Kiếm Tôn
Chương 35 : Tâm Cơ
Cố trưởng lão thầm hoảng hốt, những giờ khắc này, hắn lại không lo được nhiều như vậy, hai tay xiết chặt, bỗng oanh thẳng ra trước, trên nắm tay, lực lượng cường đại tràn ra như đê vỡ.
Thế nhưng, vừa tiếp xúc với kiếm, hai cỗ lực lượng này lập tức bị xé nát, thoáng qua, trong ánh mắt vô số người, hai tay Cố trưởng lão trực tiếp bay ra ngoài!
Cố trưởng lão hét thảm một tiếng, liên tục lui lại, hai tên thị vệ bên cạnh đang muốn xuất thủ, nhưng Diệp Huyền đã quỷ mị xuất hiện cạnh bọn hắn!
Xuy xuy!
Hai cái đầu đẫm máu trực tiếp bay ra ngoài!
Thuấn sát Ngự Khí cảnh!
Đám người xung quanh thầm hoảng hốt, rất nhiều người không kìm được mà lui sau!
Tiểu mập mạp cũng trợn mắt hốc mồm:
- ca của nàng, thực lợi hại a…
Thuấn sát hai tên thị vệ, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về Cố trưởng lão, Cố trưởng lão hoảng hốt:
- Ta là trưởng lão Túy Tiên lâu, ngươi mà giết ta, ngươi…
Diệp Huyền cầm kiếm áp tới phía cổ trưởng lão, nhìn thấy cảnh này, Cố trưởng lão hoảng hốt, liên tiếp lui về sau.
Mà lúc này, Hàn Hương Mộng đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, Hàn Hương Mộng trầm giọng nói:
- Diệp công tử, nên có chừng mực. Nếu còn náo nữa, sẽ không thể thu thập được! Ngươi…
Thanh âm Hàn Hương Mộng nugnừg lại, bởi Diệp Huyền đã xiết chặt yết hầu của nàng.
Hàn Hương Mộng nhìn Diệp Huyền, không nói, rất bình tĩnh.
Diệp Huyền dữ tợn:
- Là ngươi để huynh muội ta vào ở phòng hạng nhất, chuyện hắn làm khó huynh muội ta, là liên quan tới ngươi, đúng không?
Nữ tử thần bí đã kẻ lại mọi chuyện cho hắn, bởi vậy, hắn cũng rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.
Hàn Hương Mộng nhìn thẳng Diệp Huyền:
- Nếu còn náo nữa, sẽ không thể thu thập được!
Diệp Huyền cười gằn:
- Chuyện nội bộ các ngươi, lại muốn liên lụy tới muội muội ta, chuyện này nếu thế thì cũng thôi, nhưng chuyện này vì ngươi mà tới, ngươi lại không xuất thủ ngăn cản, ngươi đánh chết!
Nói xong, hắn liền dùng sức.
Thực sự muốn hạ sát thủ!
Nhưng mà, khi hắn vừa xiết tay, Hàn Hương Mộng đã vô thanh vô tức lui ra sau mấy trượng, cùng lúc đó, một lão giả xuất hiện!
Lão giả lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:
- Diệp công tử, không nên chuốc họa cho thế lực sau lưng ngươi.
Diệp Huyền nhìn qua Diệp Linh đang hôn mê, giờ khắc này, tâm hắn đau như dao cắt.
Hắn đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười cực kỳ điên cuồng:
- Chuốc họa? Hai huynh muội chúng ta đang yên đang lành, muội muội ta đột nhiên rơi vào kết quả như vậy?
Thanh âm hạ xuống, lòng tay mở ra, Linh Tiêu kiếm lần nữa xuất hiện.
Linh Tiêu kiếm rung lên kịch liệt, không chỉ như thế, tựa như cảm ứng được sát khí cùng nộ hỏa của Diệp Huyền, Linh Tiêu kiếm lại phát ra một tiếng kiếm minh!
Muốn thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Thấy Diệp Huyền muốn tiếp tục động thủ, lão giả hơi híp mắt, mà bên khác, sắc mặt Hàn Hương Mộng trở nên cực khó coi, kẻ này muốn ngọc thạch câu phàn a! Giờ phút này, nàng đã thầm hối hận, sớm biết như thế, nàng nên xuất thủ ngăn cản!
Một vị Đại Kiếm tu trẻ tuổi như thế, hơn nữa còn lĩnh hội Kiếm Tâm Thông Minh… tuy Túy Tiên lâu không sợ, nhưng trở mặt cùng một thiên tài như thế, khỏi phải nói, đời này nàng đừng mong được trọng dụng!
Mà điều kinh khủng nhất, chính là có thể đưa tới mâu thuẫn giữa hai đại thế lực! Thiên phú cùng chiến lực của Diệp Huyền như thế, sau lưng tuyệt không phải một thế lực đơn giản!
Nếu như vậy, bất kể nàng, hay Cố trưởng lão, hay bất cứ người nào thuộc Túy Tiên lâu trên thuyền này, đều sẽ phải gánh trách nhiệm!
Ngay khi Diệp Huyền muốn động thủ, thanh âm nữ tử thần bí đã vang lên:
- Hậu quả một kiếm này, ngươi nghĩ tới rồi chứ?
- Ha ha…
Diệp Huyền cười điên cuồng:
- Muội muội ta đã như vậy, ta còn nghĩ hậu quả gì?
Thanh âm vừa hạ, kiếm trong tay cũng chém ra!
…
Ngay chớp mắt này, một thanh âm đột nhiên vang lên:
- Ca…
Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, thế nhưng Diệp Huyền lại nghe được rõ ràng.
Diệp Huyền ngừng lại, trực tiếp quay người tới bên cạnh Diệp Linh, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hai tay run rẩy!
Đời này của hắn, có thể vì muội muội xuất kiếm, cũng có thể vì muội muội thu kiếm!
Nhìn thấy Diệp Huyền không xuất thủ nữa, hmm cùng lão giả đều thầm thở nhẹ một hơi!
Một khi Diệp Huyền xuất thủ, như vậy sẽ không còn đường cứu vãn.
Cũng may, tiểu cô nương kia còn sống!
Nếu không, kết quả xấu nhất chính là Diệp Huyền chết, bọn hắn cũng bị nghiêm trị, thậm chí sẽ bị thế lực sau lưng Diệp Huyền điên cuồng trả thù!
Bất kể là kết quả thế nào, đều không phải thứ mà bọn hắn mong muốn!
Cố trưởng lão muốn lặng lẽ chuồn đi, nhưng lại bị lão giả bên cạnh Hàn Hương Mộng vỗ ngã xuống đất, Hàn Hương Mộng lạnh lùng nhìn qua Cố trưởng lão:
- Ngươi chờ thẩm phán đi!
Nghe vậy, sắc mặt Cố trưởng lão liền tái xám!
Diệp Huyền cẩn thận ôm lấy Diệp Linh, nhìn bộ dạng tái nhợ của nàng, thiếu niên xưa nay chưa từng khóc, giờ phút này lại đổ lệ!
Diệp Linh nhìn Diệp Huyền, ôn nhu nói:
- Ca, đừng khóc, muội, muội không sao…
Diệp Huyền ôm Diệp Linh thật chặt, khóc như một đứa bé:
- Là ca không tốt, là ca không tốt…
Đúng lúc này, nam tử trung niên kia dẫn theo tiểu mập mạp đi tới:
- Tiểu hữu, ta có dẫn theo một vị y sư, có thể để hắn xem một chút hay không?
Diệp Huyền vội vàng nói:
- Được, được, đa, đa tạ!
Nam tử trung niên mỉm cười, quay người nhìn lão giả áo đen bên cạnh, lão giả áo đen gật nhẹ, sau đó ngồi xuống trước mặt Diệp Linh, sau một hồi, nói khẽ:
- Không sao, chỉ là chút ngoại thương thôi, nặng nhất là trật khớp tay, lão phu đã chỉnh lại rồi, giờ tu dưỡng một chút là ổn, có điều, trong cơ thể nàng có một luồng hàn khí… lão phu chưa từng thấy qua!
Nói xong, lão nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Không sao, chỉ cần chỗ khác không sao là được, còn hàn khí này, sau này ta sẽ tự nghĩ cách!
Lão giả áo đen gật đầu, không nói, lui qua một bên.
Diệp Huyền ôm quyền với nam tử trung niên:
- Tại hạ Diệp Huyền, các hạ là?
Nam tử trung niên cười nói:
- Thiên Sơn thành thành chủ, Lục Tiêu Nhiên!
Thành chủ!
Diệp Huyền hơi ngẩn người, lại lần nữa ôm quyền:
- Chuyện của tiểu muội ta, đa tạ!
Lục Tiêu Nhiên cười nói:
- Việc nhỏ thôi.
Diệp Huyền gật nhẹ, sau đó cầm kiếm quay về phía cổ trưởng lão.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Tiêu Nhiên hơi ngẩn người, không chỉ Lục Tiêu Nhiên, mà đám người xung quanh cũng sửng sốt, tên gia hỏa này còn không bỏ qua?
Sắc mặt Hàn Hương Mộng cùng lão già bên cạnh nàng cũng trầm xuống, Cố trưởng lão chính là trưởng lão của Túy Tiên lâu, mặc dù chỉ là một tên trưởng lão nho nhỏ ở ngoại lâu, nhưng cũng là trưởng lão của Túy Tiên lâu!
Dù thế nào, bọn hắn cũng không thể để Cố trưởng lão bị Diệp Huyền giết! Nếu không, chẳng khác nào tát một cái vào mặt Túy Tiên lâu!
Diệp Huyền đi tới trước mặt Cố trưởng lão, mà Hàn Hương Mộng lại xuất hiện ngăn trước mặt:
- Diệp công tử, việc này Túy Tiên lâu chúng ta sẽ xử lý, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ nghiêm trị hắn, sẽ cho công tử một câu trả lời thỏa đáng, hắn…
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn Hàn Hương Mộng:
- Cút xa một chút!
Hàn Hương Mộng cau mày, đang muốn nói, Diệp Huyền đã áp sát, nhìn thẳng:
- Là ngươi mời chúng ta tới ở, hắn làm khó huynh muội chúng ta mà ngươi không ngăn cản. Để ta đoán một chút, hẳn là ngươi muốn xem thế lực bối cảnh sau lưng ta đi? Đồng thời muốn ta trở mặt với người này, để chúng ta lưỡng bại câu thương, sau đó ngươi ngư ông đắc lợi, đúng không?
- -------------
Phóng tác: xonevictory
Truyện khác cùng thể loại
403 chương
10 chương
42 chương
55 chương
1088 chương
915 chương
296 chương