Đảo mắt nửa tháng đã qua, Nhiếp Hi lẳng lặng chờ đợi ở trong bóng đêm. Một thân đầy máu của hắn vừa đi ra khỏi các Đình Vân không bao xa, liền bị thị vệ trực đêm phát hiện. Cũng may là chỉ một người, hắn bắt người thị vệ này dẫn đường, đơn giản trốn trên xà nhà to trong ngự phòng, an an ổn ổn ngẩn ngơ, lúc đêm khuya vắng người mới đi xuống làm chút gì đó ăn. Cuộc sống trôi qua từng ngày, mắt của Nhiếp Hi vẫn chưa đỡ, nhưng bất ngờ là nội lực có thể ngưng tụ lại một chút. Thị vệ kia thì bị hắn ném vào hồ hoa sen diệt khẩu. Thể chất của hắn vốn rất tốt, người lại trẻ tuổi, sau lần bệnh nặng này, mọi thứ đều đã suy nghĩ rõ ràng, trái lại bình phục nhanh chóng. Thoắt cái ước hẹn nửa tháng đã đến, Nhiếp Hi bắt một thái giám yểm trợ, lén lút lần mò đi tới đình Truy Nguyệt, trốn trong động của *hòn giả sơn* (hòn non bộ) sau đình. Người trong ngự phòng thỉnh thoảng cũng sẽ bàn tán về chuyện ở trong cung, hắn mới biết được bên ngoài truyền ầm ầm rằng có thích khách vào cung, hoàng đế bị thương nhẹ, Ngô vương không may bị bắt. Bây giờ phong toả toàn bộ cung điện, lục soát thích khách khắp nơi. Còn nói long nhan hoàng đế nổi trận lôi đình, phân phó cần phải lùng bắt thích khách, tìm Ngô vương về. Nhị đệ, ngươi yêu ta chứ? Cho dù chỉ một lúc. Không, ca ca, ta không yêu ngươi, vĩnh viễn không. Lúc giết chết phụ hoàng, ngươi đang suy nghĩ gì? Tình yêu của ngươi… không đáng giá một xu. Trong lòng Nhiếp Hi biết rõ ràng đáp án này. Có lẽ, sau khi Lâm Nguyên chết, hắn đã không còn hiểu được cái gì là ái tình, mà thông tin Nhiếp Cảnh giết cha, còn khiến hắn nhổ tận gốc mọi lưu luyến của máu mủ. Tim hắn, từ lâu đã hoá thành một thứ lạnh tanh xếp xó, không ai lưu tâm. Cho nên… Cũng không yêu ai. Cũng không cần ai yêu hắn. Tim hắn, phải dùng sắt đá bao chặt lại, nếu không sẽ vì người khác mà đau đớn. Chỉ cần hắn có thể sống đi ra ngoài… Hết thảy đều sẽ khác. Bây giờ Nhiếp Hi nghĩ lại, bản thân mình cũng không phải là chưa từng có dã tâm, nhưng trước kia muốn hắn dùng thủ đoạn tận lực tranh giành ngai vàng với Nhiếp Cảnh, đích thật là tuyệt đối không làm được. Bây giờ hết thảy đều đã rõ ràng, cái gọi là sự thật, lúc biết bao giờ cũng là một thứ tàn nhẫn, trước kia bị những thứ đó ràng buộc khiến hắn không đành lòng, vì vậy cũng nên một đao cắt đứt. Chu gia chưa hẳn có lòng tốt gì, e rằng muốn lợi dụng hắn làm con rối đi, bất quá có thể có năng lực để người khác sử dụng, nhất định có cơ hội liền lợi dụng gười khác. Thế cục thiên hạ ngày xưa của Nhiếp Cảnh, rất có thể Nhiếp Cảnh cho là đã kết thúc, đối với Nhiếp Hi mà nói, mới chỉ là khởi đầu. Cho dù phong ba trùng trùng, thiên hạ loạn lạc, hắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào kiềm chế hắn, sẽ không cúi đầu vì bất cứ ai. —— Theo một ý nghĩa nào đó, dù sao Nhiếp Hi và Nhiếp Cảnh đều chảy dòng máu đế vương, sau khi ném đi phần tình cảm khúc mắt, nói chung suy nghĩ của hai người cũng không có nhiều điểm giống nhau. Ngày đó nội lực hiếm lắm mới ngưng tụ được một lần, sau đó đan điền lại trống rỗng, giống phế nhân. Mỗi ngày Nhiếp Hi đều uống thuốc, hiệu quả lại không được rõ rệt như vậy nữa. Nhớ lại Chu Nhã Hoa đã nói qua phải uống liên tục đủ một năm, xem ra gấp gáp vội vã cũng không được. Chu Nhã Hoa nhất định có thể đoán được Nhiếp Hi đang ở đâu vào thời khắc này, nếu vẫn không ai tới tìm, có lẽ nàng cũng không tính báo thù vì trượng phu. Hy vọng ước hẹn giờ Tý vẫn hữu hiệu như cũ. Nhiếp Hi lẳng lặng nắm lại bình thuốc trong ngực, lắng nghe mỗi một tiếng động nhỏ, chờ đến giờ Tý. Đêm càng ngày càng khuya, trong lòng Nhiếp Hi trăm mối tơ vò, Chợt nghe được một tiếng bước chân rất nhẹ từng bước từng bước chậm rãi đến gần, rõ ràng là hướng về phía đình Truy Nguyệt. Trong bụng Nhiếp Hi không nhịn được mà giật cả mình. Bước chân của người này nhẹ nhàng, chỉ là mỗi một bước đều đi quá chậm, không biết vì sao. Chẳng lẽ… y đang cẩn thận và chần chừ? Chợt nghe người nọ đi đến gần, y phục lay động, hình như ngồi xuống ở trong đình, ho khẽ một tiếng. Tai Nhiếp Hi rất thính, nghe ra động tác của người này cũng không hề nhẹ nhàng, không nhịn được mà nghi ngờ: Chẳng lẽ Chu Nhã Hoa phái một người không hữu dụng lắm đến tiếp ứng hắn? Bây giờ canh phòng trong cung càng ngày càng nghiêm ngặt, có thể trốn ra thế nào chứ? Chợt nghe người nọ lạc giọng nói: “Muốn cùng làm bạn đường với ngọn gió đông.” Nhiếp Hi vừa nghe được, liền sửng sốt, ngầm cười khổ không ngừng. Thật là đời người có nơi nào sẽ không tương ngộ, người Chu Nhã Hoa phái tới để tiếp ứng, lại chính là Cận Như Thiết phụng lệnh Nhiếp Cảnh bí mật bảo hộ hắn ngày trước. Nhớ tới việc xưa ở đàn Tẩy Mai, gặp lại Cận Như Thiết, giống như đã qua mấy đời. Cận Như Thiết vẫn là Cận Như Thiết, Nhiếp Hi đã không còn phải là Nhiếp Hi lúc đó nữa. “Cùng leo cùng ngã đến tận chân trời.” Nhiếp Hi thở dài một tiếng, chui ra động trong sơn giả, trầm giọng nói: “Cận huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Cận Như Thiết chấn động, có lẽ cũng không ngờ được người mà Chu Nhã Hoa muốn y tiếp ứng lại là Ngô vương Nhiếp Hi, một lát sau mới nói: “Đúng vậy.” Y vẫn giống như trước kia, không thích nói chuyện, vừa mở miệng giọng nói hết sức chói tai. Nhiếp Hi nhớ tới áo choàng thô ráp trong đêm lạnh giá trước kia, cảm thấy thanh âm như cắt sắt của người này cũng không khó nghe. Nhiếp Hi nghe vừa nãy y chần chừ một hồi lâu, đoán y nghĩ đến hậu quả nên có hơi sợ hãi, liền nói: “Cận huynh là thủ hạ của hoàng đế, giúp ta ra khỏi cung có hơi bất tiện không? Nếu là có nguy hiểm, cũng không cần phải làm phiền.” Cận Như Thiết trầm mặc một hồi, nói: “Được. Sau tảng đá bình phong nơi đình Truy Nguyệt có một mật đạo, nối thẳng ra ngoài cung, Ngô vương tự mình đi ra ngoài vậy.” Y nói từng lời chậm rãi, lộ ra sự lãnh đạm và lưỡng lự, xem ra chỉ mong ném củ khoai tây nóng bỏng tay này càng xa càng tốt. Trong bụng Nhiếp Hi buồn cười, cũng không biết Chu Nhã Hoa đã phân phó với y thế nào, có lẽ bây giờ Cận Như Thiết có cảm giác như lên thuyền giặc. Nếu Cận Như Thiết đã nói ra cách rời khỏi cung, hắn cũng không tiện làm khó dễ với người này, liền cảm ơn, dùng quải trượng đi từng bước một hướng về phía bình phong. Hoa cỏ ở đình Truy Nguyệt rất nhiều, vấp phải trên đất, Nhiếp Hi không cẩn thận, suýt nữa trượt ngã xuống. Bỗng nhiên có một cánh tay siết lại, thì ra lại là Cận Như Thiết kéo hắn lại. “Thật giống một phế nhân.” Nhiếp Hi tự giễu cười một tiếng: “Đa tạ Cận huynh.” Cận Như Thiết không đáp, chỉ là ho nhẹ một tiếng. Gió thổi qua, Nhiếp Hi ngửi được mùi dược thảo rất đậm trên người y. Nhiếp Hi đang muốn đi, nghe y ho khan, liền hỏi: “Tiếng của Cận huynh dường như đứt quãng? Đó nghĩa là tim phổi đang có bệnh. Cũng cần điều dưỡng cẩn thận.” Lời này nửa là quan tâm, nửa là cố ý ra vẻ lấy lòng. Nhiếp Hi cảm thấy đã đến bước đường cùng, quyết định không thể buông tha bất kỳ người nào có thể lợi dụng được. Cận Như Thiết ngẩn ra, có lẽ không ngờ tới Nhiếp Hi làm thân vương tôn quý, mà lại đối đãi không tệ với người khác, một lát sau nói: “Tạ ơn Ngô vương. Ngẫu nhiên cảm phong hàn mà thôi, không có gì đáng ngại.” Nhiếp Hi nghe y không có phản ứng gì, tâm trạng hơi thấy thất vọng, liền gật đầu một cái, tiếp tục mò tìm muốn đi, tiếng gió khẽ lay động, là Cận Như Thiết theo sau: “Hay là ta tiễn ngươi vậy.” Nhiếp Hi nghĩ thầm: “Ta không có nhìn lầm, dù sao người này cũng là hạng người đầy bầu nhiệt huyết, sẽ vì một câu thăm hỏi mà cam tâm mạo hiểm đưa tiễn, có thể kết giao.” Liền khẽ mỉm cười, gật đầu: “Đa tạ Cận huynh.” Đi qua địa đạo u ám ẩm mốc dài dằng dặc, Nhiếp Hi chợt nghe thấy tiếng chim chóc hót véo von. Gió mát thổi qua, hắn thở nhẹ ra một hơi dài. “Cận huynh, nhờ ngươi tương trợ, Nhiếp Hi mới có thể chạy ra khỏi địa ngục. Ân đức này, Nhiếp Hi chắc chắn sẽ báo đáp!” Đoán là Cận Như Thiết ngôn từ vụng về, cũng không đáp trả lời xã giao nào, chỉ nói: “Tạm biệt.” Ho khan vài tiếng, chậm rãi rời đi. Nhiếp Hi bỗng nhiên kêu lên: “Cận huynh xin dừng bước!” Cận Như Thiết thật sự dừng lại. Nhiếp Hi hơi chần chừ, vẫn nói: “Tiểu đệ được Cận huynh tương trợ hai lần, trong lòng rất cảm kích, muốn kết làm hảo kim lan.” (*Kim lan (金兰): anh chị em kết nghĩa.) Cận Như Thiết hiển nhiên không ngờ Nhiếp Hi sẽ nói ra lời này, chần chừ lẩm bẩm nói: “Hảo kim lan?” Nhiếp Hi gật đầu: “Từ trước đến nay Nhiếp Hi cơ khổ, may mắn hiếm có gặp được Cận huynh. Mặc dù Cận huynh trầm mặc ít nói, cũng là người tốt khó gặp được. Cho dù huynh trưởng thân sinh của ta… cũng… chắc chắn không bằng. Tiểu đệ may mắn quen biết được, thập phần vui mừng.” Y nghĩ tới việc làm của Nhiếp Cảnh, tâm trạng cực kì cảm khái. Nhiếp Cảnh là thiên tử chí tôn trên vạn người, hiển nhiên hào quang vượt trội, nhưng tâm địa y ác độc, vô nhân tính, thua xa Cận Như Thiết. Nhiếp Hi nói như vậy, kỳ thật cũng có ý lôi kéo. Hai mắt hắn mù, võ công chưa khôi phục, có thể nói chung quanh đều mịt mù, không hề có trợ lực nào. Cận Như Thiết nhìn lãnh đạm, đối với người khác quả thật không tồi, có thể có chỗ dùng, dù sao cũng tốt hơn đơn độc cố gắng. Nếu quả thật khôi phục thị lực và võ công, hắn nhất định sẽ cho Cận Như Thiết có ngày nổi danh, cũng coi như báo đáp. Cái danh ‘khiêm khiêm nguỵ quân tử’ của Nhiếp Hi cũng không phải tự nhiên mà có, lúc hắn bị vây trong tình ái và máu mủ, hầu như không còn sức lực đánh trả, một khi đã nghĩ rõ ràng, lại là Ngô vương khôn ngoan tài cán kia. Cái gọi là xảo ngôn lệnh sắc*, có sở trường về nắm bắt thời cơ, vốn là bản lĩnh học từ bé trong hoàng tộc, hiển nhiên hắn không phải không biết. (*Xảo ngôn lệnh sắc: dùng lời ngon ngọt nịnh nọt ai đó vì mục đích của mình, tìm hiểu thêm tại đây) “Còn hơn huynh trưởng thân sinh… hoàng đế?” Cận Như Thiết tự lẩm bẩm, bỗng nhiên ho khan kịch liệt, có lẽ bị lời nói của Nhiếp Hi doạ sợ không biết trả lời thế nào, bình ổn một hồi mới nói: “Ta là người thấp hèn, chỉ sợ không với cao nổi tới Ngô vương.” Y sợ hãi, thanh âm lại càng khàn khàn khó nghe, thật giống như tiếng đao sắt mài trên đá. Nhiếp Hi không chậm trễ chút nào, nói tiếp một câu: “Ta coi Cận huynh như huynh trưởng, Cận huynh có bằng lòng nhận người huynh đệ là ta không?” Cận Như Thiết trầm mặc một hồi, bất thình lình nói: “Muốn ta bảo vệ ngươi, có phải không?” Người thị vệ này nói ít nhưng thật ra cực kỳ nhạy bén, Nhiếp Hi bị y nói toạc ra mưu đồ, hơi xấu hổ, cười một tiếng: “Tiểu đệ cực kỳ ngưỡng mộ Cận huynh, nếu được Cận huynh đồng hành, dĩ nhiên vô cùng vui mừng.” “Không cần kết nghĩa.” Cận Như Thiết im lặng rất lâu, cười khẽ không một tiếng động. “Đưa tiền, ta thiếu tiền.” Bị Cận Như Sắt nói trắng ra một câu, Nhiếp Hi cười sáng lạn: “Được, người chân thật nói lời thẳng thắn, rất hợp lòng ta. Trước hết Cận huynh bồi ta ra khỏi kinh giao có giấu một ít tiền tài của cải, ta ở quan ngại còn có một chút cơ nghiệp, Cận huynh tiễn ta đến quan ngoại, ta sẽ tạ ơn thêm.” Ngày xưa Nhiếp Hi cẩn thận áp chế hùng tâm và dã tính xuống, sau khi chặt đứt hết thảy, trái lại quật cường làm giàu, không ngừng phát triển lên. Đi xa tới quan ngoại, đó là cố tình tập kết thế lực, tranh giành thiên hạ với Nhiếp Cảnh. Có lẽ vì xuất thân là thị vệ, Cận Như Thiết chưa chắc hiểu rõ thế cục thiên hạ, không nghĩ tới xa như vậy, cũng không hỏi Nhiếp Hi muốn đi quan ngoại làm gì. Cứ như vậy, bên cạnh Nhiếp Hi bỗng nhiên có thêm một người xa lạ an tĩnh. Cận Như Thiết nói vừa phải, luôn luôn rất lạnh lùng, nhưng chưa hề quên chuyện đã đáp ứng với Nhiếp Hi. Bất luận là lúc nào, vẫn luôn im lặng đi theo bên cạnh, cầm một đầu khác của quải trượng, dẫn người đã mù hai mắt như hắn, từng bước từng bước đi về phía trước. Ngày đầu tiên, Nhiếp Hi vẫn cảm thấy không quen lắm. Ngày thứ hai, cảm thấy như thế kỳ thật không tệ. Ngày thứ ba, hắn bắt đầu ngẫu nhiên trò chuyện mấy câu với Cận Như Thiết. Đáng tiếc đối phương thật sự ăn nói vụng về, cho nên không nói ra gì cả. Nhiếp Hi hành động bất tiện, cho dù Cận Như Thiết mua một con ngựa, vẫn là hai người cùng cưỡi. Lần này không cần Cận Như Thiết nói, hắn cũng biết ôm chặt lấy thắt lưng của đối phương. Cận Như Thiết kỳ thật rất gầy, Nhiếp Hi phải thừa nhận, lúc ôm lấy thắt lưng y, lại không nhịn được mà bắt đầu nghĩ đến Lâm Nguyên. Hắn cảm thấy mình rất mắc cười, vì sao đối với ai cũng có thể nghĩ đến Lâm Nguyên. Hắn cũng không muốn nghĩ đến những người đó nữa, Lâm Nguyên, Nhiếp Cảnh… đều không muốn, chôn ở dưới lòng đất vàng, ở cao trên triều đình, đều quên hết. Cùng cưỡi ngựa lao vùn vụt, gió ở vùng đồng nội thổi loạn tóc của Cận Như Thiết, cũng mang đến mùi thảo dược nhàn nhạt. Phong hàn của Cận Như Thiết vẫn chưa khỏi, y lại không thích uống thuốc, đều tuỳ tiện chọn mấy rễ cây vỏ cây thuận tiện nhất, có lẽ thật sự rất nghèo đến nỗi phải tiết kiệm tiền cầu y. Vẫn là Nhiếp Hi móc hầu bao, buộc y phải khám bệnh. Vì vậy trên người y luôn luôn có mùi thảo dược rất rõ rệt. Nhiếp Hi đã từng… biết một người, khí khái xinh đẹp rực rỡ, dung mạo cử chỉ thu hút người khác, một thân tuyết trắng cùng thanh khí của hoa mai… nhưng mang tới sự huỷ hoại và máu tanh. Toàn bộ, Nhiếp Hi đều không muốn nghĩ tới nữa. Cho nên, vẫn là ngửi được mùi thảo dược của Cận Như Thiết càng thấy an tâm hơn một chút.