Quý Tranh lần đầu tiên thấy đại hoàng tử Cung Thực, là ở lúc nàng vào cung năm thứ hai. Bởi vì không cẩn thận đánh vỡ một cái bát, nàng bị phạt không được ăn cơm trưa, còn phải quét sạch sẽ hành lang dài trước cửa điện này . Bát tuy rằng không phải là đồ đáng giá, nhưng là quy củ trong cung lại không thể phá vỡ. Cung nữ một khi đã làm sai chuyện gì đều bị phạt. Trong cung đã hơn một năm, Quý Tranh chặt chẽ nhớ kỹ muốn an phận thủ thường. Cho nên đối với việc bị phạt, nàng cũng là rất chân thành tiếp nhận. Mùa thu, lá rụng vốn nhiều. Quý Tranh đói bụng, cầm cái chổi quét lá vàng khô rơi đầy đất kia . Phút chốc, tiếng đọc sách lanh lảnh từ hành lang dài trong đại điện truyền ra Thanh âm non nớt kia nhưng là nghe vào trong tai của Quý Tranh, lại trở nên trong suốt khó diễn tả được. Nàng vốn vẫn chỉ là một đứa bé, nên xuất phát từ tính tò mò trời ban, nàng nương theo bộ dạng quét lá rụng, lén lút ghé vào trước điện, nhìn quanh trong triều . Một đứa nhỏ so với nàng lớn hơn vài tuổi, mặc cẩm y màu vàng, đang ở trong điện cùng Lão sư đối đáp. “Quốc gia muốn giàu có cường mạnh, phải làm như thế nào?” Lão sư hỏi. “Lấy dân làm gốc.”Nam hài trả lời. “Không sai, đại hoàng tử vẫn còn nhỏ mà đã hiểu được đạo lý kia, rất tốt.” Lão sư trong mắt có một chút khen ngợi, “Phải biết rằng, dân là trụ cột của một quốc gia, chỉ có làm cho dân sinh sống không hề khốn khổ, quốc gia mới có thể cường thịnh, lớn mạnh.” “Ta đây về sau nhất định sẽ làm cho nước Mộc Chân trở thành một quốc gia không hề có đói chết tồn tại.” nam hài được gọi là đại hoàng tử ngửa đầu đáp. Đôi mắt sáng trong, có một loại ánh mắt không giống như những đứa nhỏ cùng lứa tuổi. Quý Tranh tuy nghe hết nhưng có cái hiểu, cái không hiểu. Tuy rằng nàng hoàn toàn nghe không hiểu rõ lắm, nhưng là nàng lại biết nam hài này nói rất đúng. Không có người đói chết sao? Nếu nói vậy, cuộc sống của mọi người nhất định sẽ rất vui vẻ . Cứ như vậy, Quý Tranh tham lam nhìn chằm chằm cặp con ngươi lóe sáng kia, sau đó ở ngày hôm sau, nàng đã biết nam hài là đại hoàng tử của nước Mộc Chân—— Cung Thực. “A Tranh, đi quét tước lá vàng khô rụng ở hậu hoa viên .” “Vâng” “A Tranh, đi tưới nước cho bồn hoa lan trước cung điện .” “Vâng” “A Tranh, không được nhàn hạ, ba canh giờ sau phải giặt xong tất cả xiêm y này thật sạch sẽ.” “Vâng” . . . . . . Đem một bộ y phục cuối cùng trong tay phơi lên, Quý Tranh nâng ống tay lên lau mồ hôi trên trán. Đi vào hoàng cung đã được mười năm rồi, nhưng vẫn như cũ vẫn chỉ là một tiểu cung nữ làm việc lặt vặt. Cái gọi là làm việc lặt vặt, là chỉ tất cả những việc nhỏ nhất đều phải làm. Tuy rằng vất vả, nhưng là so với trước kia khi chưa vào cung, đã tốt lắm rồi, ít nhất không cần lo lắng về vấn đề cơm ăn áo mặc “A Tranh, làm xong rồi sao?” Đóa Lan cũng là cung nữ giống nàng, tiến tới bên cạnh Quý Tranh , vỗ nhẹ bả vai của nàng hỏi. “Đúng vậy a, đã làm xong.” Quý Tranh gật gật đầu, đồng thời mắt kỳ quái nhìn Đóa lan, “Như thế nào, ngươi không cần đi hầu hạ đại hoàng tử sao?” Ở trong hoàng cung, có thể được hầu hạ chủ tử, được coi là chuyện vô cùng vinh quang, huống chi người Đóa Lan hầu hạ là đại hoàng tử. “Đại hoàng tử đang ở trong vườn hoa Lục Nhã trước điện, bồi hoàng tử phi ngắm hoa rồi, chúng ta chỉ là những tiểu cung nữ, ở đó chỉ thêm dư thừa, tự nhiên có thể trộm một chút thời gian rảnh rỗi” Đóa Lan không để ý lắm, khoát tay một cái nói. Ở đất nước Mộc Chân này, người nào lại không biết đại hoàng tử yêu nhất là hoàng tử phi, thậm chí vì hoàng tử phi mà cho đến bây giờ vẫn không thú một phi tử nào khác “Ngắm hoa a.” đôi mắt màu hổ phách khẽ nâng, Quý Tranh mang theo một tia ngưỡng mộ nói, “Hoàng tử phi thật là hạnh phúc.” Hạnh phúc của nữ nhân, chính là có được một nam nhân thực lòng yêu mình . Mà hoàng tử phi, chiếm được phần hạnh phúc này. “Cho nên a, nhìn đại hoàng tử cùng hoàng tử phi, có đôi khi ta đều muốn tìm người gả đi.” Đóa Lan chắp hai tay sau ót, cảm thán nói. Ngẫm lại mình cũng sắp mười chín tuổi rồi, nếu là ở ngoài cung mà nói…, có lẽ đã sớm lập gia đình. Bất quá lấy quy củ ở trong cung mà nói, cung nữ phải qua tuổi hai mươi lăm, mới được xuất cung lập gia đình. “Lập gia đình?” Quý Tranh sửng sốt. Không ngờ rằng Đóa Lan sẽ nói ra lời này . “Đúng vậy a, ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới sao?” Đóa Lan nghiêng đầu, con mắt lóe lên một cái, rồi sau đó thần thần bí bí nói “Hắc, ta đã biết, chẳng lẽ ngươi là nghĩ đến đại hoàng tử. . . . . . A. . . . . .” Lời còn chưa dứt, miệng đã bị che lại. Quý Tranh đỏ mặt, có chút vội la lên: “Ngươi nói nói gì vậy, ta chỉ là một tiểu cung nữ, làm sao có thể. . . . . .” “Như thế nào không có khả năng!” Cố sức kéo tay của Quý Tranh xuống, Đóa Lan nhướng nhướng mày, “Nếu là ngươi không thích đại hoàng tử …, vì sao thời điểm mỗi lần ta nhắc tới đại hoàng tử , ngươi đều chăm chú lắng nghe không chớp mắt?” “Đó là bởi vì. . . . . .” Trong khoảng thời gian ngắn, Quý Tranh không biết nên nói cái gì cho phải. “Ai, yên tâm, này cũng không phải là chuyện ám muội gì, đại hoàng tử bộ dạng như vậy thực đẹp mặt, thích hắn là thực tự nhiên a.” Đóa Lan vỗ nhẹ bả vai Quý Tranh trấn an nói, “Nói thật, kỳ thật ta cũng vậy, thật thích đại hoàng tử, dù sao hắn là một nam nhân khó có một nữ nhân nào mà không thích hắn.” Đúng vậy a, thật là một nam nhân mà không một nữ nhân nào không thích, Quý Tranh hàm răng khẽ cắn môi dưới. Vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên, thời điểm nàng nhìn thấy đại hoàng tử, năm ấy nàng mới tám tuổi, mà nàng lần đầu tiên thời điểm cùng đại hoàng tử nói chuyện, là khi nàng sinh nhật mười hai tuổi vừa qua nửa tháng, khi nàng luống cuống tay chân đánh đổ trà, bị đại hoàng tử nhìn đến, thì nàng cơ hồ cho là mình sẽ bị trách phạt rất nặng. Nhưng là, đại hoàng tử chỉ là cười nhìn nàng, sau đó, nhẹ nhàng mà nói một câu: “Thu thập xong, lần sau đừng mất tập chung như vậy nữa .” Đại hoàng tử thật sự là một người uy nghi, lại rất ôn nhu như trước, điểm ấy, theo lần đầu tiên nàng nghe được đại hoàng tử nói, sau liền phát giác đến giờ. Nếu là ở mấy năm sau có thể được như lời đại hoàng tử đã nói, muốn xây dựng đất nước phải dựa vào dân …, tin tưởng dân của nước Mộc Chân sẽ sống trong những ngày bình yên, ấm no. Ít nhất sẽ không giống như khi nàng còn bé, cha mẹ vì bảo trụ cả nhà không phải nộp thuế lương thực, mà chỉ còn cách đem đứa nhỏ của chính mình bán cho hoàng cung. Đến nay, bọn ta vẫn nhớ rõ câu nói kia của đại hoàng tử ở trước cửa điện dài truyền ra —— “Ta về sau nhất định sẽ làm cho cho nước Mộc Chân trở thành một quốc gia không hề có đói chết tồn tại.” Mà nàng, rất chờ mong mình có thể tận mắt nhìn thấy một ngày này . “Làm sao vậy? Ngươi đang ở đây nghĩ gì thế?” Một bàn tay đột nhiên ở trước mặt Quý Tranh đung đưa, Đóa Lan vẻ mặt kỳ quái hỏi. “A! Không có gì.” nhanh lắc lắc đầu, Quý Tranh phủ nhận nói. “Phải không? Ta còn tưởng rằng ngươi đang ở đây nghĩ đến tột cùng phải gả cho dạng người gì đâu!” Đóa Lan đùa cợt hếch hếch cái mũi. Quý Tranh bất giác bật cười, “Ta à, nếu quả thật phải lập gia đình …, đối phương nhất định là phải có được một đôi mắt trong suốt như màu Bạch Lam (màu trắng xanh).“ “Đôi mắt màu Bạch Lam? Yêu cầu của ngươi thật kỳ quái.” Đóa Lan ngẩn người nói , mặc dù ở trong nước Mộc Chân, người có tròng mắt màu xanh lam cũng không thiếu, nhưng là màu Bạch Lam—— tựa hồ cũng rất ít nhìn thấy. “Nếu ta nói đây là mộng dự báo chuyện của ta, ngươi có tin tưởng không?” Quý Tranh hướng tới Đóa Lan nháy mắt mấy cái. “Không tin.” Đóa Lan le lưỡi, “Ngươi lại đang đùa ta.” “Đúng vậy a, đúng vậy a, cho nên ngươi nên đi hầu hạ đại hoàng tử đi, nếu không cẩn thận bị quan trên phạt vì tội không làm tròn trách nhiệm !” Giơ tay lên ấn nhẹ một chút lên trán của Đóa Lan, Quý Tranh cười nói. “Wow, thật sự thiếu chút nữa đã quên rồi.” Đóa Lan cả người đột nhiên nhảy dựng lên, “Ta đây đi trước, chút quay lại hậu hoa viên lại tán gẫu!” Hiện tại chỉ hy vọng đại hoàng tử cùng hoàng tử phi vẫn còn đang ngắm hoa, bằng không nàng liền thật sự sẽ bị trách phạt. Nhìn Đóa Lan bước bóng lưng nhanh, Quý Tranh nhẹ nhàng mà nhướng mày. Thích đại hoàng tử sao? Có lẽ vậy. Nhưng là nàng rõ ràng lắm, nàng đến tột cùng là thích con người của đại hoàng tử, hay là bởi vì tình cảm chân tình của hắn đối với hoàng tử phi? Nàng —— chẳng lẽ giống như Đóa Lan đã nói, đã đến tuổi muốn gả cho người rồi? Tự giễu cười, Quý Tranh một tay chống cằm, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm phát ra tiếng thở dài. Mà trong mộng của nàng, cặp hai tròng mắt màu Bạch Lam long lanh như hồ nước kia, là đôi mắt của ai? “Yêu ta sao? Nếu là ngươi yêu ta…, ta nhưng sẽ chỉ yêu một mình ngươi, chỉ sủng một mình ngươi.” thanh âm lạnh lẽo mà thẩm thấu vào tâm, giống như mây trôi muốn bắt lại như thế nào cũng bắt không được. Là ai? Là ai đang nói chuyện? ! “Chỉ vì ta mà cười, chẳng lẽ cũng không được? Ta chỉ muốn nhìn thấy một mình ngươi tươi cười mà thôi.” Là ai? Đến tột cùng là ai? Những lời này là nói với ai? “Thật sự là kỳ quái, vì sao ta sẽ yêu một nữ tử như ngươi vậy?” Tiếng nói luôn không ngừng lặp lại, rốt cuộc đại biểu cho cái gì? Tối om một mảnh, mà nàng, muốn đi nắm bắt những thứ gì, muốn đi vạch trần tầng tầng tấm màn đen này . . . . . Sau đó, là một đôi mắt giống như nước băng lạnh lẽo, cũng giống như hồ nước xanh lam. Nước mắt trong suốt như ngọc trai chậm rãi từ khóe mắt hắn chảy xuống, nước mắt đang rơi, nhưng là mâu cũng đang cười, đó là ánh mắt tự giễu . “Đây là nước mắt sao? Là ôn đây này.” Tiếng nói nhẹ nhưng cũng lạnh như băng, lại làm cho người cảm thấy giống như bị ép tới không thở nổi. “Là ai? Ngươi. . . . . . Đến tột cùng là ai?” Nàng muốn hỏi, nàng lần này nhất định phải. . . . . . “Quý Tranh!” giọng nói cao vút đột nhiên vang lên bên tai nàng . “A!” Quý Tranh chợt mở hai mắt ra, giật nảy mình, “Làm sao vậy? Làm sao vậy?” “Ngươi nha đầu chết tiệt này, lại đang nhàn hạ ngủ!” Di chuyển thân mình tròn vo, Loan mama dĩ nhiên bày ra tư thái chuẩn bị phát biểu , “Ta vừa phân phó như thế nào ? Là cho ngươi đến quét tước Thanh Giản điện, không phải cho ngươi đến để ngủ .” Thanh giản điện, ở vị trí phía bắc hoàng cung, đối với mấy điện phủ tráng lệ còn lại bên kia mà nói, nó hiển nhiên quá mức mộc mạc. Không có cửa được điêu khắc tinh xảo cũng như sơn son thiếp vàng, mười hai cây cột chống đỡ toàn bộ đại điện, bên trong đại điện trống rỗng, chỉ có một cái bàn lớn. Cùng với tất cả đại điện khác trong hoàng cung thật là khác biệt, nhưng chưa từng nghe thấy qua hoàng đế muốn dỡ bỏ. Ông trời! Lại bị tóm gáy! Quý Tranh lúng túng xoa xoa đôi bàn tay, “Nhưng là. . . . . . Ta đều quét tước xong rồi, bởi vì thời gian lại nhiều, hơn nữa hôm nay gió thực ấm, cho nên mới. . . . . .” Nàng không tự chủ được nhỏ giọng giải thích. Xem ra chuyện xấu thật sự không thể làm, nhất là bị bắt gặp sẽ bị người ta bắt bớ. Tuy rằng. . . . . . Nàng chính là chỉ ngủ mà thôi. “Còn dám nói sạo!” Loan mama mập mạp không ngừng lấy ngón tay chỉ xung quanh vùng bao phủ đại điện rộng lớn, “Ngươi cái này gọi là quét tước đã xong? Tuy rằng Thanh Giản điện bình thường không có người ở, lại ở góc hẻo lánh nhất của cung điện, nhưng này không có nghĩa là quét tước qua loa cho xong việc. Điện này từng góc lớn nhỏ đều phải quét tước không nhiễm một hạt bụi, nhất là xiềng xích ngọc tinh xảo được thờ phụng trong điện, tương truyền đó là bảo vật gia truyền của nữ hoàng thế hệ đầu tiên, có thể trấn áp tà ma, thậm chí là thần, cho nên càng phải quét dọn cẩn thận, biết không?” “Dạ, Dạ!” Gật đầu như bằm tỏi cũng không đủ để hình dung tốc độ gật đầu của Quý Tranh. Dù sao nghe Loan mama lải nhải kiểu phát biểu, có thể nói là một loại tra tấn tinh thần vô hình. Những lời nói trong miệng Loan mama đều làm cho nàng lạnh cả sống lưng, mỗi lần phát biểu đều chỉ sẽ nói y như lời kịch, đây là chuyện mà mọi người trong cung ai cũng biết, nhưng Loan mama cố tình không biết. Ai, hiện tại chỉ hy vọng phát biểu này càng sớm chấm dứt càng tốt. “Ngươi thật sự nghe rõ?” Loan mama hình như có hoài nghi liếc mắt một cái xem xét Quý Tranh . “Thật sự đã hiểu rõ rồi, ta nhất định hảo hảo mà quét tước lại một lần nữa. “ Nàng chỉ kém không có dựng thẳng ba ngón tay lên trên trời thề thốt. “Tốt lắm, ngươi một lần nữa quét tước lại từng góc, mỗi một cây cột đều tỉ mỉ cho ta , hai canh giờ sau ta lại đến kiểm tra lần nữa, nếu là phát hiện ngươi không có làm theo lời ta phân phó quét sạch sẻ, liền phạt ngươi hôm nay không cho phép ăn cơm!” Dứt lời, Loan mama đong đưa thân hình mập mạp ly khai Thanh Giản điện. Không cho phép ăn cơm? Này thật đúng là một trừng phạt lớn đây! Quý Tranh thở dài, cầu người không bằng cầu mình, nếu muốn hôm nay không phải chịu đói, tốt nhất nên quét dọn cho thật tốt. Ngẫm lại hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của mình a, chẳng lẽ sẽ như thế vượt qua? “Hay là quét dọn bàn trước đi .” Giương mắt nhìn điện phủ một vòng, Quý Tranh lẩm bẩm, dù sao đây cũng là nơi quan trọng nhất trong Thanh Giản điện, cũng là nơi mà Loan mama lát nữa sẽ kiểm tra đầu tiên. Xiềng xích ngọc tinh xảo thật dài, trắng nõn lộ ra mượt mà sáng bóng. Rõ ràng là được làm bằng thủy tinh, lại làm cho người ta một loại cảm giác như được làm bằng ngọc. Tuy nói đã có từ cách đây hai trăm năm, nhưng lại như trước vẫn sáng bóng. Vật như vậy thật có thể trấn áp được tà ma sao? Nàng hoài nghi. Bất quá cho dù hoài nghi như thế nào, nên ra sức mà làm Ta quét, ta quét, ta quét quét quét! Huy động cái chổi và khăn lau trong tay, Quý Tranh ra sức làm. Nếu không phải mới vừa Loan mama cắt đứt giấc mơ của nàng, nàng sẽ có thể thấy rõ ràng dung mạo của người trong mộng. Mà bây giờ, ấn tượng của nàng tất cả vẫn chỉ là dừng lại ở trên tròng mắt kia, đôi mắt màu xanh lam nhìn thấu mọi việc. Từ ngày nàng vào hoàng cung tới nay, liền luôn gặp được giấc mộng kỳ quái. Thời điểm vừa mới bắt đầu, chính là tiếng thở dài nhợt nhạt của nam nhân, theo thời gian kéo dài, dần dần có thể nghe thấy giọng nói của người trong mộng, mà cặp đôi mắt kia xuất hiện cũng chỉ gần một năm nay mà thôi. Quý Tranh một bên quét tước, một bên vừa nghĩ, ngay tại thời điểm nàng chuẩn bị muốn bước xuống thềm đá, đột nhiên ánh mắt bị một chút quang ảnh hấp dẫn. Một chiếc chìa khóa thủy tinh màu tím nhỏ bằng ngón tay út, được treo trên xiềng xích ngọc tinh xảo, ẩn ẩn tản ra hào quang. (NN: màu tím kìa, ta cuồng tím à :”>) Bởi vì xiềng xích ngọc tinh xảo được đóng ở thạch bàn, tạo thành hình vòng cung, trừ phi là người trong hoàng thất, người thường căn bản không dám chạm vào. Mà bây giờ, dưới màu trắng muốt của xiềng xích, thế nhưng lại xuất hiện một chiếc chìa khóa thủy tinh màu tím. Nàng nghĩ trước kia cũng từng quét tước khắp mọi nơi ở Thanh giản điện, cũng không có phát hiện như hôm nay. Chiếc chìa khóa thủy tinh màu tím . . . . . . Màu tím này, thế nhưng lại sinh ra một cỗ mê hoặc người, làm cho người ta nhịn không được mà nghĩ muốn đem nắm nó ở trong tay . . . . . Mê muội nhìn chiếc chìa khóa thủy tinh màu tím, Quý Tranh chậm rãi duỗi ngón tay ra, đụng phải thủy tinh màu tím . . . . . . Xôn xao! Bàn bắt đầu rung chuyển, ở sau một trận lắc lư, một đầu cầu thang dài xuất hiện ở phía dưới bàn . . . . . . “Ôi!” Kêu to một tiếng, kèm theo thanh âm của một vật nặng bị rơi xuống, vang lên ở trong không gian tối tăm. Đau quá a! Hai tay ôm đầu, khuôn mặt của Quý Tranh nhăn thành một đoàn. Không hay ho a, ai có thể dự đoán được ở trong Thanh Giản điện cư nhiên sẽ có một cái mật đạo, càng không hay ho là, mật đạo này không phải ở chỗ khác mà ở ngay phía dưới bàn. Đúng là ở phía dưới bàn, mà vị trí chỗ đứng vừa rồi của nàng cũng thật là không tốt, thế cho nên nàng không phải đi xuống mật đạo, mà là theo thang lầu trong mật đạo, một đường lăn xuống . Mặc dù không có ngã chết, nhưng là cả người cũng đau rã rời “Thật là, ta đến tột cùng là làm sao vậy, thế nhưng lại đi chạm vào chiếc chìa khóa kia, sớm biết rằng có kết cục như vậy, lòng hiếu kỳ cũng sẽ không lớn quá như vậy. Ngã thành như vậy, phỏng chừng sẽ đau mất mấy ngày.” Xoa xoa cái mông bị ngã đau, Quý Tranh chật vật đứng dậy. Sinh nhật mười tám tuổi a, xem ra nàng còn thật sự sắp gặp phải họa lớn ! Một trận gió theo lối vào thổi tới, không khí lưu động, khiến cho cây đuốc trong mật đạo phát sáng lên, cũng bởi vậy, nàng mới có thể thấy rõ ràng hết thảy. Sàn dài được lát bằng gạch sứ men xanh, lộ ra một tia lạnh lùng. Mật đạo độ rộng ước chừng hai người có thể sóng vai mà đi, mà chiều dài —— đập vào mắt là hành lang thật dài, có thể thấy một chấm màu đỏ của cánh cửa tít phía cuối đường. Có mật đạo tự nhiên sẽ có mật thất, Quý Tranh cố chấn an, lòng hiếu kỳ bất giác lại nổi lên. Bây giờ là nên lập tức đi trở về đến Thanh Giản điện, đem chuyện phát hiện ra mật đạo này báo cáo, hay là trước đi nhìn trong mật thất một chút? Nếu là hiện tại liền đi báo cáo…, nàng cơ hồ có thể đoán được, chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy trong mật thất có những gì. Lòng hiếu kỳ đủ để giết chết một con mèo, giờ phút này chính là bằng chứng tốt nhất cho câu nói đó. “Tạm thời. . . . . . Liền nhìn một chút đi.” Liếm liếm cánh môi hơi khô, Quý Tranh âm thầm quyết định nói, đồng thời đi tới trước cửa, vươn hai tay, đẩy cửa ra. . . . . . Cánh cửa màu đỏ, xem ra giống như là được làm bằng đá, mở cửa cũng phải dùng khá nhiều sức . Z..CHÀ.z..! Cánh cửa chậm rãi mở ra, Quý Tranh giơ chân lên bước đi vào bên trong. Xung quanh phòng toàn đồ sứ bằng ngọc, có vẻ lạnh lẽo mà trầm tĩnh. Bốn phương tám hướng trong phòng, ở từng góc đều có những cây đuốc bằng Bạch Ngọc điêu khắc tinh xảo. Nếu là không có tảng băng to giữa gian phòng, thì đây đúng là một căn phòng tương đối hoa lệ. Một mảnh hàn băng đặt ở trên thạch đài đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Qúy Tranh Hàn băng phản chiếu màu xanh, ước chừng rộng hai thước, dài bảy thước, tản ra từng trận hàn khí. Mà ở phía trên hàn băng, có cắm một thanh kiếm màu đỏ. Chuôi kiếm hoa lệ, được khảm ngũ sắc màu ngọc. Thân kiếm sắc bén, cắm phập vào bên trong hàn băng, thẳng tắp đâm thẳng vào ngực bên trái của người nằm trong hàn băng. (1 thước 1 thước (1 xích, tchi) = 10 tấc = 0,23 m ) Không có máu chảy ra, người bên trong hàn băng biểu tình bình tĩnh, giống như là đang ngủ. Tóc thật dài rối tung ở trước ngực, da thịt trắng mịn, đôi môi hồng nhuận, đôi lông mi dài rậm che lại hai tròng mắt. Một thân trường bào cổ xưa màu tím nhạt cùng dấu ấn màu tím như hình giọt nước ở giữa trán . Ông trời! Nàng đến tột cùng là nhìn thấy gì? ! Quý Tranh cố gắng xoa xoa đôi mắt, hoài nghi mình có phải hay không hoa mắt nhìn lầm rồi. Nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng cư nhiên thấy một người nằm ở bên trong hàn băng, mà trên ngực lại cắm một thanh kiếm! “Hẳn là nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi, hay là ta căn bản là đang nằm mơ!” Nàng không thể tin được, thì thào lẩm bẩm, rồi sau đó vươn tay, véo một cái vào má trái của mình . “A!” tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang lên ở trong mật thất, hơn nữa kèm theo từng đợt hồi âm. Nước mắt cố nén không được rơi xuống, sau một lát, Quý Tranh rốt cục nhận rõ ràng một màn trước mắt này tuyệt đối là chuyện thật. Nàng nhịn không được ánh mắt lại nhìn chăm chú về phía hàn băng. Hắn đã chết sao? Bị một thanh kiếm cắm ở vị trí trước ngực như vậy, là người căn bản sẽ không sống sót được. Vì sao thân thể hắn bị phong ấn ở trong băng, là thanh kiếm của ai cắm vào lồng ngực của hắn? ! Sự việc mê người như vậy, mang theo đầy bí ẩn khó hiểu. Ngón tay nhẹ nhàng đụng phải hàn băng, tiếp theo bàn tay tay phải còn lại, toàn bộ đều đặt tại phía trên hàn băng. Ông trời! Thật mát! Một loại cảm giác giống như lạnh thấu xương, từ trong lòng bàn tay truyền vào toàn thân. Hàn băng lạnh như vậy, khó trách ở thời tiết đang là đầu mùa hạ này vẫn không có chút bị hòa tan. Lạnh, lạnh thật sự làm cho người ta có chút chịu không nổi. Giật mạnh bàn tay về, Quý Tranh muốn thu bàn tay đặt trên hàn băng lại, nhưng như thế nào cũng không thu tay trở về được “Có lầm hay không a!” Đây tột cùng là loại băng gì a, còn có, tay nàng sẽ không phải là vĩnh viễn dán tại trên hàn băng này chứ . . . . . . Vĩnh viễn? ! Kia phỏng chừng không quá nửa ngày, nàng liền xác định vững chắc sẽ chết đông cứng. Mặt nhăn mày nhíu, nàng lại dùng sức, muốn dụt lại tay đặt trên hàn băng “Ngô. . . . . .” Mày mặt nhăn càng nhăn càng chặt, lực đạo trên cổ tay cũng càng lúc càng lớn, toàn bộ thân mình Quý Tranh nghiêng sang một bên . . . . . . Không được, nàng thật sự là không được, khí lực vẫn là không đủ lớn, mà nàng còn cần có một điểm chống đỡ, để mượn một chút lực. Không có nghĩ nhiều, nàng tùy tay bắt lấy thanh kiếm cắm ở bên trên trong hàn băng ở một bên kia, màu đỏ của trường kiếm, chuôi kiếm. . . . . . Một trận hồng quang, từ chỗ chuôi kiếm phóng mạnh về chỗ thân kiếm, sau đó chậm rãi nhập vào bên trong hàn băng . . . . . . Ngay sau đó, kèm theo “A” một tiếng kêu, Quý Tranh cả người mang kiếm, vì cầm vật nặng mà bị hất vào cạnh tường . Đau a! Nhe răng trợn mắt từ dưới đất đứng lên, nàng giơ tay phải lên xoa đầu bị đụng đau đến nỗi choáng váng mặt mày. Ngã thật đau, xem ra hôm nay thật là là xui xẻo, sớm biết như thế, nàng vừa rồi sẽ không nên tiến vào xem mật thất này, cũng may bàn tay rốt cục thoát khỏi hàn băng, hoàn hảo nàng lúc ấy thông minh, hiểu được cầm kiếm để mượn một chút lực đạo. . . . . . Ách. . . . . . Kiếm? ! Trường kiếm màu đỏ thắm vẫn đang nằm ở trong tay nàng! Không phải đâu, thanh kiếm kia, cư nhiên nàng lại có thể dễ dàng như vậy rút được nó ra khỏi hàn băng? “Ha, ha!” Mãnh liệt trừng mắt nhìn trường kiếm trong tay, Quý Tranh cười khan hai tiếng, không biết hiện tại có thể hay không đem trường kiếm trở về trên hàn băng? Nuốt một ngụm nước bọt, nàng đem ánh mắt nhìn về phía hàn băng. Mà vừa nhìn thấy, nguyên bản hai mắt đã trừng lớn nay mở càng lớn. Băng tan, không phải tan thành nước, mà là từng điểm từng điểm biến mất không thấy gì nữa, mà người ở trong hàn băng dần dần lộ ra. . . . . . (NN: ố ố soái ca dần dần lộ ra, mong chờ ~ing)