Kiếm Tôn

Chương 261 : Ta không tự ái sao?

Bởi vì một khi Diệp Huyền trở thành Kiếm Chủ, có nghĩa là Thương Mộc học viện và Ám giới cũng không còn biện pháp bắt hắn. Bởi vì bọn hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể mời hai mươi tên thiên tài phía dưới của Yêu Nghiệt bảng, nếu muốn mời phần đầu, đại giới thực sự quá lớn! Mà nếu Diệp Huyền đạt đến Kiếm Chủ, vậy bọn hắn nhất định phải mời yêu nghiệt mười vị trí đầu trên Yêu Nghiệt bảng mới có thể chém giết Diệp Huyền! Yêu nghiệt trước mười, Thương Mộc học viện bọn hắn căn bản là không tiếp xúc nổi, mà những yêu nghiệt này, cũng sẽ không thiếu tiền, bọn hắn đã ở một cấp độ khác. Cho nên, một khi Diệp Huyền đạt đến Kiếm Chủ, dưới tình huống Vạn Pháp cảnh không ra, khi đó, cục diện của Thương Mộc học viện và Ám giới sẽ trở nên vô cùng hỏng bét! Cũng còn tốt, Diệp Huyền thất bại! Ở ngoài thành, vừa thấy Diệp Huyền không mượn "Thế" thành công, hắn đã thở dài một hơi. Chỉ cần Diệp Huyền vẫn chưa đạt đến Kiếm Chủ, như vậy, bọn hắn vẫn có thể chém giết Diệp Huyền mà không phải tốn đại giới quá lớn. Nhưng bây giờ, lại thêm một An Lan Tú. Nghĩ đến An Lan Tú, vẻ mặt lão giả áo bào trắng lập tức trầm xuống, đây quả thật là một siêu cấp yêu nghiệt a! Vấn đề là, vì sao Diệp Huyền lại nhận biết loại yêu nghiệt này? Một bên, Ám Chủ Ám giới đột nhiên nói: - Lý Mục huynh, có cần mời những người hộ đạo kia một thoáng? Người hộ đạo! Lão giả áo bào trắng tên là Lý Mục trầm giọng nói: - Nếu mời bọn họ, sợ là phải bỏ ra đại giới không nhỏ! Ám Chủ nói: - Cũng chỉ có bọn hắn, mới có thể biết được rốt cục nữ tử kia là thần thánh phương nào. Lý Mục yên lặng. Nhưng vào lúc này, một lão giả áo đen đột nhiên xuất hiện trong sân, nhìn thấy lão giả áo đen này, hai mắt Lý Mục lập tức nheo lại, có chút đề phòng, bởi vì người này, chính là người theo bên cạnh An Lan Tú lúc trước. Lão giả áo đen nhìn thoáng qua Ám Chủ đã ẩn núp cách đó không xa: - Thuật pháp ẩn thân thấp kém của ngươi, chớ có mất mặt xấu hổ! Thanh âm vừa dứt, hắn khẽ giẫm chân phải một cái. Ầm! Góc tường ngoài mấy trượng, một tiếng vang trầm vang lên, ngay sau đó, một nam tử trung niên mặc áo bào đen xuất hiện trong tầm mắt của mọi người! Một kích hiện nguyên hình! Ám Chủ nhìn lão giả áo đen, trong mắt nồng đậm kiêng kị. Lão giả áo đen nhìn về phía lão giả áo bào trắng: - Ta biết các ngươi lo lắng gì, các ngươi yên tâm, sự tình giữa các ngươi và Diệp Huyền kia, chúng ta sẽ không lẫn vào nữa. Lý Mục nhíu mày: - Vì sao? Khóe miệng lão giả áo đen nổi lên một tia cười lạnh: - Bởi vì chúng ta cũng muốn hắn chết! Có điều, bởi vì An tiểu thư, chúng ta không thể ra tay, mặc kệ là sáng hay tối, chúng ta đều không thể ra tay, dĩ nhiên, nàng cũng không thể ra tay. Lý Mục trầm giọng nói: - Rốt cục các hạ là người phương nào! Lão giả áo đen lãnh đạm nói: - Chuyện này không liên quan tới các ngươi, ta tới đây, chỉ muốn nói cho các ngươi, Diệp Huyền kia, các ngươi có thể tùy ý đối phó. Người này chẳng qua là Thông U cảnh nho nhỏ, mặc dù là Tông sư Kiếm đạo, nhưng đối với Thương Mộc học viện cùng với Ám giới ngươi mà nói, không tính là gì. Nói xong, hắn đứng lên: - Cho một đề nghị, nếu muốn động thủ lần nữa, tốt nhất hãy tập trung tất cả lực lượng, một đòn giết chết, chớ có từng tên từng tên tiến đến để hắn luyện tập. Lý Mục nhìn thoáng qua lão giả áo đen: - Người này không đơn giản như ngươi nghĩ! Lão giả áo đen hừ lạnh một tiếng: - Nếu không phải cố kỵ An tiểu thư, muốn giết hắn, sự tình trong nháy mắt. Mà chuyện các ngươi làm trước đó, thực sự quá ngu xuẩn, nếu tập trung tất cả lực lượng, muốn giết hắn, còn không phải chuyện đơn giản sao? Nói xong, hắn quay người rời đi, nhưng rất nhanh đã dừng lại: - Đã có một người chạy đến từ Trung Thổ Thần Châu, rất nhanh sẽ đến, đến lúc đó, hắn sẽ tương trợ các ngươi, khi đó, cũng hi vọng các ngươi tận toàn lực, đánh ra át chủ bài, một đòn giết chết người này! Nói xong, thân hình hắn run lên, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa. Trong doanh trướng, Lý Mục và Ám Chủ liếc mắt nhìn nhau, một lát sau, Lý Mục trầm giọng nói: - Ám Chủ, lập tức triệu tập đạo binh Ám giới của ngươi, Lý tướng quân, lập tức triệu tập kỵ binh Đại Vân của ngươi, để bọn hắn tùy thời chuẩn bị, Diệp Huyền vừa chết, lập tức phá thành, để Khương quốc chôn cùng hắn đi! Nói xong, hắn chậm rãi đóng hai mắt lại: - Lần này, không thành công thì thành nhân! Thương Lan học viện! Dưới Kỷ Vẫn sơn, Diệp Huyền thấy được một màn trước mắt, có chút đơ. Giờ phút này, dưới Kỷ Vẫn sơn, chẳng biết tại sao tụ tập rất nhiều người, những người này vây dưới chân núi, bọn hắn ai cũng ngẩng đầu nhìn lên trên Kỷ Vẫn sơn, trong mắt tràn đầy chờ mong. Diệp Huyền đi đến bên cạnh một tên nam tử: - Vị huynh đài này, đang chờ gì a? Nam tử nhìn thoáng qua Diệp Huyền: - Ngươi không biết? Diệp Huyền lắc đầu: - Còn xin báo cho! Nam tử nói: - Diệp quốc sĩ Diệp Huyền sắp trở về! Diệp Huyền: "..." Nam tử có chút hưng phấn: - Nghe nói hôm nay hắn sẽ trở về Thương Lan học viện, bởi vậy, chúng ta đều đang chờ đợi ở đây, mới sáng ngày, ta đã chờ ở đây. Diệp Huyền ngẩn ra một hồi, sau đó lại nói: - Những người này, đều là tới chờ hắn? Nam tử gật đầu: - Đúng vậy, một số người đằng trước còn điên cuồng hơn, trời chưa sáng đã tới rồi. Diệp Huyền lại hỏi: - Các ngươi làm sao biết được hôm nay hắn trở về? Nam tử cười nói: - Đế đô đều đang đồn! Diệp Huyền lắc đầu, đoán chừng là Khương Cửu thông báo quốc chủ Khương quốc, sau đó truyền ra. Đây cũng chẳng có gì, việc nhỏ! Diệp Huyền khẽ vỗ vai nam tử: - Diệp Huyền chẳng qua cũng là người bình thường, không có gì đáng xem, nên về đi... - Rắm chó! Nam tử đột nhiên nổi giận: - Diệp quốc sĩ sao là người bình thường? Hắn chính là quốc sĩ Khương quốc ta, là kiếm tu Khương quốc ta! Ngươi dám vũ nhục hắn! Nói xong, hắn vậy mà một quyền đánh tới Diệp Huyền! Nhục hắn? Diệp Huyền có chút mộng, hắn nói gì sai? Thấy được nắm đấm của nam tử oanh đến, Diệp Huyền khẽ điểm mũi chân một cái, lui về sau mấy trượng. Nam tử một quyền thất bại, lập tức sửng sốt. Mà lúc này, chung quanh đã có một ít người nhìn tới phía hai người. Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, một thiếu niên bên cạnh đột nhiên nộ chỉ Diệp Huyền: - Ta vừa nghe thấy hắn vũ nhục Diệp quốc sĩ! Diệp Huyền: "..." - ----------- Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh