Nhiếp Hi không trả lời, vững vàng giữ lấy y. Máu trên tay Nhiếp Cảnh nhỏ xuống từng giọt, Nhiếp Hi nhìn thấy, con ngươi hơi co rút lại, hồi lâu mới nói: “Tự tổn hại thế này… Ngươi điên rồi?” Không biết là vì dược lực của Hoá Công Tán vẫn còn hay nguyên nhân khác, đầu Nhiếp Cảnh có chút choáng váng, nhìn ra ngoài thế giới thấy tất cả đều mơ hồ bồng bềnh, chỉ còn ngọn lửa nóng rực của địa ngục đang thiêu đốt trái tim y. “Ta điên rồi sao?” Y không nhịn được mà thì thào tự hỏi một tiếng, chợt cười to lên: “Đúng vậy, đã sớm điên rồi! Nhiếp Hi, mười năm trước, lúc ngươi nói hoa mai không bằng Nhiếp đại lang, ta liền điên rồi!” Nhiếp Hi không nhịn được run run một chút, lẩm bẩm nói: “Hoa mai không bằng Nhiếp đại lang… Ngươi vẫn còn nhớ…” Sương mù dày đặc trong mắt hắn xẹt qua một tia hoảng hốt, sau đó bị hung hăng đè xuống. Thân thể hắn hơi lung lay, hai tay lạnh như băng càng chảy nhiều mồ hôi hơn, giống như một đôi kềm sắt không có sức sống, hung hăng giữ lấy Nhiếp Cảnh. Nhiếp Cảnh cực hận ánh mắt mờ mịt bạc tình của hắn, cảm thấy máu trong ***g ngực đều trở nên thê lương điên cuồng, cái gì là nhẫn nại kiềm chế, đạo làm đế vương, đều quẳng lên chín tầng mây hết, cắn răng nghiến lợi nói: “Thật buồn cười phải không? Nhiều năm như vậy… ta… vẫn luôn điên đấy… Cười đi! Cười đi! Ta —— ta ——“ Trước mắt tối sầm lại, miệng y bỗng nhiên bị đôi môi lạnh lẽo run rẩy của Nhiếp Hi hung hăng chặn lại. Lỗ tai Nhiếp Cảnh rung động vù vù, trong phút chốc choáng váng một hồi, cảm thấy cả người đều hít thở không thông, lung lay lắc lư suýt ngã xuống, y lập tức thanh tỉnh lại một chút, liền ra sức giãy giụa. “Buông tay! Ngươi muốn làm gì?” “Không thả.” Nhiếp Hi vẫn vững vàng nắm lấy y, hai người dán thật chặt, Nhiếp Cảnh thậm chí cảm thấy được thân thể lạnh cóng như băng đến run rẩy của hắn. “Làm nhục ta… Chơi rất vui sao?” Lời nói cuồng nộ của Nhiếp Cảnh bỗng nhiên bị Nhiếp Hi dùng miệng nuốt xuống, chỉ có thể phát ra vài tiếng thở dốc vỡ vụn. Hai tay như kềm sắt vẫn vững vàng giữ lấy thân thể y, Nhiếp Hi dùng miệng cắn mở trường bào của y ra, gần như thô bạo hôn mỗi một phân mỗi một tấc trên người y. Mỗi một dấu tích do Đỗ Kiến Vũ lưu lại, đều bị Nhiếp Hi bá đạo cố chấp dùng môi phủ lên hết. Nhiếp Cảnh hốt hoảng, dường như tiến vào một ngọn núi lửa, lại cảm thấy toàn thân như ở giữa sông băng, y không biết cuồng phong của vận mệnh sẽ mang tới cái gì, đồng thời thổi đi cái gì. Một thân đều là ngọn lửa, một thân đều là dòng nước xiết… Rất căm ghét loại tình cảnh này, nhưng người này là Nhiếp Hi… người này là khác biệt… Mỗi một chỗ trên người bị Nhiếp Hi cắn qua đều thấy đau nhức tê dại, dường như rất thống khổ, nhưng lại mơ hồ có một loại sảng khoái, tâm tình nào đó đã đè nén nhiều năm, giống như lửa từ lòng đất đốt cháy vậy. Nhiếp Cảnh đột nhiên cảm giác trước ngực ngứa ngáy tê dại, thì ra Nhiếp Hi dùng răng nhẹ nhàng gặm một bên núm vú của y, lại dùng môi lưỡi liên tục trêu ghẹo. Y nhịn không được mà run run một chút, ngay cả hai chân cũng hơi cong lại. Thì ra mùi vị của sự phiền lòng là như thế… Đây quả nhiên là Nhiếp Hi muốn trả thù đến cùng… Nhiếp Cảnh liều mạng nhịn xuống tiếng rên rỉ, toàn thân càng run rẩy kịch liệt, chỉ chốc lát đã ra một tầng mồ hôi mỏng. Y căm hận phản ứng không kiềm chế được của bản thân, cắn chặt răng không nói một lời. Nhiếp Hi cảm giác được y đang run rẩy, khẽ ngẩng đầu lên, vậy mà trong mắt cũng có chút tức giận và bối rối. Trong lòng Nhiếp Cảnh khẽ động, trong lúc nhất thời không thể hiểu rõ, Nhiếp Hi vì sao dường như đang phẫn hận cái gì đó… Trong hỗn loạn, không biết từ lúc nào, hai người đã cùng nhau té trên mặt đất, sương sớm lạnh như băng làm ướt tóc cùng thân thể của Nhiếp Cảnh, bị nhiệt độ cơ thể làm nóng lên, mùi của cỏ tươi hoà trộn với mùi bạch mai, lẫn lộn ở trong bóng đêm đến mị hoặc. Thân thể Nhiếp Hi hung hăng đè trên người Nhiếp Cảnh, trên mặt mang theo một vẻ gần giống như tức giận, buồn bực không nói gì chỉ hôn xuống, vuốt ve vẻ mặt hỗn loạn của nam tử trên mặt đất. Trong mắt hắn nhuộm một màu đen kịt, tựa hồ rất tức giận, nhưng không cưỡng được trầm mê. Nhiếp Cảnh chỉ cảm thấy thân thể hắn lạnh như khối băng, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay nóng đến đáng sợ, đến mức khiêu khích một chuỗi các ngọn lửa bùng lên, vừa lạnh vừa nóng làm y không chịu nổi, run rẩy cầm cập. Trong lòng có một âm thanh liều mạng nói ‘không thể’, nhưng rốt cuộc y vẫn không cự tuyệt. Tuy rằng chật vật không thể tả… Nhưng người trước mặt là Nhiếp Hi mà… Còn có gì tốt hơn chứ. Mà thôi, mà thôi… “Hi…” Đầu choáng váng kinh khủng, Nhiếp Cảnh không nhịn được nghẹn ngào phát ra một tiếng rên rỉ vỡ vụn. Kỳ thật vẫn luôn muốn gọi hắn như vậy, nhưng mà đích thật không tiện, chỉ có thể nghĩ tới vô số lần ở trong tim trong mộng. Cơ bắp của Nhiếp Hi bỗng nhiên căng thẳng một chút, khoang ngực dường như vang lên một thanh âm bể vụn. Hắn nhìn Nhiếp Cảnh thật kĩ, đột nhiên cúi người xuống, dường như tức giận đẩy hai chân Nhiếp Cảnh ra. “Ngươi ——” Nhiếp Cảnh biết ý của hắn, không nhịn được muốn giãy ra. “Không muốn sao?” Nhiếp Hi cắn răng nghiến lợi thấp giọng hỏi, khí tức lạnh như băng vừa vặn lướt nhẹ bên tai Nhiếp Cảnh, thổi tóc mai của y bay lất phất, khiến trong lòng y cũng cực kỳ hỗn loạn giống như sợi tóc này vậy. Muốn sao? Nhưng là dáng vẻ chẳng thể tả nổi như thế này, giống như nô lệ không có chút lực phản kháng nào mà bị người khác đè ở dưới thân… tuyệt đối không phải là điều y muốn… Không muốn sao? Đây là Nhiếp Hi, Nhiếp Hi ở trong tim trong mộng y mười năm. Nếu như chỉ có như vậy Nhiếp Hi mới tiếp nhận y, nếu như đây là biện pháp duy nhất… Nhiếp Cảnh rắn răng một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Có lẽ là vì đã quá khốn quẫn, thân thể y hơi co quắp lại, bởi vì thân thể bối rối và khẩn trương đến cực độ mà biến thành màu hồng. Nhiếp Hi yên lặng không nói gì nâng hai chân y lên, thân thể càng dán chặt thân mật hơn, bỗng nhiên dùng một chút lực, khí cụ sắc như lưỡi dao hung hăng đâm vào! Cả người Nhiếp Cảnh run rẩy kịch liệt giống như điện giật một chốc, một trận đau nhức cơ hồ triệt để xé rách y. Mồ hôi lạnh của y chảy ròng, lại không muốn lên tiếng, liền liều mạng cắn môi, chỉ chốc lát đã cắn rách miệng, máu nhỏ xuống từng giọt. Mắt Nhiếp Hi khẽ híp một cái, bỗng nhiên cúi đầu xuống, hung hắng mút đi vết máu nơi khoé miệng của y. Trong chớp mắt đó, Nhiếp Cảnh thấy được ánh mắt hắn, lạnh giống như băng thạch, nhưng cũng mông lung giống như sương xuân, tựa cảnh tượng mơ mơ màng màng nào đó của người say rượu, có lẽ bi thương biến thành một tầng khỏi mỏng của lớp tro tàn. Hết thảy đều bị cướp đoạt hoàn toàn, Nhiếp Cảnh đau đớn tới cực điểm, nhưng trong lòng có chút an ổn, đau đớn như vậy, cho nên nhất định không phải là mộng. Người bên cạnh này, thật sự là Nhiếp Hi… Thanh âm thân thể ma sát càng ngày càng kịch liệt, một chút lại thêm một chút, nặng nề hữu lực va chạm, mỗi lần đều dằn vặt đến trí mạng. Nhiếp Cảnh hốt hoảng, trước mắt cũng không thấy rõ cái gì, ngay cả sinh tử cũng trở nên mơ hồ, chỉ có hô hấp lạnh như băng và khí cụ nóng rực của Nhiếp Hi, sắc bén cắt xuyên thân thể và linh hồn y. Nhiếp Hi vẫn không nói gì, lại tựa hồ như phát hiện y không thích ứng được, động tác nhẹ nhàng lại một chút. Nhiếp Cảnh bình ổn hơi thở lại, bất ngờ nhìn hắn một cái, nhưng Nhiếp Hi trầm mặc né tránh ánh mắt y. Nhiếp Cảnh cảm thấy phần phần dưới thân thể ướt đẫm, có lẽ chảy rất nhiều máu, nhờ tình huống này mà trái lại càng thuận lợi hơn một chút, không kéo ruột kéo phổi đau đến không chịu nổi như thế nữa. Chẳng biết lúc nào, khí cụ của Nhiếp Hi đụng đến một điểm nhỏ trong cơ thể y, làm y bỗng nhiên run lên giống như điện giật, thân thể co quắp, không nhịn được lại muốn giãy ra. Nhiếp Hi dùng thân thể đầy mô hôi giữ lấy y, không cho y giãy giụa, một lần lại thêm một lần đánh thẳng vào điểm mẫn cảm mới vừa phát hiện kia. Nhiếp Cảnh không nhịn được nắm chặt bàn tay, liều mang nhịn xuống tiếng rên rỉ, trong đầu dường như có tiếng lốp bốp của tia lửa đang cháy, hoa mắt bồng bềnh, thân thể run rẩy từng trận, khiến phía dưới cũng co rút lại từng hồi. Nhiếp Hi khẽ hừ một tiếng, rõ ràng cũng bị kẹp lại giày vò đến vô cùng khó chịu, càng bất chấp chạy nước rút. Thân thể hắn lạnh như băng, nhưng mồ hôi nóng hầm hập, dính lên toàn người Nhiếp Cảnh, thập phần khó chịu, nhưng có một vẻ tình sắc dị thường. Hai người hung hăng dây dưa đau khổ, giống như rơi vào biển rộng trôi nổi không ngừng, không người giải thoát. Càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, trời đất hỗn độn quá độ, bất thình lình nổ tung. Sông núi vạn vật, ầm ầm rời xa. “A  ——” Nhiếp Cảnh cuối cùng không nhịn được phiền muộn rên một tiếng, co giật một trận kịch liệt, bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh. Nhiếp Hi run lên, toàn thân càng chảy xuống nhiều mồ hôi lạnh hơn, tiếp theo cũng ngã trên người y.