Kiếm Tôn
Chương 294 : Thu thiên kiếm
Diệp Huyền cũng xông tới, hắn vừa vọt vào đám người, những người kia vừa muốn xuất thủ, năm tôn Kim nhân đã đột nhiên xuất hiện, thoáng cái bảy tám người còn chưa kịp phản ứng, đã bị năm tôn Kim nhân miểu sát.
Đám người biến sắc, dồn dập lui lại, hiện tại, dưới sự trùng kích của Diệp Huyền cùng nam tôn Kim nhân, bọn hắn đã triệt để mất dũng khí chống cự, bởi bất kể là Diệp Huyền hay Kim nhân, đều có năng lực miểu sát bọn hắn.
Áp chế không thể chốngc cự!
Bọn hắn vừa lui, lại càng thêm triệt để hủy diệt hy vọng sống duy nhất.
Nếu cả đám hợp lại, may có lực đánh một trận, phải nói, hoàn toàn có thể đánh một trận, thời gian tồn tại của năm tôn Kim nhân chỉ có một khắc đồng hồ! Chỉ cần bọn hắn chống cự qua thời gian này, năm tôn Kim nhân biến mất, bọn hắn hoàn toàn có thể cản bước Diệp Huyền!
Một chọi mội, không ai đỡ được Diệp Huyền, nhưng một trăm đánh một, bọn hắn vẫn có thể đánh thắng. Diệp Huyền hiện tại, còn chưa đạt tới trình độ có thể lấy một địch trăm.
Đáng tiếc, bọn hắn đã bị Diệp Huyền cùng năm tôn Kim nhân dọa bể mật, căn bản không hề có ý hợp lại đánh một trận.
Trốn!
Đám người điên cuồng bỏ chạy, mà phi kiếm của Diệp Huyền vừa hay phát huy hiệu quả.
Phi kiếm không ngừng xuyên qua xuyên lại, mỗi một đường bay qua, đều hất lên một cái đầu đẫm máu, không tới một khắc đồng hồ, đám người đã bị Diệp Huyền cùng năm tôn Kim nhân giết tới hơn bảy mươi người, chừng ba mươi người còn lại, đều đã chạy trốn.
Ba mươi người này, đều có thực lực cường hãn, bọn hắn tách ra chạy, Diệp Huyền cùng năm tôn Kim nhân cũng không thể làm gì, đặc biệt là Kim nhân, thời gian tồn tại của bọn chúng rất ngắn. Bởi vậy, Diệp Huyền cũng không đuổi theo.
Sau khi ba mươi người kia chạy hết, Diệp Huyền mới cùng năm tôn Kim nhân xuống đất, trong một cái hố sâu dưới đất có một tế đàn viên tròn, trên tế đàn treo một thanh kiếm có vỏ, bốn phía có bốn đạo lôi đình như xích sắt khóa chặt chuôi kiếm này lại.
Thiên kiếm!
Diệp Huyền vội đi tới, có điều vừa tới cách tế đàn chừng nửa trượng, một cỗ kiếm khí bén nhọn đột nhiên bắn tới.
Diệp Huyền hơi nhíu mày, giơ kiếm đâm tới, mũi kiếm hiện hàn quang.
Bành!
Sợi kiếm khí kia ầm ầm nát vụn, mà bản thân Diệp Huyền cũng lùi lại chục bước.
Trên tế đàn, kiếm kia đột nhiên rung lên kịch liệt.
Diệp Huyền không dám lãng phí thời gian, lập tức chỉ huy năm tôn Kim nhân vọt tới, lại một sợi kiếm khí bắn ra, nhưng lại bị Kim nhân mạnh mẽ ngăn lại. Rất nhanh, năm tôn Kim nhân đã vọt thẳng tới tế đàn, nhanh chóng phá hết lôi điện đang khóa kiếm.
Nhẹ nhàng phá nát!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền cũng không có bất kỳ vui sướng, ngược lại càng thêm ngưng trọng.
Bốn đạo lôi điện vừa bị phá, chuôi kiếm trên tế đàn liền rung động muốn chạy, nhưng đã lại bị một tôn Kim nhân gắt gao nắm chặt.
Lúc này, Diệp Huyền lên tế đàn.
Hắn cũng không tới cầm Thiên kiếm, mà trực tiếp để năm tôn Kim nhân cầm Thiên kiếm vào tầng thứ nhất Giới Ngục tháp.
Vừa vào Giới Ngục tháp, Thiên kiếm vốn rung động kịch liệt đột nhiên yên tĩnh lại, nhưng rất nhanh liền hơi rung lên.
Là đan run sợ e ngại!
Diệp Huyền cảm nhận được thanh Thiên kiếm này đang e ngại!
Không nghĩ nhiều, hắn liền đóng cửa tầng thứ nhất, sau đó rời khỏi lòng đất.
Trong Giới Ngục tháp, tôn Kim nhân kia hao hết linh khí liền buông lỏng tay, Thiên kiếm đạt được tự do, nhát mắt liền không ngừng bay đi, đồng thời phóng từng Đạo kiếm quang công kích vách tháp bốn phía.
Rõ ràng, nó muốn ra ngoài!
Đáng tiếc, Giới Ngục tháp vô cùng kiên cố, bất kể nó vung chém thế nào, Giới Ngục tháp đều không chịu bất kỳ phá hư. Nhưng thanh Thiên kiếm này cũng không hề dừng lại, ngược lại càng cuồng bạo hơn, nháy mắt, tầng thứ nhất tràn ngập kiếm quang cùng tiếng kiếm minh, vô cùng ồn ào.
Cũng lúc này, đỉnh Giới Ngục tháp, một thanh kiếm đột nhiên rung lên.
Nháy mắt, toàn bộ tâng thứ nhất Giới Ngục tháp liền yên tĩnh lại, góc tường, một thanh kiếm đang run lẩy bẩy…
Bên ngoài, Diệp Huyền vừa rời khỏi mặt đất, Mặc Vân Khởi đã tới trước mặt hắn, nhếch miệng cười một tiếng:
- Đã dọn chiến trường, thu được hơn bốn mươi thanh Cực phẩm Linh khí, hơn ba ức kim tệ, chừng ba mươi vạn cực phẩm linh thạch, cùng một số thứ thượng vàng hạ cám khác nữa.
Nói xong, hắn liếc nhìn Diệp Huyền:
- Được rồi chứ?
Diệp Huyền gật đầu:
- Đi thôi!
Nói xong, hai người nhanh chóng biến mất.
Ngay khi Diệp Huyền cùng Mặc Vân Khởi rời không được bao lâu, Mạc Thanh Huyền cùng Ám chủ đã quay trở lại, vừa thấy thi thể ngổn ngang bên dưới, sắc mặt hai người lập tức trở nên khó coi, rất nhanh, Mạc Thanh Huyền đã lao xuống lòng đất, mà giờ khắc này, trên tế đàn đã sớm rỗng tuếch!
Rỗng tuếch!
Sắc mặt Mạc Thanh Huyền sớm đã tái xanh, hai tay xiết chặt, toàn thân run run, không còn nửa điểm bình tĩnh cùng nho nhã khi trước.
Mất rồi!
Một thanh Thiên kiếm mất rồi!
Trái tim Mạc Thanh Huyền như đang nhỏ máu!
Thanh Thiên kiếm này là bọn hắn mượn từ Trung Thổ Thần Châu, nói cách khác, nó không phải tài sản của Thương Mộc học viện.
Giờ mất!
Bán Thương Mộc học viện cũng không đền nổi a!
Lúc này, Ám chủ đột nhiên nói:
- Thanh Thiên kiếm này còn có huyền cơ khác phải không?
Nghe vậy, Mạc Thanh Huyền đột nhiên bừng tỉnh, chậm rãi khép hai mắt lại, hai tay nhanh chóng tạo thủ thế quỷ dị, rất nhanh, không gian trước mắt hắn liền rung động.
Không biết qua bao lâu, Mạc Thanh Huyền nhíu mày thật sâu, sắc mặt âm trầm:
- Không cảm giác được.
Ám chủ trầm giọng nói:
- Hắn là hắn còn chưa chính thức thu phục được kiếm kia, một khi hắn thu phục được, hắn tất sẽ sử dụng, lúc đó, ngươi thôi động Kiếm quyết, Thiên kiếm phản phệ, nhất định có thể chém giết hắn.
Mạc Thanh Huyền lắc đầu, ánh mắt phức tạp:
- Chúng ta nghĩ quá đơn giản!
Nói xong, hắn quay trở lại xuống đất, nhìn qua thi thể đầy đất, hồi lâu nói khẽ:
- Người này hẳn là đã thấy rõ bố trí của chúng ta, cho nên mới tương kế tựu kế tạo ra tình cảnh trước mắt như vậy. Không có đại trận áp chế, dưới Vạn Pháp cảnh, người này đã vô địch Thanh châu!
Vô địch!
Âm thầm yên lặng không tiếng động.
Bởi sự thực chính là như thế.
Mạc Thanh Huyền lần nữa nhìn xuống đám thi thể, sắc mặt ảm đạm:
- Sau lưng người này có Kiếm tiên, một vị Kiếm tiên khiến chúng ta không dám dùng tới lực lượng Vạn Pháp cảnh trở lên. Mà trừ bỏ Vạn Pháp cảnh, thực lực Diệp Huyền này đã vô địch Thanh châu, giờ hắn cùng Thương Lan học viện lại nhanh chóng phát triển, với tình thế này, nhiều nhất một năm, thế cục Thanh châu sẽ bị thay đổi, đến lúc đó, sợ là Thanh châu sẽ không còn Ám giới cùng Thương Mộc học viện!
Đúng vậy!
Kỳ thực hắn đã sớm nhìn ra điểm này, cũng chính bởi nhìn ra, nên lần này, kỳ thực là lần đánh cược cuối cùng của hắn.
Đáng tiếc, lại bại!
Diệp Huyền không mắc lừa, thậm chí ngược lại, Thương Mộc học viện cùng Ám giới lại mất cả chì lẫn chài!
Ám chủ đột nhiên nói:
- Tổng viện của các ngươi có nói gì không?
- ------------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
100 chương
35 chương
128 chương
64 chương
16 chương
3 chương
97 chương
73 chương