Kiếm Tôn
Chương 341 : Mời Bắc Hàn Thánh Nữ
Đế đô Ninh quốc, Giới Ngục tháp.
Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên đất, trước mặt có một thanh kiếm, kiếm dài bốn thước, rộng hai ngón, quanh thân tản ra một cỗ hàn mang nhàn nhạt, mà chuôi kiếm, họa một đầu dị thú kỳ lạ, hai mắt dị thú trợn lên, thần sắc dữ tợn.
Thiên kiếm!
Bảo vật Thiên giai chân chính!
Diệp Huyền nắm chặt chuôi kiếm, thân kiếm khẽ rung lên, không phản kháng, thế nhưng, linh khí trong cơ thể hắn lại nhanh chóng tan biến, hơn nữa, Linh Tú kiếm còn rung động kịch liệt, là nó cảm nhận được nguy hiểm!
Quả nhiên, thanh kiếm này không phải thứ mà Linh Tú kiếm có thể chống lại, cũng không phải thứ mà hắn hiện có thể hoàn toàn chưởng khống.
Diệp Huyền vội buông kiếm, mà mới có một chốc như vậy, thanh kiếm này đã tiêu hao hết một phần ba huyền khí trong cơ thể hắn.
Với thực lực của hắn hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể dùng kiếm này ba lần, qua ba lần, linh khí trong cơ thể hắn sẽ chắc chắn bị tiêu hao sạch sẽ.
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền vội lấy ra kiếm hạp, dưới mệnh lệnh của hắn, Thiên kiếm trực tiếp bay vào trong kiếm hạp.
Kiếm hạp kịch liệt chấn động, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
Chừng một khắc đồng hồ sau, khóe miệng Diệp Huyền khẽ nhếch lên, bởi hắn phát hiện, nếu dùng kiếm hạp, hắn có thể dùng Thiên kiếm năm lần.
Năm lần!
Với thực lực hiện tại của hắn, lại thêm Chân giai kiếm hạp cùng Thiên kiếm, còn có kiếm thế cùng kiếm ý, rất có cơ hội có thể thuấn sát một vị Vạn Pháp cảnh, có điều, nếu đối phương toàn lực đề phòng, lại vẫn có chút khó khăn!
Đương nhiên, một kiếm không được, vậy lại thêm một kiếm!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên rời Giới Ngục tháp.
Trong đại điện, Thác Bạt Ngạn đi tới, nàng tới trước mặt Diệp Huyền:
- Bọn hắn tới!
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
- Hết thảy có ta.
Nói xong, hắn rời đại điện.
Sau lưng, Thác Bạt Ngạn nhìn bóng lưng Diệp Huyền, có chút xuất thần.
Diệp Huyền bước ra khỏi đại điện, nơi xa, đã thấy năm người, năm người này đều đạt tới Vạn Pháp cảnh, hai người trong đó còn là người quen, một là Giang Dạ bị hắn chém một tay lúc trước, người còn lại là Liên Vạn Lý.
Thấy Liên Vạn Lý, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trầm giống, nữ nhân này lại muốn làm chuyện điên rồ gì đây?
Trên không, Hợp Hoan lão nhân nhìn Diệp Huyền bên dưới, đang muốn động, đúng lúc, lão nhìn sang phải:
- Không biết vị nào của Hoan Tiếu môn tới!
Thanh âm lão vừa dứt, bên phải không xa xuất hiện ba lão giả.
Đều là Vạn Pháp cảnh!
Ánh mắt Hợp Hoan lão nhân nhìn tới lão đầu hôi bào cầm đầu, hai mắt híp lại:
- Khô Tiếu Thiên, không nghĩ tới là ngươi đích thân tới!
Khô Tiếu Thiên, Hoan Tiếu môn đại trưởng lão, nhân vật số hai chân chính!
Lão đầu tên Khô Tiếu Thiên nhếch miệng cười:
- Nội Mị chi thể như thế, Hoan Tiếu môn ta sao có thể bỏ qua?
Nói xong, ánh mắt lão liền nhìn tới Thác Bạt Ngạn, ánh mắt hưng phấn:
- Quả là Nội Mị chi thể, coi như là ở Trung Thổ Thần Châu cũng hiếm thấy, không ngờ, ở cái Thanh châu nho nhỏ này lại xuất hiện.
Hợp Hoan lão nhân lãnh đạm nói:
- Nữ nhân này, Hợp Hoan tông ta quyết nắm được!
Khô Tiếu Thiên cười nói:
- Hoan Tiếu môn ta tuyệt không buông tay!
Hợp Hoan lão nhân đang muốn nói, đúng lúc này, kiếm hạp sau lưng Diệp Huyền rung lên, ngay sau đó, một thanh kiếm bắn ra.
Ông!
Một tiếng kiếm minh xé rách không gian, nháy mắt vang tận cửu tiêu!
Trên không, Hợp Hoan lão nhân cùng Khô Tiếu Thiên cùng biến sắc, dồn dập lui lại.
Giang Dạ chậm một chút, chỉ một chút, đầu hắn đã bay ra ngoài.
Không gian hoàn toàn yên tĩnh!
Bên dưới, Diệp Huyền mở tay trái, Thiên kiếm đã xuất hiện trong tay, tay phải cầm khăn lụa, nhẹ lau vết máu tươi, vừa lau vừa lắc đầu:
- Hóa ra Vạn Pháp cảnh yếu như thế… ta mới dùng ba phần lực!
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn đám Hợp Hoan lão nhân:
- Các ngươi dừng lại làm gì? Tiếp tục thảo luận đi a!
Đám người: “…”
Sắc mặt đám Hợp Hoan lão nhân nháy mắt trở nên ngưng trọng.
Vạn Pháp cảnh a!
Mặc dù Giang Dạ đang bị thương, nhưng cũng là Vạn Pháp cảnh a! Vậy mà, cứ thế bị một kiếm của Diệp Huyền miểu sát!
Là miểu sát!
Mà Diệp Huyền, chỉ mới vào Thần Hợp cảnh!
Giờ khắc này, đám người không dám có chút khinh thị Diệp Huyền.
Lúc này còn khinh thị, vậy thực sự ngu xuẩn.
Liên Vạn Lý bình tĩnh nhìn qua kiếm trong tay Diệp Huyền.
Thiên kiếm!
Loại bảo vật như này, Đại Vân đế quốc cũng ít có.
Như nghĩ tới điều gì, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, không biết là có ý gì.
Mà giờ khắc này, đám Hợp Hoan lão nhân cũng chú ý tới kiếm trong tay Diệp Huyền, vừa nhìn thấy, ánh mắt lập tức ngưng lại.
Thiên kiếm!
Loại bảo vật này, ở Trung Thổ Thần Châu cũng vô cùng hiếm thấy!
Một vị Kiếm tu, lấy được bảo vật thiên cấp, đặc biệt còn là một thanh kiếm, như vậy tuyệt chẳng khác nào hổ thêm cánh!
Hợp Hoan lão nhân lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, sau đó nhìn Liên Vạn Lý:
- Liên cô nương, người này không tầm thường, chúng ta cần hợp sức mới có thể diệt sát được hắn, không cho hắn bất cứ cơ hội nào, cô nương thấy sao?
Liên Vạn Lý nghiêm túc gật đầu:
- Tốt, ta ủng hộ các ngươi!
Hợp Hoan lão nhân cười nói:
- Như vậy thì tốt.
Nói xong, lão nhìn Khô Tiếu Thiên:
- Trước hợp sức giải quyết Diệp Huyền này, còn nữ tử kia thuộc về ai, sau lại nói, thế nào?
Khô Tiếu Thiên nhìn qua Diệp Huyền bên dưới, trầm ngâm một hồi, gật đầu:
- Có thể!
Hợp Hoan lão nhân nhìn Diệp Huyền, ánh mắt hiện vẻ âm lãnh:
- Lão phu muốn xem, ngươi có thể yêu nghiệt tới mức nào!
Thanh âm vừa dứt, lão vọt thẳng xuống chỗ Diệp Huyền.
Mà sau lưng, ba tên Vạn Pháp cảnh cũng theo sát vọt tới, mấy người Khô Tiếu Thiên cũng đồng loạt ra tay.
Bảy tên Vạn Pháp cảnh!
Đội hình như vậy, ở Thanh châu này đã cực khủng bố!
Mà Diệp Huyền, tính ra mới chỉ đạt tới Thần Hợp cảnh!
Diệp Huyền không chút biểu tình, cầm trường kiếm nhẹ gõ trong tay, mãi tới khi Hợp Hoan lão nhân chỉ còn cách mấy trượng, mới đột nhiên rút kiếm bổ tới.
Oanh!
Một tiếng bạo tạc vang lên, Hợp Hoan lão nhân lập tức bị đánh lui mấy trượng, mà Diệp Huyền lại lui trọn vẹn năm mươi trượng, vừa lui, đã áp tới sát tường đại điện, đám người Khô Tiếu Thiên lâm lức nghe được:
Oanh!
Một tiếng nổ như sấm, nháy mắt, đại điện sau lưng Diệp Huyền ầm ầm đổ sụp!
Mà trong lúc đổ sụp, Diệp Huyền còn lui lại phía sau, Hợp Hoan lão nhân đảo thân bám sát, nháy mắt đã tiếp cận sát người, đúng lúc này, tám đạo thân ảnh đột nhiên từ bên vọt tới, tốc độ cực nhanh.
Ầm ầm ầm ầm…
Từng tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vang lên, đám người Hợp Hoan lão nhân đã bị đánh lui trăm trượng, mà trước mặt Diệp Huyền, đã xuất hiện tám người!
Những người này, đều tản ra khí tức mà Diệp Huyền quen thuộc!
Tiền nhiệm Quốc chủ Khương quốc Khương Càng Thiên, Phong Lam, Mặc Nguyên, Lục lâu chủ, Thất lâu chủ, Bát lâu chủ Túy Tiên lâu, cùng với hai lão đầu một mực thủ hộ Thác Bạt Ngạn.
Tám vị cường giả Vạn Pháp cảnh!
Thấy đám người Khương Càng Thiên, Hợp Hoan lão nhân lập tức trở nên âm lãnh:
- Các ngươi là ai, vì sao muốn nhúng tay vào chuyện Hợp Hoan tông cùng Hoan Tiếu môn chúng ta?
Khương Càng Thiên lãnh đạm nói:
- Chúng ta tới cùng tiến cùng thối với Diệp Huyền tiểu hữu!
Một câu tỏ rõ lập trường!
Với cục diện hiện tại của Thanh châu, đối với Khương Càng Thiên và Túy Tiên lâu mà nói, đương nhiên phải đoàn kết thành một khối!
Mà Phong Lam cùng Mặc Nguyên thì khỏi phải nói, hai bọn hắn đã đem hy vọng ký thác lên người Diệp Huyền, tự nhiên không hy vọng Diệp Huyền có chuyện, mà bọn hắn, hiện cũng là người Thương Lan học viện, nếu không xuất thủ, sau này còn mặt mũi nào ở lại?
Bởi vậy, sau khi nhận tin của Diệp Huyền, tất cả đều vội chạy tới đây!
Diệp Huyền đi tới trước mặt đám người Hợp Hoan lão nhân:
- Chư vị, Diệp Huyền ta cùng chư vị không oán không cừu, cũng không muốn kết sinh tử đại thù với chư vị, hiện tại, nếu các ngươi rời đi, hết thảy bình an vô sư, được chứ?
Hợp Hoan lão nhân cười lạnh:
- Được, có điều trước đó, ngươi phải đem Nội Mị chi nữ kia giao ra cho ta, nếu không…
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhìn đám Khương Càng Thiên:
- Giết, một tên cũng không để lại!
- --------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Sssssssssssssssss
Thanh âm vừa dứt, đã đãn đầu vọt tới, không nói nhảm, một kiếm chém xuống!
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm này, hắn dùng toàn lực!
Trong kiếm còn có kiếm thế cùng kiếm ý, còn có Nhất Kiếm Định Sinh Tử, đặc biệt là kiếm là Thiên kiếm, một kiếm này, chính là một kiếm mạnh nhất từ trước tới nay của hắn!
Nhận thấy lực lượng trong kiếm của Diệp Huyền, Hợp Hoan lão nhân liền biến sắc, hai tay kéo ra sau, một tấm màn chắn hồng phấn xuất hiện, cùng lúc đó, một cỗ khí thế cường đại từ trong cơ thể lão dâng lên.
Oanh!
Một kiếm của Diệp Huyền hạ xuống, tấm màn màu hồng của Hợp Hoan lão nhân liền ầm ầm nổ tung, mà cỗ khí thế cường đại kia của Hợp Hoan lão nhân, cũng bị kiếm thế chấn vỡ, lực lượng cường đại nháy mắt đánh lui Hợp Hoan lão nhân cả trăm trượng!
Hợp Hoan lão nhân vừa dừng lại, đại địa dưới chân lập tức nổ tung, không chỉ thế, lực lượng cường đại từ hai chân lão không ngừng khuếch tán ra bốn phía, chỉ chốc lát, trăm trượng quanh lão đã tầng tầng rạn nứt!
Mà Diệp Huyền vừa đánh lui Hợp Hoan lão nhân, đồng thời cũng lui sau hơn sáu mươi trượng!
Đám người Khô Tiếu Thiên cũng đang chiến đấu với mấy người Khương Càng Thiên, có điều, một người không động thủ!
Liên Vạn Lý!
Từ đầu tới cuối, nàng chưa từng động thủ, đứng riêng một góc, nói chuyện phiếm với… Thác Bạt Tiểu Yêu!
Hai người nói chuyện vô cùng khí thế!
Hợp Hoan lão nhân lau máu, quay đầu nhìn Liên Vạn Lý nói chuyện quên trời quên đất ở xa, sắc mặt âm trầm tới cực điểm:
- Liên cô nương, sao ngươi không động thủ!
Nghe Hợp Hoan lão nhân hỏi, Liên Vạn Lý quay đầu nhìn lại, thần sắc kinh ngạc:
- Sao ta phải động thủ?!
Hợp Hoan lão nhân xiết chặt hai tay:
- Liên cô nương, ngươi đã đáp ứng lão phu toàn lực ủng hộ!
Liên Vạn Lý gật đầu:
- Không sai! Chỉ là, ta không nói ta sẽ xuất thủ!
Nói xong, nàng hết sức chăm chú nói:
- Ta nói là ta sẽ toàn lực ủng hộ ngươi, thế nhưng là toàn lực ủng hộ tinh thần! Ta toàn lực ủng hộ trên tinh thần a!
“Phốc!”
Hợp Hoan lão nhân trực tiếp phun máu, oán độc nhìn Liên Vạn Lý, lão biết, bản thân bị nữ nhân trước mắt này đùa bỡn!
Chỉ là lão không thể hiểu nổi, nữ nhân này lại muốn trêu đùa lão! Phải biết, nếu diệt Diệp Huyền, diệt Ninh quốc cùng Khương quốc, Đại Vân đế quốc có thể một nhà độc đại ở Thanh châu này! Hơn nữa, Đại Vân đế quốc còn có thể trở thành đồng minh của Hợp Hoan tông!
Lão thực không hiểu nổi, tại sao Liên Vạn Lý lại làm như thế!
Kỳ thực, lão không biết, Liên Vạn Lý lại càng coi trọng Diệp Huyền hơn.
Bởi mấy thế lực Trung Thổ Thần Châu này, tới Thanh châu là muốn cướp đoạt, hủy diệt Thanh châu, mà Diệp Huyền cùng nàng lại khác, muốn thủ hộ nơi này.
Liên minh với Hợp Hoan tông, chẳng khác nào ăn tranh với hổ.
Hợp Hoan lão nhân còn muốn nói thêm, đúng lúc này, Diệp Huyền đã cầm kiếm vọt tới, lại chém một kiếm!
Một kiếm này so với kiếm trước, chỉ mạnh không yếu!
Hợp Hoan lão nhân biến sắc, không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt Diệp Huyền!
Thấy Hợp Hoan lão nhân chạy trốn, Diệp Huyền ngẩn cả người!
Chạy?
Cứ vậy chạy?
Một bên khác, đám người Khô Tiếu Thiên nhìn Hợp Hoan lão nhân trốn, cũng không chút do dự, xoay người liền chạy!
Đều là cường giả Vạn Pháp cảnh, nếu bọn hắn muốn trốn, mấy người Khương Càng Thiên cũng không thể ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Khô Tiếu Thiên chạy.
Mà Diệp Huyền cũng không thể tiếp tục xuất kiếm, vừa rồi hắn đã chém ba kiếm, sức chiến đấu hiện tại căn bản không đủ hai phần.
Mặc dù thắng, nhưng Diệp Huyền vẫn đầy ngưng trọng.
Bởi hắn biết, Hợp Hoan tông cùng Hoan Tiếu tông sẽ còn quay trở lại, thậm chí, sẽ còn mang theo càng nhiều cường giả cùng đi.
Lần tới, khẳng định sẽ là một trận ác chiến!
Không thể bị động chịu đòn như vậy!
Nếu để như thế, đối phương chiếm tiên cơ, đánh thắng thì đánh, không thắng thì chạy, bọn hắn sẽ bị mài tới chết!
Diệp Huyền yên lặng một hồi, quay người nhìn Liên Vạn Lý, khóe miệng Liên Vạn Lý hơi nhếch lên, nở một nụ cười động lòng người:
- Chúc mừng ngươi đã đột phá Thần Hợp cảnh!
Diệp Huyền hỏi:
- Hợp sức?
Liên Vạn Lý nở nụ cười rộng:
- Được!
Diệp Huyền gật nhẹ:
- Theo ta, chúng ta cẩn thận thương lượng chuyện này!
Nói xong, hắn quay người tới đại điện không xa.
Mà Liên Vạn Lý lại kéo tay Thác Bạt Tiểu Yêu đi theo, trên đường, hai người vẫn tiếp tục nói chuyện không ngừng.
Nhìn mấy người Diệp Huyền rời đi, Khương Càng Thiên lắc đầu cười một tiếng:
- Thực lực của Diệp Huyền thực sự tăng nhanh như gió! Thực khiến người ta xấu hổ.
Phong Lam cùng Mặc Nguyên đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều ẩn ý cười.
Diệp Huyền càng ưu tú, đối với bọn hắn mà nói lại càng tốt.
Như nghĩ tới điều gì, Phong Lam đột nhiên nói:
- Mặc huynh, phiền ngài tới Học Nhai di chỉ, dùng chút tài hoa, cũng tới lúc nên tăng cường Thập Nhị Kim Nhân một phen!
Mặc Nguyên do dự một chút, sau đó gật đầu:
- Cũng tốt!
Rất nhanh, hai người quay người rời đi.
Một bên khác, Lục lâu chủ nhìn qua hướng đám Hợp Hoan lão nhân trốn:
- Đám người này chắc chắn sẽ còn quay trở lại, từ giời phút này, điều động hết thảy thám tử Túy Tiên lâu, nhất định phải nắm chắc hành tung của bọn hắn.
Thất lâu chủ gật đầu:
- Ta tự điều hành chuyện này!
Rất nhanh, đám người đều tán đi.
Ngoài Đế đô Ninh quốc chừng ngàn dặm, đám người Hợp Hoan lão nhân dừng lại, thấy Diệp Huyền không đuổi theo, đám người liền thở nhẹ một hơi.
Hợp Hoan lão nhân âm trầm tới đáng sợ:
- Không nghĩ tới, Diệp Huyền này lại yêu nghiệt tới vậy!
Cách không xa, Khô Tiếu Thiên trầm giọng nói:
- Thực lực người này quá yêu nghiệt, chỉ với chúng ta, khó mà có thể diệt trừ!
Hợp Hoan lão nhân trầm mặc một hồi:
- Viện binh!
Khô Tiếu Thiên nhìn Hợp Hoan lão nhân, Hợp Hoan lão nhân lạnh lùng nói:
- Trung Thổ Thần Châu chưa từng thiếu yêu nghiệt!
Khô Tiếu Thiên lắc đầu:
- Mười vị trí đầu Yêu Nghiệt bảng, khó mà mời được!
Hợp Hoan lão nhân lãnh đạm nói:
- Các hạ có nghe qua tên Bắc Hàn Thánh nữ?
Khô Tiếu Thiên nói:
- Đương nhiên, yêu nghiệt trẻ tuổi nhất Trung Thổ Thần Châu! Sao, Hợp Hoan tông ngươi có thể mời được nàng?
Hợp Hoan lão nhân trầm giọng nói:
- Bắc Hàn tông từng nợ nhân tình của tông chủ mấy đời trước Hợp Hoan tông ta, nếu Hợp Hoan tông ta dùng nhân tình này đề mời, hẳn là không có vấn đề quá lớn.
Nói tới đây, thần sắc lão có chút dữ tợn:
- Ta không tin, Diệp Huyền kia còn yêu nghiệt hơn Bắc Hàn Thánh nữ!
…
- ---------------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
180 chương
382 chương
1559 chương
306 chương