Kiếm Tôn
Chương 166 : Vậy thì đánh đi
Bên cạnh Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi đột nhiên nói:
- Diệp thổ phỉ, ngươi nói mà không suy nghĩ!
Diệp Huyền nhìn về phía Mặc Vân Khởi, Mặc Vân Khởi trầm giọng nói:
- Loại thời điểm này, nếu chúng ta chạy trốn, lưu ngươi và Kỷ lão đầu ở nơi này, chúng ta còn là con người hay không? Đúng thế, mặc dù chúng ta lưu lại nơi này không thể làm gì, nhưng có thể cùng chết với nhau.
Cùng chết!
Lưu lại, thật sự cũng chỉ có cùng chết!
Diệp Huyền đang muốn nói điều gì đó, Mặc Vân Khởi lại lắc đầu, nói:
- Thương Lan học viện là nhà của ngươi, cũng là nhà của chúng ta. Chạy trốn, tham sống sợ chết... Mặc dù ta cũng muốn, nhưng thực sự làm không được. Mọi người cùng đối mặt đi! Ngươi cũng đừng khuyên ta nữa, tiếp tục khuyên, ta sợ ta sẽ động tâm!
Cách đó không xa, Bạch Trạch nhìn Mặc Vân Khởi, nói:
- Ngươi vẫn tính là nam nhân!
Mặc Vân Khởi lườm Bạch Trạch, nói:
- Cái gì gọi là tính? Lão tử vốn chính là nam nhân!
Bạch Trạch chân thành nói:
- Trước kia không nhìn ra!
Mặc Vân Khởi: “...”
Bên cạnh, Diệp Huyền nhìn mấy người đang đại chiến, một lát sau, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nói:
- Đại thần lầu hai... Có khả năng tâm sự không?
Không có trả lời!
Diệp Huyền lại nói:
- Muốn ra không?
Lúc này, lầu hai bay có một trang giấy bay ra, trên giấy, có hai dấu móng vuốt, móng vuốt hợp lại thành vòng tròn.
Diệp Huyền ngây người, đây là ý gì?
Đột nhiên lại có trang giấy bay tới, trên giấy là hai móng vuốt tạo thành hình tròn, không đúng, Diệp Huyền tỉ mỉ phát hiện, hai vòng tròn có khác nhau rất nhỏ!
Hắn đặt hai tấm giấy cạnh nhau, sau đó phát hiện vòng tròn tấm thứ hai hướng lên một chút...
Cút?
Diệp Huyền ngây người.
Nó bảo mình cút?
Diệp Huyền tức giận, nói:
- Đại thần, không thể nói chuyện sao?
Lầu hai, một trang giấy bay xuống.
Trên giấy, không có cái gì!
Diệp Huyền ngây người, rất nhanh, hắn càng giận dữ.
Không có cái gì, ý nghĩa không cần nói nữa!
Diệp Huyền còn muốn nói điều gì, lúc này, lại có hai tấm giấy bay tới, trên giấy, vẫn là dấu móng vuốt tạo thành vòng tròn...
Rõ ràng, đây là bảo hắn cút!
Cơ mặt Diệp Huyền co giật vài cái, hoàn toàn không cho mặt mũi!
Hắn nhìn thoáng qua lầu hai, hắn xem như hiểu rõ! Chỉ sợ gia hỏa ở lầu hai ước gì hắn chết đi! Hắn vừa chết, không chừng cái tên trên lầu hai có thể đi ra! Hoặc là nói, có thể thừa cơ đoạt tháp...
Diệp Huyền lắc đầu, mình thật ngốc, còn hi vọng tên ở lầu hai giúp đỡ, cái tên này không đánh hắn đã là tốt lắm rồi!
Yên lặng một lát, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, sau đó nói:
- Tiền bối, có ở đây không?
Gọi giúp đỡ?
Mẹ nó, đã đến thời điểm này, hắn tự nhiên phải nghĩ biện pháp gọi giúp đỡ, lúc này còn không gọi người, đó không phải là đầu sắt, mà là ngu!
Đáng tiếc, nữ tử thần bí cũng không có đáp lại.
Diệp Huyền lại kêu vài tiếng, vẫn không có đáp lại!
Diệp Huyền thấp giọng thở dài, rời khỏi Giới Ngục tháp.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn phương xa, bên kia đang đại chiến, đặc biệt là Kỷ lão đầu và lão giả, hai người tương xứng, mà hai người cũng chiến đấu kịch liệt nhất!
Một bên khác, bốn người Túy Tiên lâu Cửu lâu chủ và Khương Càng Thiên không có đánh thật, bốn người đang kiềm chế lẫn nhau!
Diệp Huyền thu hồi tầm mắt, hắn nhìn lướt qua bốn phía, trong bóng tối bốn phía, còn có không ít người đang nhìn.
Không có kẻ nào có ý định đi ra!
Những người này cũng không ngu ngốc, đều muốn người Đại Vân đế quốc xung phong, một khi cần thiết, những người này tuyệt đối sẽ ra tay, đó là thời khắc Kỷ lão đầu chiến bại!
Khi đó, những người này sẽ không còn cố kỵ cái gì!
Kỷ lão đầu!
Diệp Huyền nhìn Kỷ lão đầu đang đại chiến, nói khẽ:
- Lão Mặc, Lão Bạch, Lão An... Hôm nay có khả năng mọi người phải bỏ mạng tại nơi này.
Mặc Vân Khởi thấp giọng thở dài, hắn lấy giấy và bút lông ra viết chữ.
Bạch Trạch nhìn Mặc Vân Khởi, nói:
- Làm cái gì?
Mặc Vân Khởi nhìn Bạch Trạch, nói:
- Viết di thư! Bằng không còn có thể làm gì?
Di thư!
Bạch Trạch nói khẽ:
- Ai đưa đi thay ngươi!
Mặc Vân Khởi ngừng lại, một lát sau, hắn lắc đầu, nói:
- Mặc kệ nó, trước viết lại nói.
Nói xong, hắn nhìn sang Bạch Trạch, nói:
- Ngươi thì sao?
Bạch Trạch lắc đầu, nói:
- Viết cho ai?
Mặc Vân Khởi kinh ngạc, nói:
- Ngươi không có gia đình?
Bạch Trạch lắc đầu lần nữa, nói:
- Ta được dã thú trong núi nuôi lớn!
Dã thú nuôi lớn!
Diệp Huyền và Kỷ An Chi nhìn về phía Bạch Trạch, hơi kinh ngạc.
Mặc Vân Khởi thấp giọng thở dài, nói:
- To con, thì ra ngươi tội nghiệp như thế...
Bạch Trạch lãm đạm nói:
- Dưỡng phụ của ta là Yêu Soái, toàn bộ Mang Sơn đều là nhà ta.
Gương mặt Mặc Vân Khởi cứng đờ, nói:
- Khốn kiếp...
Oanh!
Đúng lúc này, đột nhiên phía chân trời có tiếng nổ mạnh, rất nhanh, cả vùng đất rung động mạnh mẽ, sau đó là từng tiếng nổ tung.
Sắc mặt đám người Diệp Huyền thay đổi, dồn dập lui lại.
Oanh!
Phía chân trời lại sinh ra tiếng nổ, ngay sau đó, hai bóng người tách ra.
Chính là Kỷ lão đầu và lão giả.
Lão giả nhìn Kỷ lão đầu, vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Khó trách Thương Lan học viện trải qua nhiều năm như vậy vẫn không ngã, có cường giả như ngươi tọa trấn, ai muốn động vào các ngươi, sợ rằng phải suy nghĩ mình có thể sống tốt hay không.
Kỷ lão đầu gỡ hồ lô rượu uống một ngụm, rượu chảy ra từ mép của hắn, một lát sau, hắn thu hồi hồ lô rượu, sau đó cúi đầu nhìn đám người Diệp Huyền, nói:
- Có hối hận tiến vào Thương Lan học viện hay không?
Diệp Huyền lắc đầu, nói:
- Chưa từng hối hận!
Hắn không có hối hận khi gia nhập Thương Lan học viện!
Nếu không có Kỷ lão đầu, kết cục của muội muội còn không biết như thế nào, hơn nữa, sau khi đi vào Thương Lan học viện, còn quen biết đám người Mặc Vân Khởi, ở tại nơi này, hắn cảm giác thật thoải mái!
Nơi này, giống như một ngôi nhà!
Mà hắn chưa từng có cảm giác này tại Thanh Thành Diệp gia!
Tại Thanh Thành, chỉ có lạnh lẽo và lợi ích!
Ở nơi này, hắn đã biết cái gì gọi là bằng hữu!
Bên cạnh Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Kỷ lão đầu, ta nói thật với ngươi, ngay từ đầu, ta kỳ thật rất hối hận... Thế nhưng sau đó, ta phát hiện, ngươi làm người cũng không tệ, tại nơi này, ta quen biết Diệp thổ phỉ và to con, còn có Kỷ học tỷ... Mặc dù Diệp thổ phỉ và Bạch Trạch thường xuyên ghen ghét ta đẹp trai hơn bọn họ, thế nhưng....
- Được được!
Trên không, Kỷ lão đầu đột nhiên khoát tay áo, nói:
- Ngươi đừng nói nữa. Tới lượt Bạch Trạch nói!
Mặc Vân Khởi:”...”
Bên cạnh Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch nhìn Kỷ lão đầu, lắc đầu, nói:
- Chưa từng hối hận!
Chưa từng hối hận!
Trên không, Kỷ lão đầu lại uống một ngụm rượu, qua vài giây, đột nhiên hắn dùng sức bóp, hồ lô rượu trực tiếp vỡ tan!
Lập tức, Kỷ lão đầu cất tiếng cười to, nói:
- Chưa từng hối hận... Đủ rồi, đủ rồi...
Vừa dứt lời, lão quay người nhìn sang lão giả cách đó không xa, nói:
- Vậy thì đánh đi!
Nói xong, một cỗ khí tức cường đại bao phủ chân trời.
Lão giả híp mắt, sau một khắc, hai tay của hắn nâng lên, trong chốc lát, toàn bộ chân trời như bị hắn bóp méo!
Vặn vẹo vạn vật!
Đây là năng lực đặc thù của Vạn Pháp cảnh!
Chân trời, từng đạo lực lượng cường đại không ngừng lan ra bốn phía, luồng sức mạnh mạnh mẽ này trực tiếp làm toàn bộ Thương Lan sơn rung động dữ dội. Bốn phía, vô số người hoảng hốt và lui lại.
Nhìn thấy cảnh này, lão giả khiếp sợ, nói:
- Ngươi, ngươi muốn tự bạo!
- -------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
128 chương
240 chương
3 chương
164 chương
56 chương
29 chương