Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp

Chương 31 : Nhĩ chương ngu ta trá

Thiết vệ nhận mệnh ngăn trở thực sự rất khổ sở. Đợi đến khi Lâm Phương Sinh không dễ gì mà lĩnh hội xong kiến thức quay đầu đưa mắt nhìn lại, thấy nữ tử đã tập kích mình liền ngạc nhiên, “Sao ngươi lại ở đây?” Nàng đã từng gặp Lâm Phương Sinh một lần, chính là tại khách điếm, vị nữ yêu ngạo mạn vâng mệnh Tư Hoa cung chủ đến thỉnh y qua. Chỉ là bây giờ giai nhân xinh đẹp lại trở nên tiều tụy, mất hết ưu nhã, một mực trừng y; khiến Lâm Phương Sinh không hiểu ác cảm này từ đâu tới, bất đắc dĩ cười cười. Nữ yêu kia tay cầm một ngọn roi dài màu thanh lam, bị bốn năm thiết vệ ngăn trở, chỉ có thể đứng từ xa chỉ vào mặt Lâm Phương Sinh, “Nếu không phải do ngươi tặng, cung chủ nhà ta có bị trúng chú không hả! Tặc tử, ta nhất định phải đoạt lấy mạng ngươi cứu cung chủ!” Lâm Phương Sinh giật mình, ” Sao Tư Hoa Quân lại trúng chú?” Thật sự có chút quỷ dị. Nữ nhân vẫn tức giận trừng y, “Tặc tử ngươi đúng là giả vờ giả vịt đã thành thói. Từ lúc cung chủ gặp ngươi đến nay liền mê man bất tỉnh, người hạ huyết chú lên không phải ngươi thì là ai?” Từ ta ra còn một người nữa… Trong lòng Lâm Phương Sinh cuộn lên từng cơn chua xót, sắc mặt cũng tái nhợt, ngón tay dưới lần ống áo nắm chặt. Không cần liếc nàng đến một cái, y đã trả lời, “Không cần lo, ta có cách cứu hắn.” Nữ nhân kia vẫn không buông tha, nhất định muốn đưa Lâm Phương Sinh về thỉnh tội cung chủ. Cho đến khi có một nam tử vội vàng chạy đến, xin lỗi, đưa nàng đi mất. Lâm Phương Sinh thở dài một hơi, ” Vị phấn hồng này của Tư Hoa cung chủ thật đúng là khó hầu.” Y vốn chỉ lẩm bẩm trong miệng, không ngờ Hách Liên Vạn Thành lại đáp, “Hổ kình tính vốn liệt.” Câu này khiến Lâm Phương Sinh sợ hãi. Nữ tử táo bạo này nguyên hình là cá hổ kình*, chẳng tránh lại nói nhanh hơn nghĩ. Lại nghĩ đến…. Thưởng thức của Lâm Phương Sinh đúng là bất phàm. *Cá hổ kình, tên khác là cá voi sát thủ, loài động vật có vú ăn thịt hung dữ nhất đại dương. Nó có thể ăn được sư tử biển, hải cẩu, cá voi, cá mập trắng lớn, …. Ảnh dưới là so sánh kích cỡ của nó với con người. <img alt=546px-Orca_sizesvg src="https://minsyunjae.files.wordpress.com/2014/09/546px-orca_size-svg.png?w=300&h=153" data-pagespeed-url-hash=373276033 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Trong lúc trò chuyện, y đã theo sư tôn tiến vào tẩm cung. Nơi đây phòng ốc hoa mỹ, canh gác nghiêm ngặt, thủ vệ hai bên sát khí lạnh như băng. Ba bước một người gác, năm bước một trạm canh, âm thầm hộ vệ. Đặt chính giữa tẩm điện là long sàng, vân sa xanh thẳm như nước triều chất lên trên, một lão giả tuổi tầm năm mươi đang trầm miên bất tỉnh, tuy rằng chưa từng mở to mắt, nhưng vẫn để lộ ra khí thế không giận mà uy. Tuy rằng say ngủ, chân khí kết lại thành long hình, giữa thân mình có một làn khói đen trói lại, cho dù con rồng màu vàng kim kia có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát được. Trong đại điện yên tĩnh, cung nữ nội thị, hoàng hậu phi tần đều không ai nói gì, chỉ đứng bên tùy thị. Hách Liên Vạn Thành được Trần tướng quân dẫn đường tiến lên cạnh long sàng, hai ngón tay chạm lên mạch, nhắm mắt lại cẩn thận nghe. Không lâu sau, mới mở đôi mắt vô hỉ vô bi, bình tĩnh nói, “Biện pháp tốt nhất hiện nay cũng chỉ có thể khiến bệnh áp chế bớt đi thôi.” Xung quanh vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ, xen lẫn với tiếng nức nở. Trần tướng quân chầm chậm quỳ xuống, giống như không chống đỡ nổi nữa, dập đầu một cái thật mạnh xuống đất, “Chẳng lẽ trời lại khiến cho Khánh Long quốc ta bất thành!” Giữa một mảng mây mù mờ mịt, Hách Liên Vạn Thành lại mở miệng, “Lúc này buông tay, hơi sớm.” Một lời rất đỗi bình thường của sư tôn lại như sấm đánh bên tai, khiến toàn bộ nản lòng tràn ngập tẩm cung đổi lại hoàn toàn. *Chỗ này hình như hơi cụt hén, em cũng chẳng hiểu:| Lúc rời đi, Lâm Phương Sinh cố tình đi chậm lại, thấp giọng hỏi Trần tướng quân, “Bệ hạ có mấy hoàng tử, sao không ai thế chỗ?” Tơ máu trong mắt Trần tướng quân vẫn chưa tan, nghe vậy ngài lại cau mày, “Không phải là không có người thế chỗ, mà là ai cũng có thể thế chỗ.” Ngài thấy Lâm Phương Sinh bày ra biểu tình nghi hoặc, nghĩ rằng người tu đạo ắt không hiểu được chuyện thế tục, liền kiên nhẫn giải thích, “Thiên tử có ý lập Minh Lung điện hạ làm trữ quân, chưa kịp ban chiếu đã…” Còn lại bốn hoàng tử kết bè kéo cánh, nhìn đế vị kia như hổ rình mồi, hoàn toàn không để ý cường địch xung quanh; một khi nội loạn, sẽ là sinh linh đồ thán. Tranh giành quyền lực vốn là chuyện bình thường, Lâm Phương Sinh cũng không ngu dốt, đủ kiểu nhân quả tư lợi hàm chứa trong đó mấy ai thoát khỏi cám dỗ; gương mặt trắng nõn lại càng không chút máu. Hách Liên Vạn Thành dừng lại tại chỗ gấp khúc hành lang, quay lại nhìn Lâm Phương Sinh, có ý chờ đợi. Trước mắt hành lang chính là Ngự Hoa viên, bố trí giả sơn cùng quái thạch, bụi hoa xen nhau bên bờ dòng suối. Cảnh vật như chưa cảm nhận được không khí u ám trong hoàng cung, vẫn tươi đẹp như trước. Lâm Phương Sinh thấy sư tôn đứng thẳng, tựa như một cây trường thương, tách ra khỏi cảnh sắc kiều diễm. Sư tôn một lòng cầu đạo, cương trực công chính, nay lại vì y mà bị người đời che mặt, hạ thấp công danh sao? Trong khi Lâm Phương Sinh còn đang suy nghĩ lung tung, có một ngón tay ấm áp dừng trên mặt y; Hách Liên Vạn Thành nói, “Phương Sinh, đừng nghĩ nhiều vô ích.” Y thấy sư tôn nghiêm túc, trong lòng rùng mình, liền cắn chặt răng, hành lễ, “Sư tôn, xin hãy cho đệ tử tự mình làm việc.” Đôi mắt băng lãnh của Hách Liên Vạn Thành như nhìn thấu tâm tư người đối diện, lẳng lặng chăm chú theo dõi y, gật đầu chấp thuận, “Không được tùy tiện.” Rồi sau đó cũng không hề do dự xoay người đi theo Trần tướng quân. Khi tầm mắt của sư tôn dời đi, Lâm Phương Sinh mới thở phào một hơi. Y rời hoàng cung, tìm một nơi yên tĩnh, tinh thần thả lỏng, kiệt lực khuếch tán thần thức. Đại Uyên thành phạm vi ngàn dặm, nhân khẩu trăm vạn, lại nhờ sự nhân đức của thiên tử còn mở cửa với Yêu giới, khiến khí tức pha tạp, khó có thể phân biệt. Nếu có người muốn trốn, sợ là mười ngày nửa tháng cũng khó tìm. Mà người kia thì chỉ cần đợi đến ngày Ma chú khởi phát là được. Lâm Phương Sinh chậm rãi đi trong sân vắng giữa thành náo nhiệt, tựa như du ngoạn bình thường, xuyên qua chợ, dừng bước trước một tòa phủ đệ rộng lớn, ngửa đầu nhìn bảng hiệu bên trên. Sau đó y đẩy cửa vào, cửa liền mở ra như đã chờ sẵn. Hậu hoa viên của Ninh vương phủ, Công Dã Minh Kính một lòng cầu đạo, cho tu sửa hậu hoa viên này như một đài giảng đạo, hồng mai thanh trúc vây lấy một tòa lâu bích ngọc. Trước lâu có hai gốc tùng, cành cây vươn ra mạnh mẽ, xòe tán lá xanh ngăn ánh sáng màu vàng ấm chiếu xuống. Mà dưới một trong hai gốc tùng, có một người trường thân ngọc lập đang quay lưng lại với y. Mái tóc dài tử hà*, rối tung hệt như nước chảy, tựa như một bóng ma, chậm rãi quay đầu lại. *Tử hà là kiểu đầu ntn Ánh sáng rực rỡ trải khắp trời đất, dường như yếu ớt đi mấy phần. Người nọ dung nhan kiêu căng, mắt tím lạnh lùng, khi nhìn thấy y cảm giác như băng tuyết đang tan, “Phương Sinh ca ca, ngươi đến rồi.” Chân nhân Kim Đan, ma khí nồng đậm, linh áp làm cho người ta sợ hãi, nào có bộ dáng nản lòng trước kia. Lâm Phương Sinh đi từng bước vào, đến gốc tùng. Nơi đây là bày sẵn bàn đá ghế đá, còn có một bình rượu. Y cầm bình rượu màu trắng, rót đầy hai chén, lấy một chén đưa cho Ma Tu. Diêm Tà đương nhiên tiếp lấy, nhìn y cười, nhẹ nhàng chạm ly, một hơi uống cạn. Trúc Diệp Thanh thượng hạng, cam liệt thuần túy, lan xuống cổ họng. Lâm Phương Sinh buông chén rượu, lại nghe Diêm Tà hiếu kì hỏi, “Phương Sinh ca ca sao lại tìm được chỗ này?” Ngón tay y run lên, lại lập tức ổn định trở lại, ngữ điệu cũng bình thản công chính, “Ngươi ta đã tương giao nhiều lần, dương nguyên tinh khí, đều có cảm ứng.” Diêm Tà cao giọng cười to, “Đúng vậy, là ta đã tính sai rồi.” Lâm Phương Sinh lại rót đầy hai chén rượu, “Ta có lời muốn hỏi ngươi.” Diêm Tà vẫn như bình thường, tươi cười tuấn nhã, vui vẻ ngồi xuống bên bàn đá, nâng chén lên, tay áo đen tuyền tuột xuống, lộ ra cánh tay với khớp xương rõ ràng, “Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.” *Nếu không biết sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết. Lâm Phương Sinh cũng nâng chén lên theo hắn, hai người mặt đối mặt ngồi xuống, nhấm nháp chén rượu, “Ngươi giả làm Chiến Dực, dụ ta vào trong lòng núi Tướng Nhạc?” Diêm Tà mỉm cười, “Đúng vậy.” “Ngươi cũng giả dạng Ma Tu, cấu kết với La Hạo Nhiên, đưa Diệt Hồn đăng cho hắn?” Diêm Tà vẫn mặt mày hớn hở, tươi cười hòa ái, “Đúng thế.” “Tưởng gia trang, Liễu trấn, Bắc Minh, huyết chú những nơi đó là do ngươi hạ?” Diêm Tà cười đáp, “Không sai.” “Sau phải vất vả như vậy?” “Huyết chú lấy hồn dẫn, cường chí cao nhất, lại còn ăn mòn huyết mạch chân long.” “Cho nên ngươi dụ huyết thống tương tàn để bản thân dưỡng cổ thuật kia?” Ngữ điệu Lâm Phương Sinh dần đông lại. Diêm Tà cười cười, giống như thiên hạ bất biến, tầm mắt nhu hòa dừng lại trên người Lâm Phương Sinh, “Muốn thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, Phương Sinh ca ca chẳng lẽ chưa bao giờ chém giết Ma Tu, yêu thú?” Lâm Phương Sinh nghe đến đây cứng lại, không đáp lại nên lời. Diêm Tà tiếp tục phẩm rượu, “Phương Sinh ca ca còn gì muốn hỏi không?” Lâm Phương Sinh liền nhìn thẳng vào hắn, “Ngươi mượn tay ta để hạ chú Tư Hoa Quân cùng Công Dã Minh Kính?” Đúng lúc mặt trời lặn xuống phía tây, hoàng hôn nặng nề buông xuống, vô biên vô hạn, Diêm Tà tươi cười ôn nhuận, như muốn hòa vào cùng bóng tối. Hắn không trả lời mà lại nói trái nói phải, “Phương Sinh ca ca cũng biết, trong vũ tụ này, có tiên, ma, nhân, cũng có Yêu Minh lục giới?” Lâm Phương Sinh không hiểu vì sao hắn lại nói thế, chỉ là khẽ nhíu mày, để hắn nói tiếp. Diêm Tà tiếu ý loan loan, thản nhiên tiếp tục, “Ngươi cũng biết vì sao Vô giới không thấy tung tích, cũng không chỗ tọa lạc, nhưng nó vẫn tồn tại không?” Hắn lại bổ sung, “Chỉ vì không thấy tung tích, tức là không nơi mất tích, không thấy nơi hạ lạc, không có nghĩa là không có.” Lâm Phương Sinh nghe lời hắn nói như vọng ngữ huyền  diệu, cảm giác thấy một tia bất an, không khỏi động dung. Nụ cười của Diêm Tà đến giờ mới như dao động, hiện ra một vết rách, “Phương Sinh ca ca có lẽ đoán được, Vô giới đã xâm nhập, cắn nuốt hơn nửa Ma giới.” “Cho nên nếu thiên tử Khánh Long đoạn tuyệt long mạch, nhân gian đại loạn, Ma Tu thừa dịp lẻn vào, sẽ thoát khỏi sự ăn mòn của Vô giới?” Lâm Phương Sinh vừa được nhắc, liền sáng tỏ mọi chuyện. “Phương Sinh ca ca không hổ đã nhập thể đồng tâm với ta, từng bước đều đoán rất chuẩn.” Diêm Tà cười thán phục, đứng dậy, vòng qua bàn, ôm y vào trong lòng, “Ta vốn không phải thân Ma Tu, chỉ là hư ảnh do tiên nhân Đồ Long chiếu xuống Nhân giới, cho nên phải ngụy trang biến hóa. Một chút tài mọn, ai dè lại bị ngươi phát hiện.” Lâm Phương Sinh không đáp, chỉ nhắm mắt trầm mặc, khẽ đặt trán tựa vào lồng ngực Diêm Tà, “Giờ ngươi nói cho ta biết, ngươi vốn chỉ là một hư ảnh, vậy ta…làm sao có thể chạm ngươi.” Diêm Tà hơi giật mình, vui cười, “Ca ca muốn chạm nơi nào thì cứ chạm nơi ấy.” Hắn cúi gập thắt lưng, ôm lấy Lâm Phương Sinh, bản thân cũng ngồi xuống, cẩn thận đặt y ngồi trên đùi mình. Lâm Phương Sinh chủ động thế này khiến hắn vô cùng mừng rỡ. Lâm Phương Sinh thấy tay hắn đưa tới, quấn lấy eo mình, khẽ nhăn mày, nhưng cũng không giãy dụa, chỉ áp tay vào ngực Ma Tu, chậm rãi lướt xuống dưới, dán xuống nơi bụng dưới, ái muội cọ xát, “Ngày ấy đan điền của ngươi bị đâm thủng là thật sao?” Diêm Tà bị khai hỏa, nơi bàn tay kia chạm đến liền rục rịch, càng ôm y chặt hơn, môi dán lên vành tai, nhiệt khí nóng hổi, vành tai non mềm lập tức đỏ ửng lên, “Đan điền bị hủy, làm sao sống tạm bợ như thế, đương nhiên không thể là thật được. Phương Sinh ca ca hãy đợi thêm mấy ngày nữa, tiên nhân Đồ Long đã hứa hẹn, nếu sự thành sẽ triệu hồi ta lại, phong ta làm Ma vương, lập ngươi làm Ma hậu, từ nay hai chúng ta không cần….” Lừa gạt lẫn nhau nữa…. Lời cuối đổ ngược lại trong miệng, Diêm Tà chỉ cảm giác bụng mình đau nhức. Nơi đan điền đang bị một kiếm ý sắc bén trong tay Lâm Phương Sinh phá vỡ. Kiếm quang màu xích hồng nóng rực, đâm thẳng chính giữa đan điền.