Kiếm Tôn

Chương 33 : Tiểu Mập Mạp

Khẽ nhìn Linh Tiêu kiếm trong tay, nói khẽ: - Tiền bối, vì sao mỗi lần ta đối luyện với hư ảnh này, ta đều cảm giác đây đã là cực hạn của bản thân, nhưng lần sau tu luyện, lại vẫn cứ cảm thấy như vậy, là tiền bối tăng cường thực lực cái bóng sao? Một hồi yên lặng, thanh âm nữ tử thần bí mới vang lên: - Ngươi có cảm giác như vậy, chứng minh mỗi lần ngươi đều có tiến bộ, đạt tới cực hạn, cơ sở hiện tại của ngươi dù đã không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ ở Thanh thành cùng Khương quốc này thôi, nếu đặt ở những đại quốc đại tông kia, cũng chỉ tính là bình thường. Cho nên ngươi dừng ở Khí Biến cảnh một thời gian nữa cũng tốt, đương nhiên, cũng không thể dừng quá lâu, chuyện Linh kiếm, ngươi phải nghĩ cách nhanh chóng giải quyết! Diệp Huyền gật đầu: - Ta hiểu. Điều hắn cần làm hiện tại, chính là đột phá tới Ngự Khí cảnh, để các phương diện đều có thể tăng lên! Không tiếp tục tu luyện, Diệp Huyền tắm rửa rồi về nghỉ ngơi. Tu luyện cũng phải có hạn độ, nếu không, tuyệt đối có thể luyện chết bản thân! Ngủ chừng một canh giờ, Diệp Huyền liền tỉnh lại! Mà Diệp Linh cũng tỉnh! Rất nhanh, có người đưa bữa sáng tới, đồ ăn phong phú, hai huynh muội ăn sạch sành sanh! Bất đắc dĩ a, bình thường nghèo túng đã quen, giờ gặp được bữa ngon hiếm có, không thể lãng phí a! Ăn xong, Diệp Huyền dùng Diệp Linh mới rời khỏi phòng, đi tới trước boong thuyền. Hiện tại, vân thuyền đã bay lên, cách mặt đất chí ít mất trăm trượng. Trên boong thuyền có vô số người, hai huynh muội đi tới trước đầu thuyền, nơi này, chỉ có người ở phòng hạng nhất mới có thể tới, đây cũng là vị trí tốt nhất. Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn ra, xa xa dãy núi uốn lượn, thỉnh thoảng có phi cầm bay lượn. - Oa! Diệp Linh hưng phấn nói: - Ca, xem xem, mấy ngọn núi kia đều rất nhỏ. Diệp Huyền vuốt nhẹ đầu Diệp Linh, sau đó ngẩng đầu nhìn về xa, nhìn núi xanh mây trắng, có chút nhập thần. Hắn đi từng đi dưới đất, phong cảnh nhìn được có hạn, thế nhưng hiện tại, hắn đứng trên không trung, thứ hắn thấy hoàn toàn khác trước, mà suy nghĩ, cũng khác trước. Thanh thành rất nhỏ, thế giới rất lớn! Bản thân rất nhỏ, thiên địa rất lớn! Diệp Linh thấy Diệp Huyền hơi xuất thần, nàng cũng trở nên yên tĩnh, nàng biết, ca ca đang có chuyện cần suy nghĩ, thế là, nàng tới một góc không xa, đưa tay bám lan can, sợ hãi than: - Thật là đẹp! - Đúng là đồ nhà quê! Một thanh âm đột nhiên truyền tới, Diệp Linh quay đầu nhìn lại, cách đó không xa là một tiểu nam hài, tuổi chừng với nàng, ăn mặc cực xa hoa. Chỉ là vóc người hơi mập, con mắt gần như bị thịt ép tới chỉ còn một khe! Diệp Linh thu lại ánh mắt, nàng cũng không muốn gây phiền phức cho ca ca. Nhưng tiểu nam hài kia lại chủ động bước tới, đánh giá nhìn Diệp Linh, sau đó lại xem thường: - Nhìn quần áo của ngươi, còn có cả miếng vá, không phải ngay cả quần áo cũng không mua nổi chứ? Diệp Linh thản nhiên: - Quần áo cái gì, có thể mặc là được. Dù sao, có ca ca là đủ rồi! Tiểu nam hài vỗ quần áo trên người, đắc ý nói: - Biết đây là cái gì không? Áo này dùng da Linh Hồ chế tạo, một bộ có thể đổi lấy mười vạn cái áo này của ngươi! Diệp Linh nhìn thoáng qua quần áo trên người tiểu nam hài, sau đó nói: - Không thèm, ta có ca ca. Tiểu nam hài lấy ra một viên ngọc thạch lấp lánh, ánh mắt Diệp Linh lập tức bị hấp dẫn. Ngọc thạch thuần khiến vô tà, rất là đẹp mắt! Thấy Diệp Linh bị hấp dẫn, tiểu nam hài đắc ý: - Đây chính là thượng phẩm linh ngọc, đáng giá thiên kim, ngươi có không? Diệp Linh hừ một tiếng: - Ta có ca ca! Tiểu nam hài cả giận: - Có thể đừng nhắc tới ca ca nữa được không? Diệp Linh không để ý tới hắn, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ: - Ta chỉ có ca ca… … Chỉ có ca ca! Diệp Linh đột nhiên cười. Bởi vì có ca ca là đủ rồi! Tiểu nam hài đột nhiên nói: - Ca ca ngươi rất lợi hại phải không? Diệp Linh gật đầu, chân thành nói: - Đương nhiên là lợi hại! Tiểu nam hài hừ lạnh một tiếng: - Có lợi hại cũng không bằng cha ta. Diệp Linh nhìn thoáng qua tiểu nam hài: - Cha ngươi mà cũng lợi hại? Tiểu nam hài lập tức hăng hái, gật đầu: - Đương nhiên lợi hại, cha ta là thành chủ Thiên Sơn thành, người Thiên Sơn thành đều phải nghe cha ta! Thành chủ! Diệp Linh trừng mắt nhìn: - Oa, vậy rất lợi hại a! Tiểu nam hài đắc ý: - Đương nhiên, ở Thiên Sơn thành này, nhà chúng ta là lớn nhất. Diệp Linh đánh giá tiểu nam hài, sau đó nói: - Ca ca ta nói, làm người phải khiêm tốn, nếu không rất dễ bị người đánh! Tiểu nam hài lắc đầu: - Muốn đánh thì cũng là đánh cha ta, sẽ không đánh ta! Diệp Linh trợn mắt, thế là hố cha đó? Tiểu nam hài đột nhiên chỉ Diệp Huyền cách đó không xa: - Hắn là ca ca ngươi cao? Diệp Linh gật đầu: - Là ca ta, đẹp trai a? Tiểu nam hài hừ lạnh: - Đẹp trai thì có tác dụng gì? Cũng không thể mài ra làm cơm! Diệp Linh cười hì: - Đẹp trai, sau này có thể cưới vợ tốt. Tiểu nam hài hừ hừ hai tiếng: - Ta có tiền, muốn cưới bao nhiêu cũng được! Diệp Linh lắc đầu: - Tiểu mạp mạp, ta nói cho ngươi biết, tiền không phải vạn năng! Tiểu nam hài phản đối: - Không đúng, cha ta nói, có tiền có thể xui khiến ma quỷ, thế gian không có gì mà tiền không làm được, nếu có, vậy là do không đủ tiền, cho nên, ta muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền! Nói tới đây, như nghĩ tới điều gì đó, có chút cả giận nói: - Ngươi gọi ta là tiểu mập mạp? Ta rất mập sao? Diệp Linh liếc mắt, vóc người này, chí ít cũng phải hai trăm cân trở lên a! Nàng giang tay ra nói: - Không mập sao? Tiểu nam hài cả giận: - Cha ta nói cái này là tráng, cường cáng! Diệp Linh lắc đầu, tội nghiệp nhìn tiểu nam hài: - Cha ngươi thật là “Thiện lương”… Tiểu nam hài có chút khó coi, sau một hồi, lại nói: - Ta thực sự mập sao? Diệp Linh gật đầu: - Vô cùng mập! Tiểu nam hài xiết chặt nắm đấm, cả giận nói: - Bọn họ đều gạt ta! Diệp Linh không để ý tới tiểu nam hài, bước tới bên cạnh Diệp Huyền, nàng không quấy rầy Diệp Huyền, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tay hắn, sau đó dựa nhẹ lên! Thấy cảnh này, tiểu nam hài hừ lạnh một tiếng, quay người chạy tới chỗ một nam tử trung niên đang nói chuyện với một người khác: - Cha, sinh cho ta một ca ca a! Nam tử trung niên: “…” … Vân thuyền vượt qua Thiên Sơn, đi tới một mảnh đại hà, sông lớn dài không thấy đầu, rộng tới mấy ngàn trượng, thực sự là sông lớn! Mà Diệp Huyền, còn đứng yên đố không nhúc nhúc, hắn cứ vậy mà nhìn về phía trước, tựa như lão tăng nhập định. Suy nghĩ! Trong thời gian này, hắn rất ít suy nghĩ, cũng không có thời gian suy nghĩ, giờ phút này, hắn lên vân thuyền, nhìn thấy sơn hà mờ mịt, lòng có cảm ngộ, lập tức nghĩ rất nhiều! Trước kia, hắn chưa bao giờ có nhiều suy nghĩ tới vậy! Trong một phòng nào đó. Một lão giả áo xám lạnh lùng nhìn Hàn Hương Mộng: - Nghe nói ngươi để một tên thiếu niên vô danh tới phòng hàng nhất? - ---------- Phóng tác: xonevictory