Kiếm Tôn
Chương 77 : Tiếng Bước Chân Trên Lầu Hai
Chính là nam tử bạch y vừa giao thủvới Mạc Vân Khởi lúc này, hiện tại, hiển nhiên là đối phương muốn xuất thủ cứu nam tử Kiếm tu.
Diệp Huyền không chút đổi sắc, trường kiếm trong tay đâm thẳng.
Mũi kiếm, một Đạo kiếm quang lấp lánh!
Đồng tử nam tử bạch y hơi co lại, hai tay đột nhiên rung lên, một cỗ khí lưu thanh lam cường đại từ trong cơ thể bắn ra, tạo thành một lá chắn, thế nhưng, lại vẫn không thể ngăn được một kiếm của Diệp Huyền!
Giờ khắc này, hai tay năm tử bạch y tuôn ra một cỗ đạm thanh hỏa diễm, ngọn lửa này, chặn lại kiếm quang của Diệp Huyền!
Cùng lúc, Diệp Huyền đột nhiên lấn người lên, đạp một cước về phía nam tử bạch y, người này cũng phản ứng cực nhanh, trực tiếp đè kiếm mang của Diệp Huyền xuống.
Bành!
Hai người đồng thơi lui lại mấy trượng!
Diệp Huyền vừa dừng lại, Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch đã tới hai bên, trên người Bạch Trạch đã chất đầy chưởng ấn, đặc biệt là trước ngực, nơi đó đã lõm hẳn thành hố, thoạt nhìn khiến người sợ hãi. Mạc Vân Khởi cũng không khá hơn, tay phải đã triệt để buông thõng, hiển nhiên là đã gãy xương, căn bản không thể động được, khóe miệng còn tràn máu tươi, thụ thương không nhẹ.
Mà nam tử bạch y cùng nam tử áo đen ban đầu đều nhìn tới Diệp Huyền, đang muốn động thủ, một lão giả đã đột nhiên xuất hiện trước mặt ba ngườ.
Chính là Kỷ lão đầu!
Kỷ lão đầu vừa hiện, Lý Huyền Thương cũng hiện theo.
Kỷ lão đầu hung hăn uống một ngụm rượu, sau đó nhìn Lý Huyền Thương:
- Thế nào? Ta để ngươi giết ba tiểu gia hỏa này đấy, giết đi?
Lý Huyền Thương nhắm mắt, hắn đương nhiên hiểu ý Kỷ lão đầu, một khi hắn giết ba người Diệp Huyền. Như vậy, Kỷ lão đầu tất sẽ liều mạng cá chết lưới rách, đạt tới cấp độ của bọn hắn, nếu cố tình làm loạn. Thương Mộc học viện tất sẽ phải chịu cảnh nguyên khí đại thương, đặc biệt nếu Kỷ lão đầu xuất thủ với thế hệ trẻ, Thương Mộc học viện căn bản không dám nói có thể bảo vệ những người kia.
Cường giả như Kỷ lão đầu, rất khó ngăn cản!
Một hồi sau, Lý Huyền Thương đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyền:
- Ngươi thực sự khiến ta cảm thấy ngoài ý liệu, có điều cũng chỉ thế, năm sau, thi thể của ngươi tất sẽ phải treo trên Thương sơn.
Nói xong, hắn quay người mang đám học viên Thương Mộc học viện rời đi.
Đám người Lý Huyền Thương rời đi, Kỷ lão đầu mới nhìn ba người Diệp Huyền:
- Biết hai người vừa rồi là ai không?
Ba người Diệp Huyền lắc đầu.
Lý Huyền Thương lãnh đạm nói:
- Chính là hai trong Tam đại kỳ tài của Thương Mộc học viện, các ngươi nên cảm thấy may mắn vì người còn lại không tới, bằng không hiện ta chỉ có thể nhặt xác cho các ngươi!
Ba người Diệp Huyền yên lặng.
Kỷ lão đầu lại nói:
- Hai người vừa rồi vốn không xuất toàn lực, mà các ngươi, cơ bản đều đã dùng hết sức. Ta để bọn hắn lên, chính là muốn cho các ngươi biết, thực lực hiện tại của các ngươi yếu thế nào. Như lời lão bất tử kia nói, nếu các ngươi không cố gắng, năm sau, thi thể ba người các ngươi sẽ thực sự bị treo trên Thương sơn. Khi đó, lão phu có muốn nhặt xác cho các ngươi cũng không được!
Nói xong, lão quay người rời đi, có điều đi vài bước lại ngừng lại:
- Đúng rồi, hai người vừa rồi, còn chưa phải người đứng đầu nhất của Thương Mộc học viện, trên bọn hắn còn có Phần Tuyệt cùng Bắc Thần, với thực lực hiện tại của các ngươi, đối mặt bọn hắn, thập tử vô sinh.
Ba người Diệp Huyền yên lặng.
Thần sắc ngưng lại, bọn hắn biết, Kỷ lão đầu không nói đùa, thực lực hai người vừa rồi thế nào, bọn hắn đều thấy được!
Rất mạnh!
Cho dù là Diệp Huyền đã đạt tới Ngự Khí cảnh, cũng không dám nói nhất định có thể thắng được đối phương, trừ khi sử dụng Nhất Kiếm Định Sinh Tử, mới may có cơ hội đánh bại đối phương! Mà trong Thương Mộc học viện, hai người kia còn chưa phải mạnh nhất!
Nguy hiểm!
Lần này, ba người đều cảm nhận được nguy hiểm. Lúc trước, bọn hắn đều không lo không nghĩ, cho dù là tu luyện, cũng là do bị Kỷ lão đầu buộc tu luyện, trong đó rất ít là tự nguyện.
Thế nhưng hiện tại, ba người đều rõ, nếu như không cố gắng, ngày sau tất bị người treo trên đường!
Cho dù là Diệp Huyền, cũng cảm nhận được nguy cơ.
Bất kể trước đó thế nào, hiện hắn phải thừa nhận, hắn hiện là học viên Thương Lan học viện, ân oán giữa Thương Lan học viện và Thương Mộc học viện, hắn không muốn cũng phái gánh. Hơn nữa, từ khi Kỷ lão đầu cứu muội muội hắn, hắn đã đáp ứng Kỷ lão đầu, ngày sau tất sẽ toàn lực nghênh chiến Thương Mộc học viện, đem thi thể treo trên Thương sơn đưa về!
Tu luyện!
Ba người yên lặng rời bước, sau đó bắt đầu tự tu luyện.
Diệp Huyền vẫn đi đánh núi, trận chiến vừa rồi giúp hắn ngộ ra một điều, lần này, hắn đã không chỉ đơn thuần đánh nữa, mà với Chiến ý gia trì, cố gắng tạo Quyền thế.
Quyền thế!
Chính là mục đích mà Kỷ lão đầu!
Quyền xuất, thế tới! Một quyền chi thể, liệt địa toái sơn!
Ngộ ra điểm này, lực lượng cùng khí thế trong quyền của hắn ngày càng mạnh, đương nhiên, cái giá phải trải cũng càng lớn, hai tay đã sớm be bét máu thịt!
Ban đêm, Diệp Huyền mệt mỏi dựa vào vách núi, ngẩng đầu nhìn sao trời, thở lớn từng ngụm.
Hiện tại, cảm giác của hắn đã không đơn thuần là mệt mỏi, mà còn có thoải mái!
Vô cùng thoải mái!
Hắn cảm thấy, sau khi lực lượng toàn thân được phát ra, cảm giác thoải mái lập tức tràn tới!
Như nghĩ tới chuyện gì đó, Diệp Huyền đột nhiên ngồi dậy, tay phải mở ra, một thanh kiếm lơ lửng xuất hiện!
Linh Tiêu kiếm!
Linh Tiêu kiếm hiện tại, có chút khác lúc trước, khác biệt này, chỉ có thể cảm nhận, khó thể nói nên lời!
Theo hắn đoán, chính là do hắn thôn phệ chuôi kiếm của tên Kiếm tu kia, chuôi kiếm hẳn đã đạt tới cấp Linh kiếm, đương nhiên, khẳng định là không tốt bằng Linh Tiêu kiếm, nếu không một kiếm kia, đã trực tiếp lấy cái mệnh của hắn!
Hạch tâm Vô Địch Kiếm Thể quyết của hắn là kiếm, kiếm trong đan điền càng mạng, công pháp của hắn sẽ càng thêm cường hãn, mà hắn cũng có thể dùng công pháp để thông phệ càng nhiều kiếm!
Kiếm!
Nghĩ tới điểm này, Diệp Huyền nhìn qua bốn phía, thấy bốn phía không người, liền lập tức tiến vào Giới Ngục tháp.
Trong tinh không vô cùng vô tận, Diệp Huyền đứng dưới tháp, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh, nơi đó có ba thanh kiếm!
Từ góc nhìn của hắn, chỉ có thể nhìn được đại khái của ba thanh kiếm kia, hắn cũng muốn nhìn gần hơn một chút, đáng tiếc là hắn còn chưa đạt tới Lăng Không cảnh, không thể lăng không bay lên, bởi vậy chỉ có thể đứng dưới nhìn lên.
Nhìn ba thanh kiếm kia, ánh mắt Diệp Huyền có chút nóng bóng, trực giác nói cho hắn biết, nếu dùng ba thanh kiếm này làm đan điền, thiên hạ sợ là không có kiếm nào mà hắn không thể thôn phệ!
Đúng lúc, Giới Ngục tháp đột nhiên rung lên, Diệp Huyền ngây người, vội vào tầng thứ nhất, nhìn qua bốn phía:
- Tiền bối?
Nữ tử thần bí không đáp!
Diệp Huyền hơi cau mày, đang muôn nói, đúng lúc hắn ngẩng đầu.
Một cái chớp mắt yên lặng.
Ông…
Đỉnh đầu, một tiếng bước chân vang lên.
Vừa nghe được tiếng bước chân này, Diệp Huyền liền ngây người, vốn còn nghĩ là nghe lầm, thế nhưng từng tiếng…
Ông ông ông ông…
Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang!
Diệp Huyền nheo mắt lại:
- Ai…
Không ai đáp lại, thế nhưng, tiếng bước chân đã càng lúc càng nhanh, một hồi toàn bộ tầng thứ nhất Giới Ngục tháp cũng rung lên.
Đúng lúc, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn cửa vào tầng hai, nơi đố đột nhiên rung lên kịch liệt, nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền nheo mắt:
- Cái tên này, không phải sẽ đi ra chứ…
- -----------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
121 chương
64 chương
1054 chương
199 chương
60 chương
229 chương