnh Tuyết Lý không dám trả lời, y phỏng đoán ba bốn phần, nói ra nghe mà buồn. Nói trước bước không qua, xui xẻo.
Tễ Tiêu lại nói: “Tám phần.”
Giọng nói của hắn nhàn nhạt, nhưng lại khiến yêu tin phục. Thậm chí Mạnh Tuyết Lý cũng bị thuyết phục, hào khí nảy lên: “Tám phần, không nhiều không ít.”
Bạch Hà Đại Vương tâm thần chấn động.
Nàng yên lặng đi lại trong điện. Váy lụa mỏng chấm đất, trải ra như sóng nước sông Bạch Hà.
Vạn Yêu Đại Hội đến gần, hồ ly tím trong ngục sắp bị áp giải đến Phong Nguyệt Thành, thành vong hồn trong bụng mãng xà. Chuyện đã đến nước này, thuộc hạ cũ của Tuyết Sơn tới thăm, mang đến một đường sống. Mời thuộc hạ cũ của Tuyết Sơn viện thủ, so với nhờ yêu bên ngoài không biết nguồn gốc an toàn hơn,đáng tin hơn, ít nhất sẽ không bán đứng nàng với Linh Sơn Đại Vương, nhưng mà trên đời nào có bữa tiệc miễn phí?
Lát sau, nàng chậm rãi nói: “Ta là Bạch Hà Vương đã ba trăm năm, hai bên bờ sông Bạch Hà gió êm sóng lắng ba trăm năm. Bổn vương không muốn khái chiến với Linh Sơn Đại Vương. Nếu không, ta điều khiển nước sông dâng cao ngàn trượng, nhấn chìm Trấn Yêu Tháp, Hắc Sơn Trại, yêu nào mà chẳng cứu được?!”
Một bên là bạn cũ trong ngục, không thể không cứu, một bên là con dân Bạch Hà, không thể không bảo hộ. Làm vua yêu quái, ngươi luôn gặp phải tình thế lưỡng nan.
Mạnh Tuyết Lý cười cười: “Đại vương hiểu lầm, bọn ta một không cầu tài, hai không cầu binh.”
Bạch Hà Đại Vương dừng bước cau mày: “Hai vị có điều kiện gì, xin nói thẳng.”
Mạnh Tuyết Lý đã sớm thương lượng xong với Tễ Tiêu, trịnh trọng nói: “Ta muốn một cửa hàng ở Bạch Hà Thành.”
Bạch Hà Đại Vương không kịp phản ứng, nhất thời mờ mịt: “Cái gì?”
Mạnh Tuyết Lý bổ sung: “Mặt tiền không cần quá nổi bật, tận lực khiêm tốn, nhưng vị trí phải đẹp, tốt nhất là nằm trên cùng con đường với Trân Châu Lầu, lúc nào cũng có thể ăm được cá khô đặc chế của lầu….”
Bạch Hà Đại Vương nhướng mày: “Lẽ nào ngươi đang đùa với bổn vương?”
Mạnh Tuyết Lý nói: “Thực không dám giấu diếm, ta có làm ít buôn bán, âm thầm lui tới giữa hai giới người và yêu, muốn ở chỗ Đại Vương đây mở đường.”
Bạch Hà Đại Vương thầm nghĩ chuyện này có khó khăn gì, nhưng vẫn không yên tâm: Thuộc hạ cũ của Tuyế Sơn lại không biết tiến thủ, báo thủ, đổi sang kinh doang buôn bán?
Nàng hỏi: “Trừ nó ra, không có yêu cầu khác?”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu: “Ta giúp ngươi cứu hồ ly tím, ngươi tặng ta một cửa hàng. Hai ta sòng phẳng, ngươi không cần cảm thấy thiếu nợ ta.”
Bạch Hà Đại Vương thần sắc phức tạp, thầm nghĩ quả nhiên là thuộc hạ cũ, phong cách hành sự rất giống với Tuyết Sơn Đại Vương. Nếu y thật sự chưa chết, chờ y trở lại Yêu giới, Yêu giới nên biến thành bộ dáng thế nào?
“Cửa hàng này do tiểu nhị của ta kinh doanh. Ngày thương xin Đại Vương chiếu cố. Làm ăn tùy duyên, an toàn là đủ.” Mạnh Tuyết Lý vỗ vỗ ống tay áo, muốn để Chử Hoa ló đầu, lên tiếng chào hỏi với Bạch Hà Đại Vương, ngày sau cũng coi như có chỗ dựa.
Trong tay áo không có động tĩnh gì.
Mạnh Tuyết Lý thò tay vào thăm dò, sờ soạng túm được đuôi mèo của Chử Hoa, giật nhẹ một cái, ai ngờ Chử Hoa ôm chân sau Nguyễn Khôi, Nguyễn Khôi kéo đuôi Bích Du, vì vậy mèo nhỏ, thỏ xám, chim bói cá đầu hướng xuống dưới, bị lôi ra khỏi tay áo, xoay nửa vòng trên không trung, rồi mới lộp bộp rơi xuống đất.
Bạch Hà Đại Vương trợn mắt há mồm: “Đây…”
Mạnh Tuyết Lý cảm thấy hơi lúng túng, nhất thời bầu không khí trở nên cổ quái.
Bạch Hà Đại Vương sợ khác yêu không xuống đài được, dẫu sao Trấn Yêu Tháp còn phải dựa vào sự giúp đỡ của bọn họ, liền chủ động hòa hoãn bầu không khí:
“Người tới là khách, hai ngươi còn mang cơm tối làm gì? Khách sáo quá. Phẩm chất không tệ lắm, sơn trân của Hắc Sơn Trại?”
Ba con bán yêu nghe vậy, cứng đờ ngồi im dưới nền gạch lạnh lẽo, bầu không khí trong đại điện càng thêm cổ quái.
Thật may Tễ Tiêu ở đây, bình tĩnh giải thích: “Đây chính là tiểu nhị của chúng ta.”
Bạch Hà Đại Vương: “….Khụ, ý của bổn vương là, nếu là yêu một nhà, đều ở lại ăn cơm đi.”
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
44 chương
74 chương
63 chương