Kiếm Tôn

Chương 87 : Ân Tình

Nhìn qua bốn phía, liền ôm Cửu công chúa tới một cái hốc tự nhiên trong thác nước. Cái hốc nhỏ này được dòng nước che giấu, rất khó mà phát hiện. Diệp Huyền ôm Cửu công chúa núp bên trong, hốc nhỏ không lớn, vừa chỗ cho hai người. Chừng một khắc đồng hồ, Diệp Huyền phát hiện có tiếng xé gió truyền tới! Hắn thầm run lên, thần sắc đề phòng, Linh Tiêu kiếm trong cơ thể đã vận sức chờ động, tùy thời đều có thể chém ra! Mà đúng lúc này, đám người bên ngoài đã quay người rời đi. Thấy thế, Diệp Huyền liền thở nhẹ một hơi, cúi đầu nhìn Cửu công chúa. Cửu công chúa hiện tại hết sức suy yếu, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn ứa ra tia máu, căn bản không có lực tái chiến! Diệp Huyền thấp giọng thở dài, nữ nhân này vì bản địa giai thượng phẩm võ kỹ kia mà đủ liều mạng! - Ngươi rất thông minh! Cửu công chúa đột nhiên mở mắt: - Không chạy tới Lưỡng Giới thành! Diệp Huyền lắc đầu, hắn nào dám chạy tới Lưỡng Giới thành? Ai cũng biết, đó là đại bản doanh của Cửu công chúa, nếu hắn chạy tới đó, đảm bảo là thập tử vô sinh! Cửu công chúa đột nhiên nói: - Ta cần tĩnh dưỡng hai ngày! Hai ngày! Diệp Huyền hơi trầm xuống, hai ngày, nếu không bị phát hiện thì còn tốt, một khi bị phát hiện, lúc đó phiền phức sẽ cực lớn! Một hồi sau, không khí giữa hai người trở nên lúng túng. Bởi cái hốc này ở trong thác nước, nên khi vào khó tránh khỏi bị ướt, bởi vậy toàn thân Cửu công chúa ướt đẫm, ngân y làm từ tơ lụa bám sát vào thân thể. Thế nên, chỗ nào gồ gề thì càng gồ, chỗ nào vểnh thì càng vểnh. Mà Cửu công chúa nằm trong ngực Diệp Huyền, nơi vểnh lên kia, vừa hay tiếp xúc vị trí nào đó của hắn, điều này khiến Diệp Huyền cực lúng túng. Diệp Huyền nghĩ một chút, hơi dịch thân thể, thế nhưng vừa dịch, lại càng nguy hiểm hơn! Nơi mềm mại gồ vểnh lên đè vào vị trí nào đó, hắn hơi động, lại khiến tiếp xúc biến thành ma sát, nháy mắt, chỗ nào đó của hắn kịch liệt phản ứng! Không khí càng thêm lúng túng! Cửu công chúa cứ vậy nhìn Diệp Huyền, nhìn tới mực Diệp Huyền tê cả da đầu. Diệp Huyền cười khổ: - Xin lỗi, ta cũng không có ý đó. Bình tĩnh mà xem, hắn thực sự không có ý nào khác, nhưng đây là bản năng cơ thể, nhiều khi không phải hắn có thể khống chế. Mặc dù hắn là Kiếm tu, nhưng Kiếm tu cũng là người, hơn nữa hắn còn là một nam nhân, một nam nhân chưa từng tiếp xúc phụ nữ. Lần đầu thân cận với người khác giới như thế, chỗ nào nên xúc động thì đương nhiên sẽ phản ứng, âu cũng là bình thường, nếu không phản ứng, lúc đó mới là vấn đề cần kiểm tra! Cửu công chúa chậm rãi khép mắt, không nói, cũng không thể nói gì hơn. Cứ như vậy, hai người duy trì tư thế kia chừng một canh giờ, chờ trời tối, Diệp Huyền mới cõng Cửu công chúa rời cái hốc nhỏ, hắn vẫn không chạy về Lưỡng Giới thành, mà chạy lại động phủ Kiếm chủ ia! Nơi nguy hiểm nhất, thường thường là nơi an toàn nhất! Mặc dù khung cảnh đen kịt, nhưng Diệp Huyền cõng Cửu công chúa lại không chút khó khăn, dù sao, lúc ở Thanh thành, phần lớn thời gian hắn đều sống ở trong núi. Chừng nửa canh giờ, Diệp Huyền cũng Cửu công chúa lần nữa quay lại cung điện dưới đất. Hắn cũng không tiến vào cung điện, mà cõng Cửu công chúa tới tiểu trúc gian phía sau. Tiểu trúc gian đã sơm bị vét sạch, chỉ còn lại một bộ giường ghế đơn giản. Diệp Huyền nhẹ nhàng đặt Cửu công chúa lên giường trúc, cởi trường bào trên người đắp cho Cửu công chúa: - Nghỉ ngơi một chút, ta ở ngoài trông chừng. Nói xong, hắn liền quay người ra ngoài. Cửu công chúa nhìn bóng lưng Diệp Huyền, không nói. Bên ngoài trúc gian, Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, lấy ra một người gỗ nhỏ, người gỗ bộ dạng nữ hài, gióng Diệp Linh bảy tám phần, thứ này là do hắn khắc. Kỳ thực còn có một người gỗ nhỏ khác nữa, nó chính là hắn, có điều đang trong tay Diệp Linh. Nhìn người gỗ trong tay, Diệp Huyền khẽ nở nụ cười nhẹ. Như nghĩ tới cái gì đó, hắn lại lấy ra một người gỗ nhỏ khác, người gỗ này rất giống An Lan Tú. Nhìn hai người gỗ trong tay, nụ cười trên mặt Diệp Huyền càng thêm sáng lạ. Mà đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu, một tên nam tử nhanh chóng bước tới. Người tới, chính là tên tóc như ổ gà, một bộ quần áo rách rưới, lưng gánh cự phủ lúc trước. Diệp Huyền đứng lên. Người kia dừng trước Diệp Huyền không xa, nhìn qua tiểu trúc gian, sau đó đi tới. Diệp Huyền ngăn lại. Nam tử không nói nhảm, trực tiếp xuất quyền! Quyền xuất, một cỗ lực lượng kinh khủng như vỡ đập tràn ra. Rắc! Mặt đất bốn phía trực tiếp nát thành bột phấn. Diệp Huyền không chút biểu tình, cũng xuất một quyền. Băng quyền! Một quyền này, mang theo Chiến ý cùng Quyền thế. Oanh! Một tiếng bạo tạc vang lên, nam tử cùng Diệp Huyền đều lui lại, Diệp Huyền lui tới trước cửa phòng, mà nam tử cũng lui bảy tám trượng, mặt đất giữa hai người nát vụn! Nam tử nhìn qua Diệp Huyền: - Chiến ý! Quyền thế! Chuẩn Võ đạo Tông sư! Diệp Huyền chậm rãi xiết nắm đấm, nháy mắt, một cỗ quyền thế trực tiếp bao phủ lấy nam tử đối diện: - Ta không nắm chắc có thể giết ngươi, nhưng ta chắc chắn có thể đánh phế ngươi, nếu ngươi động thủ, dù có thu được cuốn địa giai võ kỹ kia, ngươi cũng sẽ chết trong tay người khác! - Đánh phế ta? Nam tử cầm cự phủ: - Ta muốn xem thử một chút! Diệp Huyền cũng đưa tay ra, một thanh kiếm xuất hiện, thoáng qua, từng Đạo kiếm mang không ngừng chấn động quanh Linh Tiêu kiếm! Nhất Kiếm Định Sinh Tử! Nơi xa, nam tử hơi híp mắt lại, lần đầu lộ vẻ ngưng trọng! Diệp Huyền nhìn đối phương, nhếch miệng cười một tiếng: - Tới thử xem! Nam tử đột nhiên cầm cự phủ, ném thẳng tới Diệp Huyền! Xùy! Cự phủ phá không, cắt ra một vết trắng thật dài trong không khí… lực lượng cường đại trong cự phủ, càng khiến mặt đất bốn phía không ngừng vỡ vụn! Mà lúc này, Diệp Huyền cũng xuất kiếm. Một Đạo kiếm mang lóe lên. Nhất Kiếm Định Sinh Tử! Rất nhanh, kiếm mang chém lên cự phủ. Ầm! Cự phủ rung động, từng đạo vết rạn xuất hiện, cùng lúc bay ngược mà về. Nam tử duỗi tay, bắt lấy cự phủ. Ầm! Vừa đón lấy cự phủ, trực tiếp bị lực lượng trùng kích bắn lui mười trượng! Nam tử nhìn qua tay phải, gan bàn tay đã nứt, máu tươi không ngừng tràn ra! Ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền: - Đại Kiếm tu! Chiến ý, kiếm võ song tu! Diệp Huyền hơi trầm ngâm, sau đó nói: - Bán cho ta một ân tình, thế nào? Ân tình! Nam tử hơi híp mắt, nhìn Diệp Huyền hồi lâu, cuối cùng thu lại cự phủ: - Đại Vân đế quốc Huyền Tôn, Tả Ngạn. Kiếm tu, nhớ kỹ, ngươi nợ ta một ân tình! Nói xong, hắn quay người rời đi. Nhìn thấy Ta Ngạn rời đi, Diệp Huyền hởi ngẩn ra, tên này thực sự đồng ý? Hắn vốn chỉ muốn kéo dài chút thời gian a! Kỳ thực, Diệp Huyền còn chưa biết sức nặng của một Kiếm tu, một vị chuẩn Kiếm đạo Tông sư chính là đối tượng mà vô số thế lực đều muốn lôi kéo, mà đối với một người mà nói, có một vị bằng hữu là chuẩn Kiếm đạo Tông sư, thực sự là chỗ tốt vô tận. Ra ngoài, đôi khi bạn bè rất quan trọng! - ------------ Phóng tác: xonevictory Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)