Chỉ thấy góc áo màu vàng tung lên, một bóng người hiện ra trước mắt y, ngồi trên đùi y. Ngước mắt nhìn kĩ, hai má người nọ ửng hồng, khóe mắt quả hạnh hơi nhướn lên, trên đôi môi mỏng còn mang vệt nước trong suốt.
Quần Phương Lâu.
“Làm sao bây giờ! Sắp ngăn không được rồi!”
Tiểu tư che sau cửa gào lên với bên trong, lão cô không kiên nhẫn giậm giậm chân: “Không được cũng phải được! Đóng cửa lại, chúng ta không buôn bán!”
“Rốt cuộc là sao? Xảy ra chuyện gì?”
Một đám cô nương thật cẩn thận hỏi lão cô, mắt ngươi nhìn mắt ta, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
“Ngọc Lĩnh cùng Hoa Thược đều biến mất!!”
Lời này vừa nói ra, lập tức trong đám người nổi lên một trận rối loạn cùng nghị luận.
“Không thấy? Sao lại không thấy?”
“Chẳng lẽ có người bắt cóc bọn họ?”
“Hay là đến nha môn báo quan đi?”
“Thật là đáng sợ, tiếp theo có thể đến lượt chúng ta hay không?”
“Đừng ồn!” Lão cô hung hăng vỗ lên mặt bàn một cái.
“Ui ——” Tiếc rằng dùng lực quá mạnh, lại không muốn mất uy nghiêm, đành phải cố nén đau nói: “Hiện tại đừng quan tâm nhiều như vậy, quan nhân chỉ muốn hai nàng ấy, chúng ta mà nói hai nàng bị bắt cóc, bọn họ nhất định muốn tìm chúng ta tính sổ.”
“A, vậy làm sao bây giờ?”
“Chúng ta đóng cửa, không buôn bán!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả, tốt nhất là các ngươi nên thu thập quần áo, đề phòng bất trắc!”
Đám nữ tử kia nghe nói vậy, lập tức hoảng lên, vội chạy về phòng mình thu thập đồ đạc. Hai đại hoa khôi trong một đêm biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, mấy tiểu nữ tử như các nàng cũng là người Trung Nguyên hiểu chuyện, có thể sống tạm bợ qua ngày cũng là không tồi rồi.
“Haiz! Lần này thật sự hại chết lão nương rồi!”
Lão cô tức giận kéo kéo khăn lụa trong tay, cũng vội vàng lắc lắc cái mông to đi thu thập đồ trang sức của mình.
Mà cùng lúc đó, Diệp Tinh Thần cùng Lăng Hàn cũng từ Trường An xuất phát, thẳng hướng Nam Bình Sơn mà đi.
Một đường đi hơn chục ngày, liền từ Phong Hoa Cốc tới Lạc Đạo, dù bọn họ đi khá chậm, đường cũng không thể vĩnh viễn không đến cuối cùng.
Diệp Tinh Thần biết Thiệu Hoa đã đi bố trí binh lực. Trước khi đi Thiệu Hoa còn bảo hắn nhẫn nại một chút, vì khôi phục một thân công phu, còn có bảo vệ Hạo Khí Minh nữa, đành để hắn chịu thiệt thòi tạm thời ở lại bên Lăng Hàn, sau đó đưa một gói thuốc cho hắn, nói là thuốc giải. Cho dù sau khi hắn khôi phục công lực không đánh lại Lăng Hàn cũng có thể dùng cái này để uy hiếp y. Tóm lại, nghĩ ra rất nhiều biện pháp để đề phòng bất trắc.
Còn nhớ, lúc ấy Thiệu Hoa nâng mặt hắn, từng câu từng chữ nghiêm túc nói:
“Ngươi nhất định phải sống, ta…”
“… Ta cùng Tiêu Tiêu chờ ngươi trở về.”
Diệp Tinh Thần ngoan ngoãn gật đầu, việc đã đến nước này, hắn càng phải phân rõ nặng nhẹ.
“Ta biết, dù có thế nào… Ta vẫn sẽ sống sót.”
“Vậy được rồi, thời gian không còn sớm, ta muốn nhân cơ hội đi.”
Nói xong hắn liền dùng sức ôm chặt Diệp Tinh Thần, Diệp Tinh Thần chỉ cảm thấy khí trong lồng ngựa đều bị Thiệu Hoa ép đến không còn.
“Đợi sau khi xong chiến dịch Nam Binh Sơn, cho ta một cơ hội, để ta vĩnh viễn ở lại bên cạnh ngươi, có được không?”
“…”
Ánh mắt Diệp Tinh Thần lập tức ảm đạm xuống. Tâm ý Thiệu Hoa dành cho hắn là gì, hắn không phải người mù, sao có thể không biết? Chỉ là, hắn chỉ xem Thiệu Hoa là huynh đệ tốt, hoàn toàn không nghĩ tới muốn phát triển một mối quan hệ khác ngoài cái đó.
Hắn nghĩ mình thật sự là tội ác tày trời, rõ ràng là chuyện không có khả năng, hắn không nên dung túng người khác thích hắn. Nghĩ kĩ, hắn đành phải nhẹ nhàng đẩy Thiệu Hoa ra, cũng không dám ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Việc này, đợi Hạo Khí thắng rồi hãy nói tiếp.”
Rõ ràng cảm nhận được sự xa cách của đối phương, Thiệu Hoa sửng sốt một chút, lập tức gật đầu nói: “Được.”
“Thiệu Hoa, ngươi vĩnh viễn… Là huynh đệ tốt của ta.”
“…”
“Ừ.”
Diệp Tinh Thần cúi đầu càng thấp, đến cả Thiệu Hoa đi lúc nào hắn cũng không biết. Hắn nghĩ, hắn thật sự là là một con chó chết tiệt.
“Tinh Thần…”
“A?”
Diệp Tinh Thần giật mình một cái mới từ trong hồi ức trở về.
“Sao vậy?”
Lăng Hàn chỉ chỉ hai ngã rẽ trước mặt cho hắn, nói: “Bên này đi thẳng đến Nam Bình Sơn, bên này là tới Ba Lăng Huyện, ta nghĩ… Đến Ba Lăng trước rồi lại theo đường thủy đi qua, ngươi cảm thấy như thế nào…?”
Nam Bình Sơn ở ngay trạm kế tiếp, Lăng Hàn tuy chưa từng nhắc chuyện đánh cược kia với Diệp Tinh Thần, nhưng trong lòng hai người đều rõ ràng. Chọn đi Ba Lăng như vậy chính là có ý đi đường vòng, thậm chí có thể nói là, kéo dài thời gian.
“Vào thời gian này, cảnh sắc ở đó rất đẹp…”
Diệp Tinh Thần chỉ lo suy nghĩ, liền nói: “Cũng được.”
Lăng Hàn lập tức đến bên mặt hắn hôn chụt một cái: “Gần đây vợ yêu càng ngày càng hiểu ý người khác.”
Diệp Tinh Thần yên lặng lau nước bọt trên mặt, không giận cũng không vui, dường như là đã quen mấy chuyện động tay động chân của Lăng Hàn.
***
Mùa xuân ở Ba Lăng Huyện có một vẻ đẹp rất khác. Không giống với Trường An rộng lớn, Dương Châu phồn hoa, nơi đó có chiếc cầu con sông, gạch xanh tường trắng, thật sự khiến người ta thư thái vui thích. Nhà cửa nơi đó không cao, người dân Ba Lăng cũng không câu nệ cửa son ngói vàng này nọ. Trong thời tiết đầu xuân này, bọn họ càng bận rộn đến mức xoay vòng vòng, trên vai vác cuốc hoặc là bao tải to, vừa ra khỏi cửa nhà liền mỉm cười thân thiện với người đi dường. Dù Diệp Tinh Thần cùng Lăng Hàn là người ngoài bọn họ cũng không thấy xa lạ chút nào.
Ba Lăng Huyện không lớn, khách sạn cũng quá cũ nát, thế nên bọn họ tìm đại một nhà dân để ở.
Tiếp đãi bọn họ là một vị nông phu trung niên nhiệt tình, tên là Hà Tứ, sau đó liền thu xếp cho bọn họ ở trong một căn nhà nhỏ giữa Bãi Sương Mù, nói là hắn ở trung tâm huyện đã mua một căn nhà lớn hơn, nơi này thỉnh thoảng mới đến ở. Lăng Hàn đưa tiền cho hắn, bảo hắn mang cho hai người một chút rượu cùng thức ăn, vì thế hắn liền đi trung tâm huyện. Một lúc lâu hắn sau trở về, cầm một chút cơm thịt, còn đưa cho hai người mấy bầu rượu mình mang theo.
Diệp Tinh Thần đứng trước căn nhà đưa mắt nhìn ra xa, xung quanh bờ sông cách đó không xa là một vùng hoa cải vàng rộng lớn, vàng óng như một tấm thảm vàng, cảnh đẹp ý vui.
Lăng Hàn từ trong nhà đi ra, trong tay cầm hai bầu rượu: “Nơi này còn có cảnh đẹp hơn.” Nói xong liền kéo Diệp Tinh Thần đi ra sau nhà.
“Xem.” Hắn ngẩng đầu ý bảo xem thử, Diệp Tinh Thần không khỏi chấn động, cả miệng cũng không nhịn được hơi há ra. Đó là một quang cảnh như thế nào?
Mười dặm hoa đào, kéo dài không dứt. Hoa dày lá rậm, tỏa hương thoang thoảng.
Hoa đào chùm chùm như một đám mây hồng, thấp thoáng sau rừng đào lộ ra một góc lương đình, đình ngói mái cong. Dưới tán cây là mấy chú cáo nhàn nhã dạo quanh, bốn cái chân nhỏ tùy tiện đạp trên những đóa hoa lẫn trong bùn đất, trên đệm thịt thật dày dường như đều bám đầy hương hoa đào.
Diệp Tinh Thần khẽ cười một tiếng, đó là tiếng cười phát ra từ nội tâm. Hồn phách của Lăng Hàn nhất thời bị gương mặt tuấn tú kia câu đi, hoa đào trải khắp núi đồi đều khó sánh với một cái nhíu mày của người bên cạnh.
“Đến, chúng ta uống một bầu rượu.”
Lăng Hàn tìm một cây đào, tùy tiện ngồi xuống dưới gốc cây. Diệp Tinh Thần vén vạt áo một cái, một chút cũng không ngại ngùng.
“Đây là rượu hoa đào ủ rất nhiều năm, mỗi hộ nhà nông ở đây đều có làm.”
Nói rồi y mở nút gỗ ra, một mùi hương đậm đà theo đó xông vào mũi. Tửu lượng của Diệp Tinh Thần không tốt lắm, nhưng hắn cũng thường uống rượu, bởi vì có thể có thêm can đảm; mà người như Lăng Hàn, xưa nay cũng không rời tửu sắc.
Hai người tạm thời buông xuống hết thảy cố kỵ ngờ vực vô căn cứ cùng ái muội, vào lúc này, còn nói mấy chuyện phá không khí gì chứ.
Không thể không nói, nếu không phải hai người bọn họi đứng ở hai trận doanh đối lập thì dù không thể trở thành người yêu cũng có thể trở thành hai huynh đệ.
Độ tinh khiết của rượu hoa đào này không cao, theo lý thuyết sẽ không say, nhưng Diệp Tinh Thần lại cảm thấy có chút say, mặt cũng trở nên đỏ bừng, so với hoa đào trên đỉnh đầu, thật sự chỉ có hơn chứ không kém.
“Hức ——”
Hắn lắc lắc bầu rượu trống trơn, thoáng có chút tiếc nuối: “Ít quá đi…”
“Đủ, ngày mai lại uống.”
Lăng Hàn xoa xoa đầu Diệp Tinh Thần: “Say rồi ngươi lại đùa giỡn lưu manh, ta không nhịn được ngươi.”
“Hì hì.” Diệp Tinh Thần chớp chớp đôi mắt tròn: “Cái gì gọi là đùa giỡn lưu manh?”
Lăng Hàn suy nghĩ: “Chính là…”
“Chính là… Như vậy à?”
Chỉ thấy góc áo màu vàng tung lên, một bóng người hiện ra trước mắt y, ngồi trên đùi y. Ngước mắt nhìn kĩ, hai má người nọ ửng hồng, khóe mắt quả hạnh hơi nhướn lên, trên đôi môi mỏng còn mang vệt nước trong suốt.
Hầu kết của Lăng Hàn di chuyển lên xuống, hạ thấp giọng: “Diệp Tinh Thần, ngươi biết mình đang làm gì chứ?”
Diệp Tinh Thần kề mặt sát lại, hàng mi đen dày nhẹ nhàng lay động, hạ lên mặt những cái bóng loang lổ.
“Ừ, ta biết.”
Hơi thở của hai người còn mang theo hương hoa đào, hòa quyện vào nhau trong không khí.
Đóa hoa màu hồng nhạt dừng trên đỉnh đầu Diệp Tinh Thần, sau đó trượt xuống, nhưng hắn hình như không cảm nhận được, bên trong đôi mắt chỉ phản chiếu hình bóng Lăng Hàn.
Hoa đào tươi tốt, sắc hoa rực rỡ, phủ khắp vùng trời, so ra vẫn kém đóa hoa tuyệt đẹp của ngươi.
“Ư…”
Diệp Tinh Thần cảm thấy cằm đau nhói, thì ra là Lăng Hàn nắm lấy cằm hắn, mà môi đã phủ lên. Câu dẫn cùng khiêu khích, quấn quýt cùng triền miên vô cùng quen thuộc. Diệp Tinh Thần hiếm khi chủ động cùng nhiệt tình, hai tay câu lấy cổ Lăng Hàn, hai mắt nhắm nghiền, say sưa không dứt.
Cánh hoa đào trên cành theo gió vù vù rơi xuống, dừng trên lồng ngực trắng như tuyết qua bộ quần áo phanh ngực. Áo hắn đã cởi hết, theo nhịp hô hấp còn có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp mê người kia hơi hơi phập phồng.
Lăng Hàn không nhớ rõ lần vui vẻ trước là khi nào, có đôi khi sợ Diệp Tinh Thần phản cảm, cũng không dễ dàng tiếp cận. Nhưng hiện giờ trong đầu hắn chỉ có ý nghĩ muốn hung hăng đâm xuyên qua người này, không thể xua đi.
Hắn liếm láp hai điểm nhô lên, đầu lưỡi xoay quanh quầng thâm bên vú trong chốc lát, sau đó mới dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng ngậm đi đóa hoa ở trên, người nọ ưm một tiếng trên đỉnh đầu hắn. Điểm ấy của Diệp Tinh Thần dường như rất mẫn cảm, chuyện này cũng không thường gặp ở nam nhân, y tất nhiên sẽ yêu trêu chọc nơi này.
Lăng Hàn vùi đầu vào thân trên của hắn lưu lại một thần ấn, đó là Diệp Tinh Thần của y, từ trong ra ngoài, đều là của y. Nhưng Diệp Tinh Thần dường như không hài lòng y “tiến hành tuần tự”, thoáng có chút bất mãn khẽ kêu một tiếng: “Nhanh lên.”
Lăng Hàn cười một tiếng, nâng tay nhéo cái mũi cao của hắn một cái: “Ta không gấp, ngươi lại gấp à?”
Diệp Tinh Thần nhíu mày, sau đó với tay kéo quần của Lăng Hàn xuống. Đồ vật to lớn đã nóng lên từ lâu lập tức bắn ra, gân xanh hiện ra dữ dội, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Quả nhiên vẫn rất lớn…
Hắn nuốt nuốt nước bọt: “Ngươi không làm, ta tự mình làm.”
Dứt lời hai chân quỳ trên mặt đất, ngón tay run rẩy cởi đai lưng cùng dây quần của mình. Nói thật, khiến hắn thật sự tự mình làm, hắn thật sự có chút hối hận cùng không biết làm sao.
Lăng Hàn tỉnh bơ nhìn hắn, trong đáy mắt đã là tình dục gợn sóng. Chỉ thấy cái quần trắng kia rơi xuống giữa hai chân mình mình, thiếu niên trần trụi quỳ trước mặt, run run không dám ngẩng đầu nhìn y. Nhón tay y xẹt qua yết hầu của hắn, sau đó nâng lên, nói: “Nhìn ta, không cho cúi đầu.”
Trên mặt Diệp Tinh Thần đều là màu hồng, trong mắt hình như còn mang theo một tầng hơi nước mỏng manh.
“Nên… Nên làm như thế nào?”
Tiếng nói của thiếu niên nhỏ xíu, một chút cũng không bình tĩnh như ngày xưa. Lăng Hàn cười khẽ, ném cho hắn một hộp thuốc mỡ giấu trong túi đã lâu, ngẩng đầu ra hiệu nói: “Tự mình bôi.”
Diệp Tinh Thần ngây ngẩn nhìn hộp thuốc mỡ kia, lại giương mắt nhìn Lăng Hàn lộ ra ánh mắt thú con bị vứt bỏ. Nhiệt độ đầu xuân vẫn có chút lạnh, hắn quỳ ở dã ngoại, da gà trên người cũng không tránh khỏi nổi lên.
Sớm biết vậy thì đã không tự chuốc khổ vào mình, hắn cúi gằm gương mặt nhỏ nhắn, đồng thời chấm thuốc lên ngón tay.
“Ngươi có thể không nhìn không…?”
Thuốc mỡ hồng nhạt trên tay có hương thơm thoang thoảng kỳ lạ, hơi lạnh.
“Cũng không phải lần đầu tiên nhìn, ngươi thẹn thùng cái gì.”
“Ư…”
Diệp Tinh Thần bất đắc dĩ cắm ngón tay vào trong mật huyệt của mình. Để cho tiện, Lăng Hàn liền kéo hắn xuống, vừa đỡ eo hắn, vừa khiến hắn ngồi trên đùi mình, hai chân mở ra, dương cụ ở giữa hơi hơi đứng thẳng. Tư thế này thật sự rất xấu hổ, Diệp Tinh Thần đành phải cắn răng ngẩng đầu lên, không dám nhìn ý cười trong đáy mắt Lăng Hàn, đường cong của cái cổ tuyệt đẹp như thiên nga.
Hắn nhớ lại lúc trước Lăng Hàn làm cho hắn, đầu tiên là thò một ngón tay vào, sau khi để thuốc làm trơn dũng đạo đầy đủ, lại chậm rãi tăng lên ba ngón. Nội bích của dũng đạo hút chặt lấy ngón tay hắn, nhất thời có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ từ phía dưới kéo dài đến đầu, không nhịn được cúi đầu rên rỉ một tiếng, đồ vật giữa hai chân cũng càng ngẩng cao thêm.
“Đủ.” Lăng Hàn sợ hắn sẽ tự mình cho mình ăn no, vội vàng ngăn hắn lại: “Ngồi xuống đi.”
Dứt lời vỗ vỗ cái mông cong nẩy của Diệp Tinh Thần, phát ra một tiếng “bốp” thanh thúy, trong rừng hoa đào yên tĩnh có vẻ đắc biệt đột ngột.
Diệp Tinh Thần đỏ mặt, một tay nắm trụ thể nóng bỏng kia, đồng thời điều chỉnh tư thế của mình cho tốt. Hắn cảm thấy quy đầu của Lăng Hàn đang ma sát giữa hai đùi mình, đột nhiên có suy nghĩ lâm trận muốn lùi bước.
“Tự mình ngồi xuống, hay là, muốn ta giúp ngươi?”
Hai bàn tay Lăng Hàn đang vuốt ve bên hông mình, Diệp Tinh Thần dùng sức lắc lắc đầu, cắn chặt răng, liền dùng sức ngồi xuống, trong nháy mắt nuốt trọn cả trụ thể kia.
“Ư…”
Một phát kia gần như sắp đâm xuyên qua ruột hắn, Diệp Tinh Thần cau mày, thống khổ đến mức gương mặt gần như vặn vẹo, vài giọt nước mắt cũng từ khóe mắt chảy ra.
Lăng Hàn vươn tay giúp hắn lau khô nước mắt, đưa đến cạnh miệng liếm liếm, tà mị cười.
“Làm tốt lắm, ngoan, tự mình động.”
Diệp Tinh Thần đành phải hít sâu một hơi, hai tay bắt lấy bờ vai rộng rãi của Lăng Hàn, chậm rãi nâng hạ thân của mình lên, sau đó lại ngồi xuống. Ban đầu động tác của hắn còn tương đối chậm, vuốt ve một điểm ở nơi kia; nhưng mà dần dần, hắn liền không tự giác tăng nhanh tốc độ, khiến đồ vật không ngừng to lên trong cơ thể cọ qua một điểm của mình.
Lăng Hàn đỡ eo hắn, nhìn cơ bắp rắn chắc của hắn dưới ánh mặt trời chiếu rọi hiện lên một tầng sáng bóng, mồ hôi trên trán từ trong da thịt chảy ra, dính vào cánh hoa đào rơi xuống bám trên mặt hắn, càng hiện ra vài phần yêu mị. Vì thế y dứt khoát ôm lấy cả người đối phương vào trong lòng mình, vừa hôn môi hắn, vừa âu yếm dọc theo lưng hắn. Bàn tay vì quanh năm cầm thương mà sinh ra một lớp chai mỏng trượt đến cặp mông của hắn, lại tách ra hai bên một chút, để hạ thể của mình được cơ thể đối phương bao lấy càng nhiều.
“Lại ôm chặt chút.”
Lăng Hàn khẽ nói bên tai hắn, Diệp Tinh Thần theo bản năng liền dùng hai chân quấn lấy eo Lăng Hàn.
Giống như là điệu nhạc có tiết tấu, khi đối phương ngồi xuống, Lăng Hàn an vị bất động, mà khi đối phương ngồi dậy, y liền ác ý nâng mông đâm lên trên. Như thế, điểm kia của Diệp Tinh Thần không có lúc nào là không bị hung hăng ma sát qua, kích thích liên tục không ngừng khiến hắn thở dốc không thôi, rên rỉ không ngừng.
“Ưm… A… A ư…”
Hắn cảm thấy mình vẫn luôn ở trên mấy tầng mây, thật lâu cũng không có cách nào rơi xuống. Vì đang ở nơi hoang dã không người, hắn cũng không thèm đè nén âm thanh của mình, âm thanh đứt quãng mê hoặc tiến sâu vào tai hai người, quanh quẩn không dứt.
Diệp Tinh Thần không biết mình cùng Lăng Hàn làm bao lâu, chỉ biết là sau đó đối phương khiến hắn quỳ xuống, hai tay chống đất, nằm trên lưng hắn vô tình đâm vào. Sau đó lại đổi vài tư thế, đến cuối cùng trên người hắn phủ đầy cánh hoa đào nhỏ vụn, trên cơ thể cũng toàn là dấu vết vui thích. Diệp Tinh Thần nằm hình chữ đại trên mặt đất, thở hổn hển, huyệt động vì giao hợp quá lâu nên không thể khép lại, đang ồ ồ chảy ra trọc dịch màu trắng.
“Ư… Đừng… Mau dừng…”
Hắn vừa dùng tay cắm sâu vào trong tóc đối phương, vừa khẽ cầu xin tha thứ, nhưng Lăng Hàn một chút ý định bỏ qua hắn cũng không có, gà béo đưa đến cửa có đạo lý nào không ăn.
“Lăng Hàn ư ư… Đau… Khốn kiếp… Ư…”
Lăng Hàn vẫn không để ý đến hắn như trước, lại còn dùng miệng mình chặn lời nói của hắn lại, tiểu thiếu gia đáng thương lại một lần nữa mất đi quyền phát ngôn.
Cứ kêu la như vậy mấy lần, đối phương vẫn làm theo ý mình như cũ. Đến cuối cùng, Lăng Hàn muốn làm gì hắn đã không quản được nữa, cũng không có sức quản. Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống đối phương mới thỏa mãn bọc hắn trong áo choàng, ôm ngang trở về.
Hắn vốn định ngăn cản, một đại nam nhân bị ôm như vậy còn ra thể thống gì. Chỉ là hắn vừa đứng lên, phần eo và chân lập tức nhói đau, lắc lư muốn té chụp ếch, đành phải để cho Lăng Hàn ôm.
“Nương tử kêu thật sung sức.”
Lăng Hàn cọ cọ cái trán của người trong lòng y.
Gương mặt của Diệp Tinh Thần không khỏi đỏ hồng lên: “Ai là nương…”
Lời kia vừa thốt ra hắn lập tức giật mình, giọng nói khàn khàn này rốt cuộc là của ai? Chẵng lẽ… Là do lúc nãy kêu quá lớn tiếng? Thật mất mặt…
“Tốt nhất là ngươi đừng nói, tướng công trở về làm đồ ăn ngon cho ngươi, bồi bổ thân thể mình.”
Diệp Tinh Thần tức giận nhìn y, lại mang thêm vài phần làm nũng.
“Hai người thật đúng là rất vui vẻ.”
Âm thanh không đúng lúc vang lên cách đây vài thước. Diệp Tinh Thần theo bản năng cương cứng người, quay đầu nhìn qua. Nam tử đang đứng khoanh tay, tóc dài đến mông không phải là Cố đại chỉ huy đã nhiều ngày không gặp hay sao?
“Mặc Nhiên, ngươi tới thật là sớm.”
Cố Mặc Nhiên nở một nụ cười thản nhiên, dưới ánh nắng chiều ảm đạm có chút cô đơn.
“Ta đã nói với ngươi trong thư từ trước.”
“Chờ ta một chút.”
Lăng Hàn thu lại vẻ mặt, ôm Diệp Tinh Thần trở vào nhà, còn chưa nói gì, Diệp Tinh Thần đã mở miệng trước y.
“Ngươi đi đi, ta không sao”
“Ừ, vậy được, ngươi nhớ phải rửa nơi đó, đừng lười biếng, không thì sẽ bị đau bụng.”
“Ta biết rồi.”
Dứt lời Lăng Hàn liền đóng cửa phòng lại, cùng Cố Mặc Nhiên đi ra xa. Diệp Tinh Thần cố gắng đi từ cửa sau ra ngoài, đến trong sân xách mấy thùng nước, định để mình tắm rửa một chút.
Vì thế hắn không nhìn thấy, Lăng Hàn đi ra cửa chưa đến hai bước thì bước chân đã bắt đầu không ổn. Lăng Hàn cho rằng đấy chỉ là do mình bị choáng một chút mà thôi, cũng không để ý.
Khả năng quan sát của Cố Mặc Nhiên rất tốt, lại xuất thân từ Ly Kinh tâm pháp, trong lòng liền có vài phần nghi hoặc.
Quan tâm đến sức khỏe một chút, xem ra cũng khá quan trọng, hắn nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
14 chương
3 chương
167 chương
11 chương
40 chương
66 chương